Lúc Tương Dã trở về thì đã gần tám giờ.
Chử Tú Tú còn đang đi đi lại lại trên bờ biển, cô ta muốn chờ cháu trai trở về rồi trò chuyện tâm tình với cậu một chút, thuận tiện nói về bữa tối hôm nay. Đội trưởng Hình nhìn qua có vẻ là một người hào phóng, buổi trưa còn bao cô ta một ly trà sữa trân châu đường đen mười tám tệ, đến buổi tối thì lại ăn cơm hộp mười lăm tệ.
Năm 2022 rồi, nói thế nào cũng phải ăn trên 20 tệ chứ?
Ai ngờ Tương Dã nghe xong, tuy không cùng phẫn nộ với cô ta nhưng cũng không làm ngơ, chỉ nhíu mày, nói: “Tôi không thích ăn hải sản.”
“A?” Chử Tú Tú ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng vì sao đề tài bỗng chốc nhảy tới đây. Sau đó cô ta lại lộ ra vẻ nghi ngờ, “Nhưng không đúng, cậu không phải đi ăn cơm hải sản sao? Còn là cá tươi câu được trên biển nữa mà.”
“Chỉ là để nói chuyện mà thôi chứ không ăn được mấy miếng.” Tương Dã lạnh nhạt nói.
“Là thế à, vậy cậu cũng thảm quá rồi. Đám con nhà giàu bọn họ không chỉ thích mấy thứ hào nhoáng bên ngoài, ăn thịt mà cũng ăn sống, ở Lộc Dã tôi chẳng ăn mấy thứ như vậy đâu.” Trên mặt Chử Tú Tú tràn đầy cảm tưởng.
Ba người gặp nhau trên bãi biển, cách 300 mét về phía bên phải là homestay, cách 50 mét về phía bên trái là một dọc những quầy bán hàng hóa và những căn nhà gỗ có bán thức ăn nhẹ, phía trước có mấy tốp du khách vẫn còn đi dạo dọc bãi biển.
Phía sau nhà gỗ còn có một vùng cây xanh trông giống như một công viên nhỏ, trồng rất nhiều cây dừa, có thể đi vào để tránh nóng. Ngoài ra còn có một nhà hàng thịt nướng ở bãi đất trống bên trong.
Hình Trú nhìn về phía Tương Dã, hỏi: “Chưa ăn no à?”
Tương Dã: “Ừm.”
Vì vậy, ba người đã đi ăn thịt nướng.
Đầu Chử Tú Tú đầy dấu chấm hỏi, lúc nãy không phải mới ăn thức ăn nhanh xong sao? Cơm hộp mười lăm tệ, cô ta ăn rõ ràng, sao Tương Dã vừa trở về đã có thể ăn thịt nướng rồi?
Có phải cô ta đã bỏ lỡ tình tiết nào rồi hay không?
Mãi đến khi thịt nướng than thơm phức được bưng lên mà Chử Tú Tú vẫn còn chưa nghĩ ra được gì. Nhà hàng này không cần khách tự tay nướng mà đều là do ông chủ nướng xong mới bưng lên, bởi vì nằm ngay bên bãi biển cho nên buôn bán rất tốt.
Ba người ngồi bàn trong góc, bị khói lửa hun đầy mặt nhưng cũng không làm người khác chú ý.
Sau khi ăn được mười phút, Chử Tú Tú mới ngộ ra: không phải Hình Trú keo kiệt, mà là người ăn cơm không đúng. Như vậy xem ra Cục điều tra hình sự này vẫn tốt chán, ít nhất phúc lợi nhân viên không tệ.
“Nè, đơn vị các anh có thất hiểm nhất kim không?” Chử Tú Tú khoe khoang thể hiện từ vựng mới của mình.
*Thất hiểm nhất kim: Bảy bảo hiểm và một quỹ bao gồm bảo hiểm hưu trí, bảo hiểm thương tật công việc, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm nhà ở, bảo hiểm giao thông, bảo hiểm giáo dục, quỹ hưu trí bổ sung, chăm sóc y tế và giáo dục.
Tương Dã sửng sốt, cậu đúng là chưa từng hỏi qua, ngay cả tiền lương có hay không cũng không biết, mỗi lần ra ngoài đều do Hình Trú trả tiền nên cậu đã quen rồi. Cậu nhìn về phía Hình Trú, Hình Trú bình tĩnh trả lời: “Có.”
Chử Tú Tú: “Vậy đơn vị của các anh vẫn rất tốt, không hổ là nhân viên công chức ha.”
Đề tài càng nói càng đi xa, Hình Trú dứt khoát dứt khoát kéo trở về, “Người cũng đã thấy, thịt cũng đã ăn, có phải nên nói rồi không?”
“Khụ, khụ.” Chử Tú Tú hắng hắng cổ họng, uống một ngụm trà lúa mạch, nói: “Tôi vốn cũng không muốn gạt các anh, nhưng không phải ban ngày thì phải đi học bổ túc, còn vừa rồi lại thiếu người sao?”
Hình Trú: “Tên.”
Chử Tú Tú: “Từ Cô.”
Hóa ra là như vậy, bà cô hiền từ. Không hổ là con gái của thầy tế, tên cũng là hai chữ, so với mấy loại tên như Liên, Nguyên đúng là kiểu cách hơn rất nhiều.
Hình Trú: “Mối quan hệ giữa Tống Nguyên với mẹ cô là gì?”
Tương Dã nghi hoặc nhìn qua, từ lúc nào Tống Nguyên lại có quan hệ với mẹ của cô ta? Hình Trú không muốn nhiều lời giải thích, liếc qua ý bảo Chử Tú Tú tiếp tục nói.
Sắc mặt Chử Tú Tú trở nên trịnh trọng, “Nguyên rất tín nhiệm các anh, ông ấy nói trước mắt trong Cục điều tra hình sự thì chỉ có hai người các anh là ông ấy hoàn toàn tin tưởng, về phần những người khác, ông ấy còn chưa nắm chắc mười phần. Cho nên chuyện tiếp theo, tôi hy vọng tạm thời chỉ có các anh biết.”
Hai người nhìn nhau, nhanh chóng đưa ra quyết định, tháo tai nghe ra.
Chử Tú Tú lại cẩn thận quan sát bốn phía, rồi dùng giọng nói chỉ có ba người bọn họ có thể nghe được nói: “Mẹ tôi, trong người bà ấy có dòng máu của người phụ nữ kia.”
Tương Dã: “Đó có phải là người phụ nữ đã vô tình xông vào đồng bằng Lộc Dã không?”
Một người phụ nữ đã đột xông Lộc Dã, sinh con và trở thành chìa khóa, kể từ đó đã mở ra chiếc hộp ma thuật của Pandora. Đây là câu chuyện mà Hình Trú đã từng kể cho Tương Dã.
“Phải.” Chử Tú Tú khẳng định gật đầu, “Thật ra đã cách mấy đời rồi, nếu thật sự có huyết mạch bên ngoài, chắc cũng sớm lăn lộn không biết đã biến thành bộ dạng gì, sinh ra tôi căn bản cũng không có đặc tính của chìa khóa. Ở Lộc Dã, giấy là thứ rất quý giá, rất nhiều thứ muốn lưu truyền đều chỉ có thể dựa vào miệng truyền miệng hoặc khắc đơn giản lên đá, cho nên mẹ tôi cũng không có nhiều hiểu biết đối với người kia, chỉ có một chuyện tôi được nghe từ bà ấy, người phụ nữ kia—họ Thẩm.”
Thần sắc Tương Dã khẽ thay đổi, “Thẩm?”
Chử Tú Tú: “Có phải rất quen tai không? Cha của cậu cũng mang họ Thẩm. “
Tương Dã: “Cô muốn nói gì?”
Chử Tú Tú: “Cả tôi và Nguyên đều hoài nghi, hai chữ “Thẩm” này có liên quan gì đó với nhau, cho nên Sở Liên mới coi trọng Quan Thủy Đàm như vậy.”
Nói trắng ra, bọn họ hoài nghi người phụ nữ kia đến từ Quan Thủy Đàm, trong thôn mười người hết chín người là mang họ Thẩm. Về phần Quan Thủy Đàm và đồng bằng Lộc Dã có liên quan hay không, cái này vẫn chưa xác định được.
Hình Trú: “Chỉ nghi ngờ, không có chứng cứ?”
Chử Tú Tú hung hăng cắn một miếng thịt, “Chỉ là hoài nghi cũng đã rất tốt rồi, ít nhất có thể xâu chuỗi manh mối lại không phải sao? Làm người không nên quá tham lam, đội trưởng Hình.”
Lúc này Tông Miên đã đến Quan Thủy Đàm điều tra từ trước, nhưng Hình Trú lại không tiện liên lạc với anh ta, rồi tiếp tục hỏi: “Cô vẫn không trả lời câu hỏi của tôi, Tống Nguyên và mẹ cô, rốt cuộc có quan hệ gì?”
Chử Tú Tú: “Hai người cứ từ từ nghe tôi nói, chuyện này phải nói về Tống Nguyên, Sở Liên và Tống Linh là ba người trộm chìa khóa kia. Mặc dù các anh biết Sở Liên đâm sau lưng Tống Nguyên, khiến ông ấy bị bắt trở về, còn Tống Linh thì hiểu lầm anh trai bà ấy đã chết, nhưng cũng không biết cụ thể là chuyện gì đã xảy ra đúng không? Tôi có thể cho hai người biết sự thật.”
Câu chuyện nói ra sẽ rất dài.
Năm đó, đồng bằng Lộc Dã phải gánh chịu nạn cạn kiệt nguồn nước, hơn phân nửa dân số buộc phải đi theo con đường di cư. Đám người lang thang như Sở Liên, Tống Nguyên và Tống Linh này, trong quá trình đó đã bị thầy tế bắt làm tù binh.
Hơn nửa năm sau, ba người tình cờ nhận được tin tức về chìa khóa, vì vậy họ đã lên kế hoạch ăn cắp chìa khóa, dự định trốn thoát hoàn toàn khỏi Lộc Dã.
Kế hoạch khởi đầu rất suôn sẻ, nhưng có một sai lầm nhỏ ở giữa.
Lúc ấy là Tống Linh phụ trách canh gác ở bên ngoài còn Sở Liên phụ trách khống chế kẻ địch, và chìa khóa sẽ do Tống Nguyên đi trộm. Nhưng nguồn tin tức của bọn họ xảy ra sai sót, rõ ràng trong tay thầy tế kia hẳn phải có ba cái chìa khóa, ba người bọn họ mỗi người một cái, thế mới đúng, nhưng khi Tống Nguyên mở hộp chìa khóa ra lại phát hiện bên trong chỉ có hai cái.
Lúc ấy tình huống khẩn cấp, bọn họ sắp bị phát hiện, Tống Nguyên căn bản không có thời gian đi tìm chìa khóa thứ ba, chỉ có thể lôi kéo Tống Linh và Sở Liên nhanh chóng rút lui.
Vì không để Sở Liên và Tống Linh lo lắng, ông ấy nói dối về số lượng chìa khóa, tính toán đến lúc đó sẽ để Sở Liên cùng Tống Linh cầm chìa khóa thông qua, còn ông ấy sẽ cắn răng chịu đựng rồi tự mình đi qua cánh cửa đó.
Nhưng ông ấy không biết, cũng bởi vì một lời nói dối nho nhỏ thiện ý này, mà ông ấy đã tự mình rước tới họa sát thân.
Từ chỗ ở của các thầy tế đến cánh cửa đó, bọn họ đã đi bộ ba ngày ba đêm. Trong ba ngày đó, bọn họ vừa tránh né đám thầy tế điên cuồng truy sát, vừa chạy thục mạng, kinh nghiệm của đám người lang thang vì thế mà phát huy tác dụng lớn nhất.
Nhưng vào ngày cuối cùng, khi họ sắp nhìn thấy bình minh của hy vọng, Sở Liên cẩn thận ma mãnh đã nhìn thấu lời nói dối của Tống Nguyên.
Sở Liên không làm ầm lên, cũng không chất vấn, ông ta lặng yên không một tiếng động để lại dấu vết dẫn dắt đám người của thầy tế đuổi theo. Tống Nguyên thường là người phụ trách cản ở phía sau, cho nên ông hợp lẽ mà bị “Giết chết”.
Mà sở dĩ Tống Nguyên sau này mới hoài nghi Sở Liên, thật ra là bởi vì sự khác thường của Sở Liên trước khi truy binh xuất hiện. Dường như ông ta đã phát hiện ra cái gì đó, muốn Tống Nguyên giao chìa khóa cho ông ta bảo quản.
Tống Nguyên là người trộm được chìa khóa, vì vậy hầu như toàn bộ thời gian chìa khóa đều ở trên người ông ấy. Ông ấy vốn cũng không có ý định dùng cho bản thân mình nên giao chìa khóa ra cũng không sao cả, cũng có thể khiến Sở Liên an tâm, vì thế ông ấy nói dối rằng bản thân đã giữ một cái cho mình, rồi chia hai cái chìa khóa khác cho bọn họ.
Nhưng ai biết sau khi giao ra chìa khóa, chỉ là hai tiếng đồng hồ sau, truy binh đã chạy tới.
Tống Nguyên giống như bị giết chết, nhưng thật ra chỉ bị thương nặng, được Thác Chân âm thầm bảo vệ. Ngay từ đầu ông ấy cũng không muốn hoài nghi Sở Liên, nhưng sau đó ông ấy lại gặp phải mấy người năm đó đuổi giết bọn họ.
Ông ấy biết được cái gọi là dấu vết mà Sở Liên cố ý lưu lại từ miệng của bọn họ. Dấu vết đó không thể là do ông ấy để lại được cũng không thể là em gái của ông ấy được, vậy không phải Sở Liên thì là ai? Huống chi không cần nhìn cũng biết ai là kẻ đã lấy được chìa khóa từ trong tay ông ấy.
Tất cả mọi thứ ngớ ngẩn như một trò hề.
Nhiều năm sau, Chử Tú Tú chống cằm, nói với Hình Trú và Tương Dã: “Đây thực sự là một sự hiểu lầm. Sở Liên nhất định cho rằng Tống Nguyên đã nói dối, không muốn đưa chìa khóa cho ông ta, cho nên mới đâm sau lưng, ai ngờ…”
Tương Dã im lặng một lát, nói: “Nhưng cho dù quay lại lúc đó một lần nữa, chỉ cần là số lượng chìa khóa là hai thì bi kịch vẫn sẽ xảy ra.”
Chử Tú Tú giật mình, trở nên buồn bã ngay lập tức.
Ở đồng bằng Lộc Dã, sự tin tưởng vừa quý giá vừa rẻ tiền. Cho dù Tống Nguyên có nói thật, vậy thì sao? Sở Liên sẽ không hoài nghi ông ấy lén giấu một cái chìa khóa chứ? Ông ta sẽ tin rằng Tống Nguyên sẽ nhường chiếc chìa khóa quý giá cho ông ta chứ? Ông ta có thể đảm bảo mình có thể lấy được chìa khóa không, thống khổ mà đâm sau lưng?
Tất cả chuyện này vẫn là một ẩn số.
Khi đứng trước một sự lựa chọn, tin hay không đều là những từ trống rỗng. Sở Liên lúc đó ngay cả hỏi cũng không hỏi mà đã đưa ra lựa chọn đâm sau lưng ngay lập tức, có thể thấy được sự tín nhiệm giữa bọn họ mỏng manh đến mức nào.
Lúc này Chử Tú Tú ngẫm lại, cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Lộc Dã thối nát đào đâu ra có người tốt như Tống Nguyên chứ? Nếu như không phải vì cô ta đã tiếp xúc với Tống Nguyên, hiểu rõ người này thì chỉ sợ cô ta cũng sẽ không tin.
Cô ta và Sở Liên, thật ra cũng chỉ là chó chê mèo lắm lông phải không?
Nghĩ đến đây, Chử Tú Tú lại hung hăng cắn một miếng thịt, ăn ra khí thế của người Lộc Dã. Người ở bàn khác chú ý tới cô ta, ném ánh mắt tò mò và dò xét về phía cô ta nhưng cô ta cũng chẳng thèm quan tâm, vô tư thoải mái.
Giờ phút này cô ta chỉ muốn trở về làm Từ Cô, chứ không phải Chử Tú Tú.
Ăn một bữa thịt nướng no nê, Từ Cô mới trở về là Chử Tú Tú, lau miệng rồi nói: “Sau này Tống Nguyên được cha tôi mang về. Mặc dù cha tôi không giết ông ấy, nhưng cũng đối xử với ông ấy không tốt, trò tiêu khiển duy nhất của Tống Nguyên trong bốn năm đó là lén lút núp ở góc tường, nghe lén mẹ tôi nói về thế giới bên ngoài. “
Tương Dã: “Thế giới bên ngoài?”
“Là giả.” Chử Tú Tú nhún nhún vai, “Nội dung mà mẹ tôi biết thật ra đều xuất phát từ người phụ nữ họ Thẩm kia, nhưng từ đời này sang đời khác lưu truyền, câu chuyện đã trở nên biến dạng từ lâu rồi. Hơn nữa ở thế giới bên ngoài mỗi ngày đều không giống nhau, Lộc Dã lại dường như từ cổ chí kim không thay đổi, làm sao bọn tôi có thể biết thế giới bên ngoài rốt cuộc như thế nào được?”
Dừng một chút, Chử Tú Tú lại cười nói: “Nhưng tôi vẫn thích nghe.”
Trong những câu chuyện hư cấu, người sống bên ngoài được ăn mặc đầy đủ và ấm áp, ngày nào cũng được ngủ trên giường mềm mại. Truyền thuyết kể rằng có kẹo đỏ, rất ngọt ngào, ăn có thể quên đi nỗi buồn. Ngoài ra còn có những đám mây màu hồng, chỉ cần nhìn thấy nó là có thể gặp được may mắn.
Những ngọn núi trong truyền thuyết, bầu trời cao vời vợi. Thần linh sống trên trời, bởi vì có sự che chở của họ, cho nên thế giới bên ngoài mới vô cùng tốt đẹp.
“Lúc đầu, cha tôi cấm mẹ tôi đề cập đến vấn đề này. Ông nói thế giới ngoài kia là huyễn cảnh, là hư ảo, là bong bóng, nếu như là thật, cũng sẽ không thuộc về chúng tôi. Nhưng khi đó tôi còn nhỏ, luôn quấn lấy mẹ muốn nghe kể, vì vậy hay bị cha mắng. Sau đó Tống Nguyên đến, có một lần tôi không nhịn được tò mò, lại quấn lấy mẹ mình nói chuyện, ông ấy lén lút nấp ở góc tường nghe trộm. Số lần nhiều hơn, ông ấy cũng đến nhiều hơn, thật ra cha tôi biết nhưng lần này ông đã không ngăn lại.”
Dừng một chút, Chử Tú Tú tiếp tục nói: “Thật ra Tống Nguyên rất thông minh, ông ta nhìn thấu tâm lý mâu thuẫn của cha tôi, xuất hiện ở góc tường, cũng không chỉ đến nghe lén đơn giản như vậy. Mẹ tôi cuối cùng đã bị ông ấy gây ấn tượng, khi đó bà ấy đã đau bệnh nằm liệt trên giường, có lẽ điều duy nhất bà không thể buông bỏ chính là tôi, vì vậy liền hứa sẽ cho Tống Nguyên rời đi, nhưng điều kiện duy nhất là—ông ấy nợ tôi một ân huệ.”
Hình Trú: “Cho nên ông ấy đã để lại đoạn mật thư đó cho cô?”
Chử Tú Tú gật gật đầu, không nói gì nữa. Quá khứ rất dài, từ khi Tống Nguyên xuất hiện đến bây giờ đã trôi qua hai mươi năm, nhưng kể ra chỉ tốn ngắn ngủi vài phút.
Trên thực tế, đến bây giờ cô ta vẫn chưa có cảm giác bản thân đã đi tới thế giới mới, cho dù ba tháng trôi qua, cô ta vẫn cảm thấy nó giống như một đám mây màu hồng nhạt mà mình chưa từng thấy trước đây, gió thổi sẽ tan biến.
Tương Dã: “Câu hỏi cuối cùng, câu chuyện trước đây của họ, cô biết không?”
Chử Tú Tú sửng sốt, “Trước đây?”
Tương Dã: “Trước khi trở thành tù nhân của các thầy tế.”
Chử Tú Tú: “À, anh đang nói về bọn họ khi là người lang thang à. Đám người lang thang này phần lớn đều không biết cha mẹ mình là ai, dù sao cũng chỉ…luôn sống lang thang bờ bụi như thế. Tống Nguyên và Tống Linh đúng là anh em ruột thịt, cha mẹ bọn họ chết sớm. Về phần Sở Liên…dường như từ nhỏ đến lớn ông ta vẫn luôn lẩn quẩn quanh các nhóm người lang thang, không ở cố định trong nhóm nào, cũng không ai biết lai lịch cụ thể của ông ta ra sao. Trước khi Tống Nguyên và Tống Linh bị bắt, thật ra cũng mới quen biết ông ta chưa được mấy tháng.”
Lúc này, Hình Trú nói: “Sau khi Sở Liên rời khỏi Lộc Dã, chưa bao lâu đã để mắt đến phía Quan Thủy Đàm, cho nên ông ta nhất định biết tin tức người khác không biết.”
Tương Dã trong lòng ngầm hiểu: “Điều này có thể liên quan đến lai lịch của ông ta?”
“Hai người cứ suy nghĩ đi, bây giờ đầu óc tôi trở nên trống rỗng rồi, phải bổ sung thêm chút dinh dưỡng mới được.” Chử Tú Tú khoác tay, lại cúi đầu hòa nhập vào trong khói lửa nhân gian, ăn một miếng thịt, vui vẻ rung đùi.
Ăn thịt thật tốt quá, ăn thịt tuyệt vời quá, không có rắc rối, không đau đớn và không lo lắng.
Chỉ có điều cô ta vừa vươn đũa ra, muốn gắp một miếng thịt mới, phía đối diện đã duỗi ra một cánh tay, bưng cả dĩa thịt đi. Hình Trú trực tiếp dùng kẹp, gắp nửa dĩa thịt xếp chồng đặt trong bát Tương Dã, không cho người ta có cơ hội khước từ.
“Tưởng cậu ăn chưa no mà?” Anh hỏi.
Tương Dã từ nãy đến giờ, chẳng hề ăn một miếng thịt nào, toàn bộ để Chử Tú Tú ăn. Giờ phút này cậu cũng không dám nói với Hình Trú, thật ra cậu đã ăn no mới trở về.
Biểu tình Hình Trú có chút nguy hiểm, trước tiên cứ nghe theo đã.
Vậy đi, ăn hai miếng đầu tiên, sau đó đặt đũa xuống.
Nhiều hơn sẽ không ăn.
Có bản lĩnh thì đút cho tôi đi.



