Skip to main content

Trang chủ Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế Chương 10: 010

Chương 10: 010

8:28 sáng – 24/05/2025

Có câu nói kia của Nguyên Gia, ngày hôm sau Đào thị đã mang hai đứa bé đến tiểu viện kia. Chu thị còn cố ý cho người về phủ Uy Quốc công mang theo lễ vật đến để đưa cho Tiêu Diễn Chi. Hôm qua, Đào thị vội vàng, bên người cũng không đưa đồ phù hợp, hôm nay mới bổ sung.
Tiêu Diễn Chi nhìn thoáng qua Nguyên Gia, Nguyên Gia cười cười nói: “Đào di đã đưa thì con cứ nhận lấy là được.”
Lúc này, Tiêu Diễn Chi mới khẽ nói cảm ơn với Đào thị rồi đem lễ vật giao cho cung nữ phía sau, sau đó mắt chăm chăm nhìn hai huynh muội Cố Trạch Mộ. Lục Liễu và cung nữ bên cạnh Nguyên Gia lấy một tấm thảm lớn trải trên đất, lại cầm mấy món đồ chơi ra, lúc này mới đặt hai đứa bé trên đó, Tiêu Diễn Chi cũng cởi giày ra đi đến trước mặt bọn họ.
Nhắc đến cũng kỳ lạ, Tiêu Diễn Chi lớn hơn hơn hai đứa trẻ hai ba tuổi nhưng ở trước mặt hai đứa trẻ thì giống như vãn bối.
Trong lòng Nguyên Gia lấy làm lạ, nhưng thấy ba người chơi vui vẻ cũng vui mừng. Lần thứ hai Đào thị gặp gỡ Nguyên Gia đã không còn nơm nớp lo sợ giống như chim cút. Tính cách Đào thị đơn thuần, người bên ngoài đối tốt với bà thì bà cũng muốn đáp trả gấp trăm ngàn lần.
Tính cách Nguyên Gia cô độc, lúc ở trong cung không ở chung với công chúa khác được, mà các cô nương ngoài cung không e ngại nàng thì cũng là lấy lòng. Bây giờ nhìn thấy Đào thị thật sự đối tốt với mình, nàng chưa từng được trải nghiệm. Thêm nữa, tính cách Đào thị đơn thuần, nói chuyện cũng không hoa mỹ như những nữ hài quý tộc kia, ở chung với Đào thị vô cùng thoải mái.
Nguyên Gia giữ đạo hiếu cho cha nương, bình thường ngoài tụng kinh cầu phúc cũng không có chuyện gì để làm, cuộc sống vô cùng buồn tẻ. Đào thị đến như một liều thuốc khiến cho cuộc sống đơn điệu thêm một màu sắc.
Nhưng mà nhóm người Đào thị chỉ ở mấy ngày, mấy ngày sau phải trở về.
Lúc Đào thị dẫn theo hài tử cáo biệt với Nguyên Gia, Tiêu Diễn Chi lập tức đỏ mắt, nhưng mà thằng bé rất hiểu chuyện, chỉ thút tha thút thít tạm biệt hai bằng hữu. Nhưng trong lòng Cố Trạch Mộ và Cố Thanh Ninh đều vô cùng phức tạp.
Lúc Cố Trạch Mộ mới gặp Tiêu Diễn Chi còn cảm thấy vô cùng nhớ nhung, dù sao năm đó hắn còn tự tay ôm Tiêu Diễn Chi, còn đặt tính danh cho thằng bé. Nhưng mà sau này hắn bệnh nặng, Nguyên Gia sợ quấy rầy sự yên tĩnh của hắn nên không tiếp tục dẫn con đến thăm nữa. Bây giờ gặp lại lần nữa, đứa nhỏ này đã lớn như thế rồi sao.
Cố Thanh Ninh không có nhiều tiền căn hậu quả như hắn, người bên ngoài đều nói người già thích trẻ con, cho dù bây giờ Cố Thanh Ninh thay đổi thân thể cũng không khác bao nhiêu. Năm đó, Phụng hoàng hậu nghiêm khắc với Thái tử và công chúa Nguyên Gia bao nhiêu thì lại cưng chiều đứa cháu ngoại này bấy nhiêu, kiên nhẫn với thằng bé còn hơn huynh trưởng nhà mình biết bao nhiêu lần, mà Tiêu Diễn Chi cũng thích nàng nhất.
Nguyên Gia và Tiêu Diễn Chi tiễn bọn họ đến cửa viện, thấy gương mặt nhi tử cho dù buồn bã cũng nén khóc, trong lòng Nguyên Gia ê ẩm, vuốt tóc thằng bé: “Đến lúc trở về phủ công chúa thì lại mời bọn họ qua phủ có được không?”
Tiêu Diễn Chi hít mũi một cái, dùng sức gật đầu.
Từ lúc đi Thiên Phật Tự trở về, đúng là Đào thị không còn rơi vào nhớ nhung như trước đó nữa. Bà có nơi gửi gắm mới, mỗi ngày đều đi phật đường nhỏ trong phủ cầu phúc cho người nhà xuất trận.
Phật đường nhỏ này vốn là của Mẫn phu nhân, ban đầu Đào thị cũng hơi sợ hãi, nhưng sau đó phát hiện lúc niệm kinh thì Mẫn phu nhân vô cùng nghiêm túc, cũng không để ý đến bà cho nên dần bình tĩnh lại. Có đôi khi mẹ chồng nàng dâu hai người sẽ nói chuyện vài câu, Mẫn phu nhân cũng phát hiện con dâu út đã không thấy bà mà rơi nước mắt nữa.
So ra, cuộc sống trẻ con của Cố Trạch Mộ và Cố Thanh Ninh đã bước lên một giai đoạn mới.
Hai người đã từng là rồng phượng trong loài người, không ngờ cuộc đời lại bắt đầu lại từ đầu, vậy mà bắt đầu từ lúc học đi.
Trước đó, Cố Thanh Ninh không để ý đến thân phận thường xuyên bò, tay chân có lực hơn ca ca nhiều. Sau này nàng học đi đường cũng không sợ ngã, sau khi ngã mấy lần bây giờ đã không cần người đỡ cũng có thể vững vàng đi mấy bước.
Mà Cố Trạch Mộ lại không thể vứt bỏ mặt mũi hoàng đế, lúc một tuổi vì đi chưa vũng nên cúi đầu đập vào răng cửa của Cố Thanh Ninh, từ đó biến thành thời khác lịch sử đen tối mãi mãi của hắn. Giờ phút này hắn vịn góc bàn, oán hận nhìn Đào thị cách hắn mấy bước, Đào thị đang nhìn cổ vũ nhi tử: “Trạch Mộ, đi về phía mẫu thân đi.”
Cố Trạch Mộ giống như mọc rể nảy mầm ở góc bàn, thật lâu cũng không bước được bước đầu tiên.
Thật sự bởi vì trước đó hắn ngã quá thảm, rõ ràng biết phải bước chân kia nhưng thân thể lại không nghe sai khiến, chỉ mới bước được hai bước thì đã ngã như chó đớp cứt. Sau đó, muội muội Cố Thanh Ninh đang ngồi trên giường êm cách một khoảng không hề cho hắn thể diện mà phát ra tiếng cười to.
Nhớ đến trận cười đó, mặt của Cố Trạch Mộ đen lại, vô thức bộc lộ ra sự uy nghiêm của hoàng đế. Đào thị thấy sắc mặt của nhi tử thì chỉ bất an nuốt nước miếng một cái, sau đó vuốt tay cánh tay đột nhiên nổi da gà.
Cố Thanh Ninh cố ý đi qua đi lại trước mặt Cố Trạch Mộ, phát ra vẻ khiêu khích ngây thơ. Nàng cũng không biết vì sao, chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Cố Trạch Mộ thì vô cùng vui vẻ.
Từ sau khi thôi nôi xong, Cố Thanh Ninh nhìn vị huynh trưởng này vô cùng không vừa mắt. Ở trước mặt Đào thị, hai người vẫn có thể giữ hòa bình, bí mật, không có cơ hội dỗi nhau quá nhiều, may mà bây giờ hai người vẫn là dáng vẻ bánh bao. Đào thị lại hay để ý nên lúc này mới không gây nên xung đột lớn.
Cố Trạch Mộ bị Cố Thanh Ninh kích động, hắn buông lỏng tay ra đi về phía Đào thị. Bước chân của hắn vô cùng chậm chạp, vẻ mặt cũng vô cùng nghiêm túc làm Đào thị cũng nghiêm túc theo. Dường như trước mặt hắn không phải là sàn nhà phủ thảm mà là chiến trường che kín bụi gai.
Khoảng cách giữa hai người không dài, cũng khoảng bảy tám bước thôi nhưng mà Cố Thanh Ninh lại khom người ở bên cạnh, Cố Trạch Mộ còn đang dè dặt thử thăm dò, lại còn có vẻ hơi ngây ngốc.
Cố Thanh Ninh còn sốt ruột thay hắn, hận không thể đạp từ phía sau một cước để tốc độ của hắn nhanh lên.
Mắt thấy Cố Trạch Mộ sắp đi đến điểm cuối cùng, tất cả mọi người thở ra một hơi. Lúc này đột nhiên cửa được mở ra, Lục Liễu chạy vào nói: “Tam nãi nãi, đại nãi nãi nói…”
Đào thị quay đầu nhìn lại, Cố Thanh Ninh thừa dịp bà không để ý đi qua sau lưng Cố Trạch Mộ, khẽ đẩy một cái.
Cố Trạch Mộ vốn đang giơ một chân lên, bị nàng đẩy thì không giữ được thăng bằng, lại cắm đầu xuống.
Cố Thanh Ninh lập tức cười kinh thiên động địa.
Đào thị vội vàng ôm nhi tử, phủi bụi trên mặt hắn, vừa trách cứ Cố Thanh Ninh: “Ninh tỷ nhi, sao có thể bắt nạt ca ca!”
Lời của Đào thị nói giống như kích thích Cố Trạch Mộ, hắn lạnh lùng liếc qua nhìn Cố Thanh Ninh, sau đó giãy dụa muốn xuống đất, quyết tâm nhất định phải học đi.
Đào thị cũng không có cách nào, nhưng mà trên mặt đất trải thảm, bà cũng không lo Cố Trạch Mộ bị thương. Nàng chỉ dặn dò Lý ma ma tách hai đứa trẻ ra tránh cho hai đứa hai cấu véo nhau.
Làm xong tất cả, lúc này Đào thị mới nhìn về phía Lục Liễu: “Bên đại tẩu có chuyện gì?”
“Vâng.” Lục Liễu vội nói: “Là thế này, đại nãi nãi hỏi người có gửi cho cho tam gia không. Đến lúc đó sẽ từ dịch trạm đưa qua.”
Đào thị lập tức không để ý đến nữ nhi và nhi tử, vội vàng chạy tới thư phòng, lấy ra một chồng giấy thật dày. Đào thị không có thú vui gì khác, bình thường khi bà nhớ trượng phu, nếu không làm quần áo cho ông thì là viết thư, vô thức mà đã nhiều như thế.
Chu thị đang tính sổ sách, thấy Đào thị đi đến cũng không để ý nhiều, chờ khi Chu thị coi xong một khoản, ngẩng đầu lên suýt chút nữa đã bị hù dọa: “Sao lại nhiều như thế?”
Đào thị hơi ngượng ngùng: “Bình thường khi muội nhớ A Hàn thì sẽ viết cho chàng ấy một phong thư, còn chuyện của hai đứa bé nữa, muội đều viết trong thư. Chàng ấy là cha của hai đứa bé, tuy nói bây giờ không thể nhìn quá trình hai đứa lớn lên nhưng chắc hẳn rất muốn biết. Muội viết trên giấy thì chàng ấy đều biết.”
Chu thị không khỏi cảm khái, Đào thị thật sự là người cẩn thận, chỉ là xấp giấy của muội ấy dày thế này có thể làm nổi bật lên xấp giấy mỏng của mình và Liễu thị không, nhìn cũng giản dị quá rồi?
Lúc tin này được đưa đến Tây Bắc, Uy Quốc công vừa mang binh đánh với Lang Kỵ một trận. Nhưng mà đối phương vô cùng cảnh giác, một khi phát hiện bọn họ cương quyết thì lập tức xoay người bỏ chạy, chỉ vứt lại mấy bộ thi thể.
Uy Quốc công mặc khôi giáp, dường như trên người còn mang theo sát khí chưa tan.
Người đưa thư quỳ gối dưới tay, Uy Quốc công không đọc thư nhà trước, mà trước tiên xem thư phúc đáp của triều đình.
Từ khi bọn họ đi đến Tây Bắc thì đã đánh nhau với Lang Kỵ mấy trận, nhưng mà so với lúc trước Uy Quốc công lại nhạy cảm phát hiện không đúng. Bởi vì ông phát hiện lần này Lang Kỵ tấn công giống như có tổ chức, mấy lần tấn công gần đây giống như thăm dò, chuyện này khác với cách tác chiến của ngoại tộc lúc trước.
Vì thế, bọn họ cố ý phái thám tử xâm nhập Tây Bắc, rốt cuộc phát hiện sự thật khiến tâm trạng bọn họ nặng nề.
Bộ lạc Cát Nhan đã chiếm đoạt hơn phân nửa thảo nguyên, ngoại trừ mấy bộ lạc vẫn còn kiên trì thì tin tức mới nhất nhận được, dường như thủ lĩnh bộ lạc Cát Nhan gả con gái của mình làm thê tử của một thủ lĩnh bộ lạc lớn.
Chuyện này khiến cho Uy Quốc công ý thức được không hề đơn giản. Trong tình huống thế này mà còn có thể bình tĩnh, đương nhiên là kẻ thù lớn của bọn họ sau này.
Uy Quốc công gấp gáp đưa tin này vào kinh thành, chờ ý chỉ của hoàng đế. Nhưng mà ngoài dự đoán của bọn họ, từ trước đến nay hoàng đế ôn hòa, thậm chí có vẻ nhu nhược thế mà rất cứng rắn trong chuyện này. Hoàng đế chỉ trả về một chữ “Chiến”, cũng cho phép bọn họ tuỳ cơ ứng biến.
Thư trả lời này khiến cho Uy Quốc công khẽ thở ra, chuyện lo lắng cũng biến thành hư ảo, ông chỉ lo sợ hoàng đế yếu đuối, chỉ bảo bọn họ thủ thành. Dù sao bây giờ bộ lạc Cát Nhan mới chiếm đoạt bộ lạc khác, căn cơ còn chưa ổn định, mùa đông lại vừa qua, nguyên khí ngoại tộc đại thương, lúc này thích hợp để tiến đánh. Nếu như thật sự chờ bộ lạc Cát Nhan đứng vững thì đó mới là phiền toái.
Lúc này, Cố Vĩnh Huyên và Cố Vĩnh Diệm cũng nhận được tin tức đi đến, nhìn thấy sắc mặt của phụ thân đã biết lần này có tin tốt.
Ba người yên lòng, lúc này mới có tâm trạng nhìn về phía thư nhà. Nhìn qua, bọn họ bị xấp thư cao cao kia dọa sợ, chỉ xem sơ qua mới phát hiện trong xấp thư đó chỉ có ba phong thư trên cùng là của ba người bọn họ, còn lại đều là của Cố Vĩnh Hàn.
Ba cha con nhìn nhau, lần đầu tiên nghĩ đến phong thư nhà đáng giá ngàn vàng này có vẻ hơi… Đơn giản.
“Cha! Trong nhà gửi thư có đúng không! Thư của Ngọc Nương cũng tới rồi sao?”