“Mọi người tự chuyển bài tập Ngữ Văn đi.”
Đại diện môn Ngữ Văn trong lớp là một cô gái cẩu thả, cô ấy chật vật mang chồng sách bài tập xếp chồng lên nhau đi vào lớp học.
Đáng lẽ cô ấy muốn phát xuống lớp nhưng đột nhiên bụng của cô ấy lại đau nhói, vì vậy cô ấy vội vàng giải thích rồi bỏ chạy.
Những người khác thấy vậy cũng không ngạc nhiên, và các học sinh nhàn rỗi thì chia sách bài tập thành các nhóm, và mọi người đều tùy ý chuyển chúng đi.
Tiết học vừa rồi là một tiết thể dục, Giang Trì Bạch thản nhiên mang áo khoác vào trong phòng học, cơ bắp cường tráng khiến rất nhiều nữ sinh phải liếc mắt nhìn sang.
Cậu lười biếng đi về vị trí của mình, mắt cúi xuống, theo thói quen liếc nhìn vị trí của cô.
Chiếc bàn trống rỗng không có một bóng người.
Giang Trì Bạch ngạc nhiên nhíu mày lại.
Cậu ấy bị thương ở chân nên không phải đến lớp thể dục, vậy sao cậu ấy lại không ở trong lớp học?
Anh trai đầu đinh cool ngầu cau mày, cậu nhìn quanh phòng học, Tiết Tẩm Tuyết cũng không có ở đây.
Có thể bọn họ đã đi xuống lầu.
Giang Trì Bạch nhíu mày, lười biếng trở về vị trí ngồi xuống.
Tình cờ có ba cuốn vở bài tập được chuyển cho cậu từ hàng ghế đầu, và cuốn đầu tiên viết tên của cậu.
Chàng trai lười biếng cầm vở của mình lên và đặt nó sang một bên, khi cậu chuẩn bị chuyển phần còn lại cho nhóm tiếp theo, đôi mắt rung động của cậu đột nhiên dừng lại.
Trên cuốn vở bài tập, có một dòng chữ tròn trĩnh…
Khương Mịch.
Bài tập về nhà của họ ở cạnh nhau!
Giang Trì Bạch tựa đầu sờ sờ khóe trán, cúi đầu trộm cười vui vẻ.
Chậc, đây có lẽ là định mệnh.
Ở bên ngoài, cả người cậu lạnh lùng chống đầu, lười biếng lật từng trang vở bài tập, trên thực tế thì lại âm thầm vui vẻ ở trong lòng.
“Ôi chao, bài tập về nhà của chúng ta đi đâu rồi vậy?”
Khi Tiết Tẩm Tuyết kéo Khương Mịch vào lớp thì thấy mọi người đang phân phát vở bài tập, hai người bọn họ quay trở lại bàn nhưng trên bàn lại không có gì. Cô ấy đành phải hỏi mọi người xem bọn họ có thấy vở bài tập của bọn cô đâu không.
Giang Trì Bạch thu lại nụ cười trên môi, gương mặt trở nên nghiêm túc, cầm vở bài tập đứng thẳng dậy rồi: “Ở chỗ tớ.”
Anh trai đầu đinh cool ngầu có vẻ buồn bã, sau đó đưa hai cuốn vở bài tập đến bàn của bọn họ.
“Cảm ơn cậu.”
Tiết Tẩm Tuyết vừa mừng vừa lo, Khương Mịch và cậu nhìn nhau, sau đó cô cười ấm áp nói một tiếng cảm ơn.
Giang Trì Bạch thản nhiên gật đầu, sau đó xoay người trở lại bàn.
Một lúc sau, các bạn học ở hàng ghế sau nói: “Suỵt, chắc chắn là Giang Trì Bạch muốn ngủ một lát, mọi người nhỏ tiếng lại đi.”
Danh tiếng của trùm trường thực sự quá đáng sợ.
Bọn họ không biết Giang Trì Bạch đặt quyển sách lên che mặt rồi âm thầm vui vẻ, dưới quyển sách chỉ có một khuôn mặt cười ngây dại mà thôi.
——————
Nhật ký của trùm trường: 18 tháng 10, 2X22
Vở bài tập của chúng tôi nằm cạnh nhau!
Chữ của cậu ấy thật là dễ thương!
Hôm nay cậu ấy còn mỉm cười với tôi!
…
Ngày hôm sau.
Lâm Hàn và Tả Trường Vũ tham gia cuộc thi toán học đã trở lại, Hứa Dương và Lâm Trác Viễn luôn ồn ào thì không hiểu sao lại đột nhiên im lặng.
Lâm Hàn là lớp trưởng lớp A1, nhân cách và học tập đều xuất sắc, cậu ấy là học sinh đặc biệt của trường cấp ba Lục Trung, lúc nào cũng có thể mặc đồng phục học sinh bình thường vì vẻ ngoài tươi tắn và sảng khoái. Khi có người hỏi cậu ấy một đề bài gì đó, họ luôn có thể nhận được lời giải thích nhẹ nhàng của cậu ấy.
Vừa giỏi vừa kiên nhẫn như vậy, cho nên ít nhất một nửa số nữ sinh trong lớp có ấn tượng tốt với Lâm Hàn.
Có lẽ người có thành tích tốt trời sinh đã khiến Hứa Dương cảm thấy ngột ngạt, lúc bọn họ cãi nhau Lâm Hàn sẽ luôn đến khuyên ngăn bọn họ, nếu bọn họ thuyết phục Hứa Dương quá nhiều, cậu ta cảm thấy mình bị cằn nhằn, những cô gái đó cũng sẽ vì Lâm Hàn mà tức giận nhìn cậu ta. Cho nên khi Lâm Hàn ở đó, Hứa Dương cũng lười gây chuyện.
Còn Tả Trường Vũ, người có gia cảnh và thành tích bình thường, đặc biệt giỏi toán và thường thích ngồi yên lặng và đọc sách.
Tuy nhiên, Tả Trường Vũ lại là bạn thân của Giang Trì Bạch, từ lớp 10 đến bây giờ cậu ta đều là bạn cùng bàn của Giang Trì Bạch, tính tình cũng rất tốt.
Trước đây, vì tin đồn, mọi người đều có hơi sợ Giang Trì Bạch, có chuyện gì cũng nói với Tả Trường Vũ, rồi sau đó bảo cậu ta nói cho cậu biết.
Nhưng lần này, có lẽ đã thấy quá nhiều lần Giang Trì Bạch đi lấy nước cho Khương Mịch, bình nước nhỏ màu hồng làm suy yếu sự dữ tợn của trùm trường quá nhiều, giống như bọn họ cũng không sợ Giang Trì Bạch đến vậy.
“Khương Mịch, cậu có thể cho tớ mượn vở bài tập một chút được không?”
Ngay khi Lâm Hân trở về, các bạn học nữ vội vàng đưa cho cậu ấy những cuốn vở bài tập đã sửa soạn ngăn nắp.
Sau khi chàng trai dịu dàng nói lời cảm ơn, cậu ấy xem qua một vài bài tập và bài tập chưa hoàn thành, và sau đó lịch sự yêu cầu sự giúp đỡ từ bàn trước.
Bàn phía trước của cậu ấy cũng chính là Khương Mịch: “Hả? Được rồi.”
“Cảm ơn.”
Vở bài tập được giao cho Lâm Hàn, Giang Trì Bạch ở hàng ghế sau nhìn bọn họ mà nghiến răng nghiến lợi.
Cậu phải tìm đủ mọi lý do mới dám nói chuyện với cô, thế nhưng Lâm Hàn có thể dễ dàng trò chuyện với cô như vậy.
Đây có phải là lợi ích của nam thần trong trường học không vậy?
Anh trai cool ngầu im lặng rũ mắt xuống.
Nghỉ giữa giờ của tiết thứ hai.
Lâm Hàn trả lại quyển vở bài tập cho cô.
“Cảm ơn.”
Khương Mịch nhẹ giọng nói “Không có gì” rồi thuận miệng hỏi: “Cuộc thi diễn ra thuận lợi chứ?”
“Cũng được, tớ lấy giải nhất.” Lâm Hàn khiêm tốn mỉm cười.
Khương Mịch mỉm cười chúc mừng cậu ấy, khi thấy Lâm Hàn đứng dậy chuẩn bị rời khỏi phòng học, cô chớp chớp mắt hỏi: “Cậu đến văn phòng à?”
Lâm Hàn nghi ngờ lắc đầu: “Đi sang lớp bên cạnh tìm bạn, có chuyện gì sao?”
Cô rũ mắt xuống đầy tiếc nuối: “Không có gì.”
Cô vẫn phải tự tay nộp đơn xin phép nghỉ.
Đôi mắt hạnh nhân của cô gái hơi rũ xuống, có phần không muốn rời khỏi bàn.
Đường đến văn phòng phải đi qua sân thể dục, cô cũng không muốn nghe thấy những học sinh nhỏ tuổi hơn chỉ vào chân cô và cười rằng cô bị què.
Đặc biệt là em gái lớp dưới thường nhìn cô đầy khó chịu, cũng không biết có những tin đồn nào sau lưng của cô nữa.
“Tớ sẽ đến văn phòng, có cần tớ giúp đỡ không?”
Giang Trì Bạch đứng ở trước mặt cô, ánh mắt hơi rũ xuống, lười biếng chờ cô trả lời.
Ánh mắt Khương Mịch vui vẻ: “Thật sao? Vậy cậu có thể giúp tớ nộp giấy xin nghỉ với thầy Từ được không?”
Ai nói Giang Trì dữ tợn chứ, rõ ràng cậu rất nhiệt tình mà.
“Được.”
Trong lòng cậu đang điên cuồng thắc mắc tại sao cô lại xin nghỉ nhưng vì lịch sự, sau khi cậu cầm lấy tờ đơn xin phép nghỉ học, cậu đã không hề nhìn xuống.
“Cảm ơn cậu!” Ánh mắt Khương Mịch sáng ngời, cô rất biết ơn bạn học Giang đầy nhiệt tình này.
Giang Trì Bạch mím môi, trả lời một tiếng “Ừ” rồi cầm đơn xin phép nghỉ học đi.
Chàng trai rời đi, Lâm Hàn nhìn bóng lưng Giang Trì Bạch, mím chặt môi, đi theo cậu ra khỏi phòng học.
…
Trước giờ học, Giang Trì Bạch chầm chậm đi vào trong lớp lúc chuông reo, vừa ngồi xuống đã bắt gặp ánh mắt cười đầy trêu chọc của Tả Trường Vũ.
“Ánh mắt gì thế.” Cậu khịt khịt mũi, trừng mắt nhìn người bạn thân của mình một cách thản nhiên.
Tả Trường Vũ tiếp tục nhìn chằm chằm cậu với ánh mắt trêu chọc: “Ồ, cậu và Khương Mịch có chuyện gì vậy?”
Cậu ta mới đi được một tuần, vậy mà cái kẻ hèn nhát suốt hai năm nay – Giang Trì Bạch lại dám nói chuyện với Khương Mịch?
Chắc chắn có chuyện gì đó mờ ám ở đây.
“Chuyện gì là chuyện gì?” Giang Trì Bạch mở sách giáo khoa ra, cong khóe môi giả ngu.
“Thôi, đừng có giả vờ nữa, muốn vui thì cứ vui đi.”
Tả Trường Vũ cho cậu một ánh mắt xem thường: “Mau nói cho tớ biết điều gì đã khiến Giang Hèn Nhát ngừng hèn nhát.”
Cậu không hề hèn nhát nhé.
Giang Trì Bạch tức giận hừ một tiếng: “Tự mình đoán xem.”
“Không nói thì thôi, tớ sẽ tự hỏi.”
Nhân duyên của Tả Trường Vũ tốt hơn cậu rất nhiều, sau khi nghe ngóng cả một buổi chiều, cậu ta đã nhận được một số tin tức kèm theo nữa.
“Cậu muốn nghe không?” Tay trái của Tả Trường Vũ cầm cuốn tiểu thuyết lãng mạn mới mượn, tay phải gõ lên bàn, cười híp mắt nói.
Khóe mắt Giang Trì Bạch rũ xuống, cậu tức giận đẩy vai cậu ta một chút: “Bao cậu ăn trưa một tuần, nói đi.”
“Ông chủ hào phóng quá.”
Tả Trường Vũ vui vẻ, cúi người xuống thì thầm với cậu: “Khương Mịch đã xin nghỉ buổi học tiếp theo, hẳn là câu lạc bộ múa mời cậu ấy làm giám khảo.”
Tất cả họ đều thống nhất rời khỏi câu lạc bộ vào năm lớp 12 cuối cấp nhưng thỉnh thoảng vẫn mời các đàn anh đàn chị của mình quay lại.
Theo thông lệ của trường cấp ba Lục Trung, vào đêm ngày cuối cùng của đại hội thể thao của trường sẽ tổ chức một bữa tiệc, đại hội thể thao của trường còn khoảng nửa tháng nữa mới diễn ra, các câu lạc bộ đều bận rộn đưa ra các chương trình. Khương Mịch là chủ tịch lúc trước nên việc yêu cầu cô đi là điều đương nhiên.
“Cái tin tức này của cậu có phải là muốn phá tớ hay không thế, tới giờ tan học rồi mới nói xong là sao.”
Tiếng chuông chói tai tan học vang lên, Giang Trì Bạch không nói nên lời mắng cậu ta.
Cậu cũng không thể nào xin nghỉ ngay bây giờ được.
Nếu cậu dám làm ra cái chuyện như trốn học, ngày mai ba mẹ cậu sẽ lập tức lao từ nước ngoài về đánh cậu mất.
…
Câu lạc bộ múa.
Các nhóm người thay phiên nhau biểu diễn, có hip-hop, cổ điển, múa dân gian… Khiến cho mọi người phải lóa cả mắt.
Trên băng ghế giám khảo, Khương Mịch cẩn thận ghi lại màn trình diễn của họ vào sổ tay, chờ sau khi tất cả các tiết mục kết thúc sẽ giao danh sách này cho chủ tịch đương nhiệm.
Khi chuông reo tan học vang lên, tất cả các buổi biểu diễn kết thúc.
“Tôi cảm thấy phần trình diễn của Tưởng Nguyệt và Mạnh Tư Vũ rất tốt, mọi người cảm thấy có được không!”
Các thành viên chủ chốt của câu lạc bộ đứng lên để thảo luận, không đợi bọn họ mở miệng, phó chủ tịch hiện tại – Viên Lộ Lộ đã bày tỏ quan điểm của mình trước.
“… Nhưng bọn họ đã phạm sai lầm.”
Sai lầm quá rõ ràng, mọi người đều nhìn thấy.
“Chỉ là một lần này thôi, bọn họ tập luyện rất tốt, buổi tiệc tối nhất định sẽ không phạm sai lầm.” Viên Lộ Lộ không đồng ý.
Chủ tịch đương nhiệm và các thành viên liếc nhìn nhau, vô thức nhìn Khương Mịch đang ngồi im lặng.
Viên Lộ Lộ là một người mạnh mẽ, và thường xuyên cãi nhau với họ vì ý kiến bất hòa. Mà hai người cô ta đề cập có mối quan hệ rất tốt với cô ta, điều này rõ ràng là không công bằng.
Khương Mịch nhìn vẻ xấu hổ trên mặt bọn họ, cô thở dài có chút đau đầu.
Chủ tịch đương nhiệm khiêu vũ rất giỏi, chỉ là tính tình quá mềm mại, không thể tranh giành với một người như Viên Lộ Lộ được.
“Đây là một cuộc tuyển chọn, cho nên phải cố gắng thể hiện tốt nhất. Nếu hai người đều được lựa chọn, như thế sẽ không công bằng với những người khác đang làm tốt.”
Khương Mịch thẳng thắn nói, giọng điệu vẫn thản nhiên nhưng trong giọng điệu ấy lại không có chỗ để thương lượng.
“Tôi không nghĩ có ai khác đang làm tốt hơn họ. Đàn chị à, chị thờ ơ nói như vậy, chẳng lẽ chính mình chưa từng phạm phải sai lầm sao?”
Giọng điệu của Viên Lộ Lộ đối với cô cũng không lịch sự, rõ ràng là có ý thù địch.
Hầu hết mọi người đều biết lý do cho điều này.
Năm lớp 11, Khương Mịch là chủ tịch, Viên Lộ Lộ là học sinh lớp 10, Khương Mịch đã loại cô ta ở bữa tiệc đó, cũng bởi vì một sai lầm. Viên Lộ Lộ không cảm thấy thuyết phục mà cãi nhau với cô ngay tại chỗ, sau đó cô ta luôn giữ sắc mặt không tốt với Khương Mịch.
“Đã từng phạm sai lầm, cũng đã tự mình nhận thức được điều đó.”
Khương Mịch đã cãi nhau với cô ta quá nhiều lần, từ lâu cô đã không còn để ý đến nó nữa, vì vậy cô trả lời lại với sự thờ ơ như cũ.
Nếu cô phạm sai lầm, cô sẽ thừa nhận điều đó, như vậy cô sẽ không phạm sai lầm giống như cô ta và cảm thấy rằng điều đó không thành vấn đề.
“Chị!” Viên Lộ Lộ tức giận đến mức muốn phản bác lại lần nữa nhưng không biết là ai thầm cười một tiếng, cô ta vội rút lời lại, khiến mặt cô ta đỏ bừng lên vì tức giận.
Chỉ là Viên Lộ Lộ không nhận ra sai lầm, cô ta cũng không có chút nhận thức nào về bản thân mình.
“Được rồi, cho dù nói thế nào đi nữa thì chuyện gì cũng phải có quy tắc của nó, chúng ta có thể không cân nhắc đến những sai lầm ở trong nội bộ của mình nhưng còn người khác thì sao? Mọi người viết một tờ giấy bỏ phiếu đi.”
Có lẽ Khương Mịch là người đi trước, chủ tịch câu lạc bộ dịu dàng nhìn cô đầy cảm kích, sau đó bước lên phía trước mỉm cười yêu cầu mọi người bỏ phiếu.
Viên Lộ Lộ khịt mũi lạnh lùng, lấy bút giấy viết tên hai người bạn tốt của cô ta, sau đó ném lên bàn làm việc của chủ tịch rồi tức giận rời đi.
Cả câu lạc bộ im lặng trong chốc lát, sau đó những người còn lại trong nhóm cắt ngang và tiếp tục viết ghi chú của họ như thể không có gì xảy ra.
“May mà có đàn chị đến đây, nếu không nhiều người như chúng em sẽ không thể cãi nhau với cô ta được mất.”
“Cái chủ yếu là cô ta lớn tiếng và vô lý, ai lại có thể cãi thắng với một người vô lý cơ chứ.”
Khương Mịch viết ra cái tên yêu thích của mình, sau đó mỉm cười khi nghe thấy những lời của bọn họ: “Vậy khi chị không ở đây thì mọi người phải làm sao bây giờ?”
“Không cần để ý đến cô ta đâu, tất cả chúng ta sẽ bỏ phiếu để biểu quyết, một mình cô ta cũng không thể bỏ phiếu bằng mọi người chúng ta được.”
Khương Mịch giễu cợt, từng tiếng cười du dương cứ vang lên trong phòng học câu lạc bộ. Viên Lộ Lộ còn chưa rời đi xa nghe thấy vậy thì càng tức giận hơn, cô ta kéo cô bạn đang đợi mình ở cửa rồi bắt đầu chửi mắng.
…
“Hai cậu đã bị loại ra ngoài, những người đó đúng là không có mắt nhìn.” Viên Lộ Lộ tức giận trợn tròn mắt.
“Haiz, quên đi, Lộ Lộ à, cậu đừng quá tức giận, bọn họ chỉ đang bắt nạt chúng ta thôi.”
“Haiz, mấy tên ngu ngốc kia chỉ biết quỳ liếm Khương Mịch, chị ta bị què chân thì có thể bình luận được gì chứ.”
“Mỗi ngày đều dựa vào thể diện của chính mình để thu phục mọi người, chị ta đúng là một loại trà xanh đáng chết!”
“Chỉ là, tớ nghĩ Lộ Lộ đẹp hơn chị ta rất nhiều, bọn họ thật sự không có mắt mà…”
Bóng dáng cao lớn đi ngang qua rồi dừng lại, sau vài lần hít thở sâu, cuối cùng vẫn không kìm được tức giận.
“Mấy người đứng lại.”
Ba người Viên Lộ Lộ không vui quay đầu lại, một anh trai đầu đinh cool ngầu ở phía sau đang nhìn bọn họ.
Viên Lộ Lộ nhìn khuôn mặt đẹp trai của cậu, tim cô ta đập nhanh hơn: “Đàn, đàn anh Giang gọi chúng em có chuyện gì sao?”
Giọng điệu ngọt ngào hơn bình thường đến vài cao độ.
Mặc dù bên ngoài Giang Trì Bạch nổi tiếng hung dữ nhưng đối với con gái mà nói, điều này còn hấp dẫn hơn cả Lâm Hàn.
Chỉ là Giang Trì Bạch nhìn không dễ gần, khi từ chối thì từ chối rất kiên quyết, bình thường không chơi với con gái, cho nên có rất ít người tỏ tình với cậu.
“Không có gì, chỉ là muốn hỏi cô một chút…”
“Cô nói xấu sau lưng người ta như vậy, cô có xứng đáng để so với Khương Mịch không?”
Giang Trì Bạch lạnh lùng nói xong, cậu vô cảm liếc mắt nhìn bọn họ, thấy mặt bọn họ bị cậu nói đến đỏ bừng lên mới hết giận rồi cười khinh một tiếng rời đi.
Một người ác độc như vậy, thậm chí còn không bằng một phần mười vạn của Khương Mịch.



