Lúc Cố Thanh Ninh mở to mắt, cảm nhận được cảm giác mất trọng lực quen thuộc thì nàng đã biết mình tiến vào trong mộng. Nàng thở dài một cái, tâm trạng vô cùng phức tạp. Đến nay nàng cũng không biết mình tiến vào trong mộng thế nào, mỗi lần đều chỉ có thể bị động nhận lấy, nhưng nàng đã sớm quyết định không đi ảnh hưởng Tiêu Trạm nữa, cho nên bây giờ chỉ cảm thấy bất đắc dĩ.
Nàng vốn muốn trở về trong thân thể mình thì lại đột nhiên suy nghĩ vừa động, lại đi phủ công chúa.
Nguyên Gia đang ngồi ở trong Phật đường, khẽ tụng niệm kinh văn, hình như nàng cảm nhận được nên mở to mắt, lại thấy một bóng người từ ngoài cửa đi đến. Dung mạo của người nọ xinh đẹp, giống mình đến bảy tám phần, trên mặt mang theo ý cười ôn hòa.
Nguyên Gia kinh ngạc nhìn nàng, hồi lâu mới hoàn hồn lại, sờ gương mặt một cái đã ướt sũng từ lâu.
Cố Thanh Ninh nhìn nàng, trong lòng cũng rất xúc động. Thuở nhỏ, Nguyên Gia kiên cường, lúc nhỏ Nguyên Gia cũng rất ít khóc, so với Tiêu Trạm quá ôn nhu mà nói thì có đôi khi Nguyên Gia phù hợp hơn với hình tượng trưởng tử trong lòng nàng và Tiêu Dận. Bây giờ nhìn thấy nước mắt của Nguyên Gia, Cố Thanh Ninh vừa đau lòng lại tiếc nuối.
Lúc trước, khi Phụng Trường Ninh sinh Nguyên Gia phải chịu khổ, sau khi sinh ra thân thể Nguyên Gia không khỏe, vì thế nàng vô thức thiên vị cưng chiều nữ nhi hơn một chút. Sau đó Nguyên Gia muốn ly hôn với phò mã, quật cường quỳ gối trước cung Khôn Ninh, khi đó mới phiến cho Phụng Trường Ninh phá lời thề của mình, cho người đưa giấy cho Tiêu Dận, vì thế mới khiến Nguyên Gia thuận lợi ly hôn.
Nhưng mà không nghĩ tới vậy mà lần gặp cuối hai người cũng không gặp được, đối với chuyện này Nguyên Gia vẫn rất nuối tiếc, sao Cố Thanh Ninh không tiếc chứ.
“Mẫu hậu, người sống tốt chứ?” Nguyên Gia khẽ hỏi, dường như sợ mình nói lớn một chút sẽ dọa vong hồn đối phương chạy mất.
Cố Thanh Ninh gật gật đầu: “Ta sống rất tốt.”
Nguyên Gia nghe thấy giọng nói quen thuộc của mẫu thân thì chỉ cảm thấy mũi lại bắt đầu chua xót, rõ ràng nàng không phải người có tính cách đa sầu đa cảm như thế.
Lúc trước khi phát hiện phò mã nuôi ngoại thất nàng cũng chưa từng khóc qua, chỉ tỉnh táo bày tất cả chứng cứ ở trước mặt hắn, chỉ tiếc Tạ Chiết khiến nàng quá thất vọng nên mới quyết tâm hòa ly. Mấy năm nay nàng vẫn một mình nuôi dưỡng Tiêu Diễn Chi, nghe nhiều lời đồn nhảm ở kinh thành, cũng trải qua cuộc sống kham khổ của Thiên Phật tự, nhưng nàng chưa từng thất thố. Nhưng không biết vì sao ở trước mặt mẫu thân, dường như nàng là một đứa bé không thể chịu được uất ức, muốn nói hết những đắng cay mà mình đã nếm trải để được mẫu hậu thương xót.
Nhưng Nguyên Gia vẫn kịp thời ngăn hành động của mình lại, nàng che giấu mà nói: “Con biết mẫu hậu không nỡ chúng con nên báo mộng cho con.” Sau đó nàng lại nói thêm: “Nếu không phải hôm nay mẫu hậu báo mộng cho con thì suýt nữa con đã nghĩ nữ nhi của một vị bằng hữu là mẫu thân chuyển thế.”
Dường như chính nàng cũng cảm thấy lời nói như thế rất vô căn cứ, hơi ngượng ngùng cười một tiếng.
Ai ngờ Cố Thanh Ninh nghe nàng nói thế thì lại giật mình.
Nụ cười trên mặt Nguyên Gia cứng đờ, nàng lắp bắp nói: “Chắc là… Mẫu hậu người…”
Cố Thanh Ninh thản nhiên gật đầu: “Đúng, ta chính là Cố Thanh Ninh.”
Nguyên Gia: “…”
Cố Thanh Ninh vốn không có ý định giấu diếm nàng, từ lúc ở yến hội khi Tam Bảo kia cất tiếng thì nàng đã đoán được thân phận của nàng sẽ không giấu được, chỉ là không ngờ lại bại lộ nhanh như thế.
Nàng vốn có tính cách ngay thẳng, không thích che giấu. Trước đó nàng không muốn cho Tiêu Trạm biết thân phận vì y là đế vương, nàng lo y sẽ nghĩ ngược lại mà muốn hại phủ Uy Quốc công. Nhưng đối mặt với Nguyên Gia thì sự băn khoăn ít đi nhiều, nếu như Nguyên Gia không đoán được cũng không sao, nếu nàng đoán được thì Cố Thanh Ninh cũng thừa nhận.
Lập tức vẻ mặt Nguyên Gia xuất hiện đủ màu sắc, tự nhiên tiểu nữ hài vãn bối lại thành mẹ ruột của mình, chút kính thích này cũng quá lớn rồi. Cho dù từ trước đến nay Nguyên Gia là người trầm ổn nhưng bây giờ cũng không phản ứng kịp. Nàng bắt đầu âm thầm suy nghĩ, lúc trước mình có làm chuyện gì không khéo với Cố Thanh Ninh hay không.
Cố Thanh Ninh nhìn thấy nét mặt của nàng, khẽ cười một tiếng: “Không sao, tuy nói chẳng biết vì sao ta không uống canh Mạnh Bà, nhưng đây cũng là cuộc đời mới của ta. Trước đó con đối với ta thế nào thì sau này cũng hãy như thế.”
Nguyên Gia nở nụ cười khổ, vậy sao được chứ. Lúc trước nàng không biết thì thôi, bây giờ biết rồi nàng lại nhớ đến lúc trước khen đối phương thông minh đáng yêu, thậm chí còn nghĩ muốn nhận đối phương làm con nuôi, để nàng gọi mình là nương, bây giờ nghĩ lại cảm thấy trời đất quay cuồng. Bây giờ điều cảm thấy may mắn nhất là từ trước đến nay nàng không phải là người hà khắc, nếu không lúc trước để mẹ ruột quỳ trước mặt mình, chẳng phải sẽ bị thiên lôi đánh sao.
Nguyên Gia chưa chấp nhận hiện thực này, đột nhiên nàng nghĩ đến một khả năng khác, lập tức sắc mặt xám ngoét: “Mẫu hậu, vậy… Trạch Mộ kia… Không phải là phụ hoàng chứ…”
Dưới góc nhìn của nàng, nếu hai người là song sinh thì chắc thân phận của đối phương cũng không đơn giản mới đúng. Vừa nghĩ đến thời gian hai người ra đời thì nàng lại nghĩ đến khả năng này.
Cố Thanh Ninh cũng bị trí tưởng tượng phong phú của nàng dọa cho nhảy dựng lên, nhưng mà mặc dù thỉnh thoảng nàng cảm thấy Cố Trạch Mộ nhìn không giống đứa bé nhưng làm sao cũng không thể nào là Tiêu Dận được.
Vì thế Cố Thanh Ninh quả quyết lắc đầu: “Không thể nào! Lúc còn nhỏ hắn còn tè ra quần đó! Nếu như thật sự là phụ hoàng con thì hắn tuyệt đối sẽ không cho phép mình làm ra chuyện như thế.” Lịch sử đen tối của bánh bao nhỏ Cố Trạch Mộ nhiều lắm, Cố Thanh Ninh tận mắt thấy hắn trưởng thành sẽ không tin hắn là Tiêu Dận cẩn thận tỉ mỉ, luôn đạt tới hoàn mỹ.
Nguyên Gia cũng khẽ thở ra, nếu hai người này là phụ hoàng mẫu hậu, có lẽ nàng sẽ biểu diễn cảnh té xỉu mất.
Hai người cũng không biết mình vừa gặp thoáng qua chân tướng. Sau này Cố Thanh Ninh biết thân phận thật của Cố Trạch Mộ thì mới ân hận lúc đầu đã sai. Nhưng chuyện này nói sau.
Tuy nói bây giờ biết thân phận của mẫu thân nhưng ngày sau gặp nhau cũng không có cơ hội nói chuyện nhiều, cho nên Nguyên Gia bắt lấy cơ hội hỏi Cố Thanh Ninh: “Mẫu hậu, con có thể nói thân phận của người cho hoàng huynh không?”
Cố Thanh Ninh không hề suy nghĩ đã cự tuyệt.
“Chuyện này con biết là được rồi, đừng nói cho bất cứ ai khác.”
“Vì sao chứ? Hoàng huynh cũng rất nhớ mẫu hậu!” Nguyên Gia biện bạch thay ca ca.
Cố Thanh Ninh thản nhiên nói: “Dù sao thân phận chúng ta cũng khác biệt, bây giờ ta thế này sao gánh chịu được y gọi ta một tiếng mẫu hậu. Hơn nữa, nếu y nghi ngờ có người âm thầm tính kế, thậm chí nghi ngờ đến phủ Uy Quốc công thì phải làm thế nào?”
Nguyên Gia hiểu rõ, nàng nghĩ đến cữu cữu Phụng Triển, nàng mấp máy môi nhưng vẫn kiên định nói: “Mẫu hậu, hoàng huynh khác phụ hoàng.”
“Dù sao y cũng là đế vương.” Cố Thanh Ninh nói khẽ. “Từ khi y bước lên vị trí đó, giang sơn xã tắc đã thành cán cân trong lòng y, không có thứ gì nặng hơn được nữa.”
Nguyên Gia còn muốn nói gì đó, nhưng Cố Thanh Ninh đã ngăn nàng lại. Nàng cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, không khuyên nhiều nữa.
Cố Thanh Ninh chuyển chủ đề, khuyên Nguyên Gia mà nói: “Chuyện mấy năm nay con làm ta đều thấy cả, ta biết con hiếu thuận nhưng con đừng quá sa vào quá khứ. Cuối cùng chúng ta đều có cuộc sống mới, ta chỉ hi vọng con có thể sống tốt, đây cũng là tâm nguyện lớn nhất của ta.”
Nguyên Gia gật gật đầu, cong môi cười nói: “Mẫu hậu yên tâm, người còn không biết tính cách của con sao? Ai dám làm cho ủy khuất thì con sẽ trả gấp trăm ngàn lần. Hơn nữa, còn có hoàng huynh che chở con mà!”
Nghe thấy Nguyên Gia nói thế thì Cố Thanh Ninh cũng yên tâm.
Gặp nhau như thế rất ngắn, dường như Nguyên Gia còn muốn nói gì đó, Cố Thanh Ninh đã thấy lực hút kia, còn chưa nghe giọng Nguyên Gia thì đã về lại thân thể mình.
Cố Thanh Ninh lập tức trở nên hoảng hốt, nàng nhìn thoáng qua tay nhỏ béo múp của mình, khẽ thở dài một tiếng. Sau đó, nàng đứng bên giường nhìn chằm chằm Cố Trạch Mộ, giật mình kêu lên.
Tiếng động này khiến cho Đào thị ngủ bên cạnh thức giấc, nàng mơ màng nhìn thấy Cố Trạch Mộ bên giường, cũng bị giật mình giống Cố Thanh Ninh. Sau đó nàng nhanh chóng tỉnh táo lại: “Có phải Trạch Mộ gặp ác mộng nên mới đến chỗ mẫu thân ngủ.”
Cố Trạch Mộ khẽ phủ nhận, sau đó hắn liếc mắt nhìn Cố Thanh Ninh rồi quay người rời đi.
Đào thị lo cho hắn, cất giọng gọi Lục Liễu, chính nàng cũng khoác quần áo vào. Lục Liễu vội thắp đèn, cả phòng sáng sủa hẳn lên. Đào thị quan tâm nhi tử cho nên không nhìn thấy Cố Thanh Ninh nằm ở bên cạnh với vẻ mặt sợ hãi.
Giây phút vừa rồi, Cố Thanh Ninh nghĩ là Cố Trạch Mộ sẽ chất vấn nàng “Đi đâu”. Dù cho hắn không nói thế, nàng cũng cảm thấy bí mật của bị dường như đã bị hắn biết hết. Nhưng mà sau khi hết hoảng sợ thì nghi vấn mà nàng vẫn chôn trong lòng lại dâng lên.
Rốt cuộc Cố Trạch Mộ là ai?
Đêm nay, ba mẹ con lại thêm Lục Liễu cũng không ngủ ngon giấc. Buổi sáng khi dùng bữa, Đào thị còn không nhịn được mà ngáp một cái. Ai ngờ khi nàng vừa ngáp một nửa thì thấy một nữ tử ở cổng chậm rãi đi tới khiến nàng kinh ngạc đến mức thu cái ngáp còn phân nửa kia lại.
Cố Thanh Ninh nhìn vẻ mặt tươi cười của Nguyên Gia cũng rất là bất đắc dĩ. Cuối cùng nàng cũng biết câu nói Nguyên Gia chưa nói xong kia là gì, mới sáng sớm đã cho nàng sự kinh hãi lớn như thế.
Thật ra tối qua Nguyên Gia cũng không ngủ ngon giấc, sau khi nàng tỉnh lại khỏi giấc mộng thì cả người như đắm chìm trong một sự hưng phấn có diễn tả. Thậm chí nàng còn không chờ đến hừng đông mà lập tức cho người chạy đến Thiên Phật Tự.
Đào thị ngạc nhiên đi lên nghênh đón: “Ngọc Dung tỷ tỷ, sao tỷ tới sớm như thế?” Lập tức nàng nghĩ đến gì đó, bừng tỉnh mà nói: “Tỷ cũng tới nghe đại sư Hành Không giảng kinh à?”
Nguyên Gia trả lời qua loa, sau đó vờ như lơ đãng nhìn thoáng qua Cố Thanh Ninh. Cho tới bây giờ nàng còn cảm giác không chân thật, mẫu hậu ôn nhu đoan trang trong trí nhớ của nàng sao lại biến thành một đứa bé còn không cao qua chân mình.
Đào thị vội vàng nói với hai đứa bé: “Mau gọi người đi.”
Nguyên Gia giật mình: “Không cần!”
Đào thị nghi hoặc mà nhìn nàng, lại không biết nỗi khổ trong lòng Nguyên Gia. Bây giờ lúc đối mặt với Cố Thanh Ninh vô cùng không được tự nhiên, nàng hơi nhớ đến lúc trước khi chưa biết thân phận của đối phương.
Cố Thanh Ninh nhìn xem buồn cười, nhưng mà giống như nàng nói, cũng bắt đầu cuộc sống mới, Nguyên Gia phải từ từ thích ứng.
Có lẽ là thái độ quá tự nhiên của Cố Thanh Ninh lây nhiễm Nguyên Gia, nàng dần dần thả lỏng, chậm rãi nói chuyện với Đào thị, dường như tất cả giống như lúc trước.
Nhưng mà có chút thay đổi.
Nguyên Gia vốn có thói quen sờ đầu Cố Thanh Ninh, nàng lại nhớ ra thân phận của đối phương, tay kia nửa đường thay đổi hướng mà đặt lên đầu Cố Trạch Mộ.
Sau đó nàng bị Cố Trạch Mộ trừng mắt.
Ánh mắt này khiến cho lưng Nguyên Gia phát lạnh, cho dù mẫu hậu có chứng cứ có sức thuyết phục rằng đối phương không phải phụ hoàng nhưng Nguyên Gia vẫn yên lặng rút tay về.



