Tiểu khu mà Ninh Nguyệt Minh ở là khu của người giàu có, đừng nói là nhà của Ninh Nguyệt Minh không thiếu camera, camera bất động sản trong tiểu khu cũng có nhiều.
Ninh Nguyệt Minh sốt ruột muốn biết rốt cuộc là ai gây khó dễ cho nhà bọn họ, sau khi đi điều tra camera thì phát hiện ra người hại bọn họ vậy mà lại là chị Trương, bảo mẫu trong nhà.
“Tại sao lại là chị Trương?” Ninh Nguyệt Minh không thể tin được.
Con của Ninh Nguyệt Minh ở cùng với chị Trương từ nhỏ đến lớn, mãi cho đến trước khi đứa nhỏ đi học đi học thì đều do chị Trương chăm sóc. Bố mẹ của Ninh Nguyệt Minh còn nói, chờ khi cháu trai kết hôn, chắc chắn phải mời chị Trương tới dự.
Hạ Đồng thông cảm an ủi ông ta: “Bây giờ mọi chuyện còn chưa tới tình trạng không thể cứu vãn, trước hết phải giải quyết chuyện trong nhà rồi nói sau.”
“Ngài nói đúng, ngài nói đúng!” Ninh Nguyệt Minh hít một hơi thật sâu, để đầu óc tỉnh táo một chút: “Chúc đại sư, bây giờ phải làm sao?”
“Trên giấy vàng viết ngày sinh tháng đẻ đúng không?”‘
Ninh Nguyệt Minh cắn răng gật đầu, chị Trương ở nhà bọn họ hơn hai mươi năm, ngày sinh tháng đẻ của người nhà bọn họ bà ta biết rất rõ.
“Có mang theo tiền giấy kim phiêu không?”
“Có.” Tuệ Tâm đưa cho Chúc Nguyện một tập tiền giấy.
Chúc Nguyện bố trí bàn thờ, lúc chuẩn bị xong hương nến tiền giấy thì bầu trời đã tối đen.
Chúc Nguyện cầm bốn lá bùa bình an đưa cho Ninh Nguyệt Minh: “Ông tự mình đi đến bệnh viện một chuyến, đeo những lá bùa bình an này cho người trong nhà.”
“Cái kia… Những xương cốt này.”
“Bây giờ không phải lúc, chờ đến buổi tối rồi nói sau.”
“Thời gian bây giờ cũng không còn sớm, tôi gọi thư ký mang chút đồ ăn tới đây, tôi đi một chút sẽ quay về.”
Ninh Nguyệt Minh đi rồi Trang Phàm cùng đi tới đây mới rung động, cũng muốn mua bùa bình an.
Trước kia Trang Phàm không tin chuyện giả thần giả quỷ này, sau khi tự mình đi đến Thông Thiên Quan mấy lần cũng không phải do anh ta không tin bây giờ đụng tới chuyện đang xảy ra trong nhà họ Ninh, anh ta càng kính sợ đồ vật huyền diệu này hơn.
Mười vạn tệ một lá bùa bình an quả thật không rẻ, nhưng so với cái mạng nhỏ thì vẫn đáng giá hơn. Có lương một trăm vạn một năm lót nền, anh ta mua bốn lá bùa bình an vẫn có thể mua được.
Trợ lý của Ninh Nguyệt Minh ở khách sạn đưa cơm tới, đám người Hạ Đồng vừa mới ăn cơm xong được một lúc thì Ninh Nguyệt Minh đã nhanh chóng trở về.
Đêm nay chắc chắn không quay về được, sau khi ăn cơm trưa xong Hạ Đồng gọi điện thoại cho bố mẹ bảo tối hôm nay bọn họ không về nhà.
“Khi nào thì về?” Hạ Lâm đoạt lấy điện thoại trong tay Vương Đại Vĩ.
“Mẹ, ngày mai con sẽ về.”
“Ở bên ngoài thì nhớ chú ý an toàn.”
“Con biết rồi.”
Lúc này trời vẫn còn sớm, sau khi gọi điện thoại xong, Hạ Đồng ngồi một bên chơi điện thoại. Chuông điện thoại Hướng Dương vang lên, anh ta ra ngoài nghe điện thoại, nửa giờ sau mới quay về, đồng thời còn mang thêm ba cộng sự của anh ta đến, trong đó có một người mà Hạ Đồng biết.
“Chào bà chủ Hạ, tôi là đại đội trưởng Cục tác chiến đặc biệt Cung Dã, lúc trước chúng ta đã từng gặp nhau.”
Hạ Đồng cười nói: “Tôi nhớ rõ, anh là anh họ của Lý Hạo Nhiên.”
Cung Dã chào hỏi với đám người Chúc Nguyện, Lý Huyền Thanh quen thuộc nói: “Tôi nhớ rõ cậu vốn không phải người của Cục tác chiến đặc biệt, tại sao lại đổi vị trí rồi?”
“Phía trên tổ chức có yêu cầu, tôi nghe theo sự sắp xếp của tổ chức.”
Ninh Nguyệt Minh mời bọn họ ngồi vào chỗ, rót trà cho bọn họ, không ngờ tới lúc nhà ông ta có vấn đề còn có người phía Chính phủ tham gia, ông ta lập tức cảm thấy an toàn hơn một chút.
Đồng thời, Ninh Nguyệt Minh cũng rất kinh sợ, không nghĩ tới phía Chính phủ vậy mà có đơn vị như vậy.
Sắc trời rất nhanh đã chuyển tối, Ninh Nguyệt Minh vội vàng hỏi: “Nếu không thì bây giờ chúng ta ăn tối trước chứ?”
“Không cần, sau khi giải quyết mọi chuyện xong xuôi rồi ăn cũng được.” Chúc Nguyện xoa bụng, buổi trưa ăn cơm muộn, lúc này vẫn chưa đói.
Cuối cùng một tia nắng chiều tan hết, toàn bộ thành thị bị bóng tối bao phủ, Ninh Nguyệt Minh đứng ở giữa đám người, một trận gió thổi qua, ông ta vẫn cảm thấy trận gió này giống như cái miệng lớn của ác quỷ như trước, muốn dùng một ngụm nuốt ông ta vào trong.
Tay Chúc Nguyện cầm lấy ba cây hương, cổ tay run lên, cây hương không có lửa nhưng vẫn tự nhiên bốc cháy, đốm sáng màu đỏ tươi như trong đôi mắt u tối, hơn nữa mùi hương di động trong không khí dọa cho người ta cảm thấy run sợ.
“Nhân lúc tâm trạng tao còn tốt thì mau hiện ra đây đi.”
Ánh nến thiêu đốt đột nhiên trở nên rung động, Ninh Nguyệt Minh nhạy bén phát hiện, ánh nến màu đỏ dường như rất nhanh bị đổi thành màu xanh lam.
“A, nếu mày vẫn không muốn hiện thân thì tao sẽ trực tiếp tiễn mày đi luôn, miễn cho tao lo lắng mày chết quá xấu sẽ dọa đến tao.”
Chúc Nguyện lấy ra một cái chuông Tam Thanh, nhẹ nhàng đong đưa, tiếng chuông thanh thúy như đánh đòn cảnh cáo, Ninh Nguyệt Minh say mê nhìn ánh nến chỉ cảm thấy đầu óc mờ mịt hơi tỉnh táo lại.
“Đừng đừng đừng, đại sư đừng.”
Một người trẻ tuổi mặc áo da quần da ôm đầu đau đớn lăn lộn trên cỏ: “Đại sư đừng lắc chuông nữa.”
Chúc Nguyện buông chuông Tam Linh ra: “Lệ quỷ?”
Lệ quỷ có thần trí cũng không thấy nhiều.
Ninh Nguyệt Minh nhận ra con quỷ này: “Điền Bác.”
Điền Bác căm tức Ninh Nguyệt Minh: “Trí nhớ của tổng giám đốc Ninh tốt như vậy, người tôn quý như ông sao còn nhớ rõ tiểu minh tinh như tôi.
Ninh Nguyệt Minh không hiểu tại sao hắn lại tức giận, Ninh Nguyệt Minh tức giận nói: “Tôi chưa từng gặp cậu, tại sao cậu muốn hại người nhà của tôi.”
“Ha ha, ông Ninh thật đã trí, năm đó ông chèn ép tôi như thế nào, khiến tôi chịu tai tiếng, không thể trở lại nữa… Ông đã quên rồi sao?”
“Cái gì?” Quả thật quá hoang đường, ông ta chỉ mới gặp qua tiểu minh tinh đi ra từ show tuyển tú này mấy lần trong vài sự kiện thương mại công khai mà thôi.
Lệ quỷ tên là Điền Bác này coi như khá tỉnh táo, Chúc Nguyện thu hồi vũ khí: “Trước hết hai người giải quyết mọi chuyện trước đi, tôi sẽ làm quan toàn cho hai người.”
Điền Bác là một chàng trai trẻ có xuất thân nghèo khó, miễn cưỡng tốt nghiệp được cấp ba, bởi vì gương mặt hắn cũng ưa nhìn nên được công ty giải trí Kim Tước khai thác làm thực tập sinh, sau đó lại dựa vào một chương trình tạp kỹ tuyển tú toàn quốc để bạo hồng.
Điền Bác không thông minh, nhưng hắn hiểu rất rõ, idol có thực lực hát, nhảy không tới đâu như hắn bình thường sẽ sớm bị nhầm lẫn. Vì vậy sau khi kết thúc show tuyển tú, hắn đã tranh thủ thời gian chuyển qua làm diễn viên.
Cho dù người đại diện của hắn có khuyên hắn nên đẩy cao lưu lượng trước như thế nào thì hắn vẫn luôn hờ hững, mục tiêu của hắn là trở thành đỉnh lưu giống như Chung Y.
Show tuyển tú vừa mới kết thúc không lâu, còn chưa có người mới đi ra, hắn cũng chỉ miễn cưỡng được coi như là lưu lượng tuyến ba, không có tác thư xác nhận tác phẩm, muốn đi tới đoàn làm phim kiếm một vai diễn tử tế cũng rất khó, nếu muốn lấy được vai diễn trong phim điện ảnh và phim truyền hình do công ty giải trí Triều Dương đầu tư vậy càng khó hơn.
Công ty giải trí Triều Dương nổi tiếng là đặt cái tâm lên đầu, vì để đảm bảo chất lượng phim mà công ty thường dùng phái thực lực, rất ít khi dùng lưu lượng, nhưng Điền Bác không cam lòng.
Đúng rồi, cổ đông lớn nhất của công ty giải trí Triều Dương là Ninh Nguyệt Minh.
Điền Bác tìm giáo viên để học diễn xuất, chủ động đến đoàn làm phim để thử vai, sự chăm chỉ cuối cùng cũng được đền đáp, cuối cùng có một đạo diễn đã đồng ý sử dụng hắn, thấy lượng fan của hắn cũng không tính là ít cho nên đưa cho hắn một vai diễn nam ba, hắn vô cùng trân trọng.
Đáng tiếc hắn vui vẻ còn chưa được hai người thì người đại diện đột nhiên nói với hắn, công ty giải trí Triều Dương bên kia đã ký hợp đồng vai diễn với một nam minh tinh khác, không cần hắn nữa, Điền Bác đột nhiên cảm thấy trời như đổ sập xuống.
Sau khi người đại diện hỏi thăm nhiều lần mới biết được, người trung gian đã gửi một tin nhắn tới, nói buổi tối ngày hôm sau Điền Bác đi tới một phòng khách sạn nào đó chờ đợi, những lời này có ý gì, hắn hiểu rất rõ.
Điền Bác không có sở trường gì, vất vả lắm mới đi ra một con đường như vậy, hắn không cam lòng, buổi tối ngày hôm sau, hắn đã đi!
Đẩy ra cửa phòng tối om ra, hai mắt hắn bị người ta bịt lại, sự nhục nhã sau đó khiến cho hắn mất đi dũng khí sống tiếp. Sau khi hắn tỉnh lại, mặc quần áo vào, không hề do dự mà chảy từ trên cửa sổ xuống.
“Ninh Nguyệt Minh, ông đừng giả bộ nữa, ông chính là ma quỷ, là cầm thú!” Điền Bác kích động đến mức toàn thân run rẩy, hận ý trong mắt đang thiêu đốt.
Hạ Đồng, Lý Huyền Thanh, Lý Phác Nhất đều nhìn về phía Ninh Nguyệt Minh, nhìn ông ta cũng không giống một người như vậy.
Ninh Nguyệt Minh cười lạnh: “Cậu chết đều do bản thân cậu ngu, còn đổ lên đầu tôi.”
“Ông… Tôi phải giết ông, tên cầm thú này!”
Điền bác bị chọc tức tới phát điên, âm khí điên cuồng gia tăng, Chúc Nguyện gọi Hạ Đồng, Hạ Đồng hiểu ý, lấy mấy lá bùa ngũ lôi không đủ tiêu chuẩn lên mặt đất, khiến Điền Bác chưa kịp tụ tập âm khí xong đã tan tác không còn một mảnh.
“Được rồi, đừng tranh cãi nữa. Ninh Nguyệt Minh, nếu ông cảm thấy không liên quan gì đến mình thì ông nhanh nói rõ với hắn đi.” Lý Huyền Thanh là một người hiểu biết.
Ninh Nguyệt Minh tức giận muốn mắng người, bản thân ông bị Giang Bình tại công ty Kim Tức kia hại!
“Nói rõ với cậu, người hại chết cậu không phải tôi.”
“Không phải là ông thì còn có thể là ai? Ninh Nguyệt Minh, ông đừng nói láo, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ông.”
“A, cậu ký hợp đồng với công ty Kim Tước cũng không phải ngày một ngày hai, ông chủ Giang Bình của các cậu làm giàu dựa vào cái gì cậu không hề biết sao?”
“Chuyện Giang Bình am hiểu nhất chính là kinh doanh kiếm tiền nhanh, trước kia những minh tinh đi ra từ show tuyển tú của công ty các cậu sau khi xuất đạo kiếm lời khoảng một đoạn thời gian, rồi người thì sao? Đi đâu hết rồi? Trong lòng cậu không rõ sao?”
“Cậu nghĩ cậu dựa vào cái gì để mình thành ngoại lệ? Giang Bình phủ hồng cho cậu cũng chưa kiếm được bao nhiêu tiền từ trên người cậu, sao có thể để cho cậu đi đóng phim làm trễ thời gian?”
Theo Ninh Nguyệt Minh thấy, tất cả lời nói của người đại diện đều là lừa hắn, chính là để khiến hắn hạ mình, làm cho hứan phải nghe lời.
Ninh Nguyệt Minh nói rõ ràng không chút lưu tình, Điền Bác sững người: “Không đâu, người đại diện của tôi sẽ không gạt tôi.”
“A, cậu cũng chết sớm, nếu cậu không chết thì việc Giang Bình cầm video của cậu trong tay cũng có thể khiến cậu làm nô lệ đến chết.”
Thủ đoạn của Giang Bình nổi tiếng là bẩn, vì để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, đã không phải chuyện lần một lần hai nữa rồi, đến mức độ có không ít người có địa vị nhất định trong giới đều biết đến chuyện này.
“Nếu cậu không tin thì có thể tự mình đi tìm Giang Bình hỏi xem.”
“Tôi đã đi rồi nhưng tôi không thể đến gần ông ta. Trên cổ ông ta có đeo một khối ngọc khắc tôi.”
Mẹ nó! Ninh Nguyệt Minh không kìm được mắng thô tục. Cuối cùng thì cả nhà của Ninh Nguyệt Minh ông trong sạch thì có kết cục không may, còn tên Giang Bình rác rưởi kia lại được sống thoải mái.
Nói đến đây, Cung Dã lấy bằng chứng chính xác ra đưa cho Điền Bác xem: “Xin chào, tôi là đại đội trưởng Cung Dã đến từ Cục tác chiến đặc biệt, nếu cậu cần thì có thể đi theo chúng tôi báo án.”
“Nếu tôi báo án thì các người sẽ chấp pháp công bằng sao?”
“Chúng tôi sẽ.”
Điền Bác lo lắng: “Thân phận của Giang Bình và Ninh Nguyệt Minh vừa cao vừa có tiền, các người sẽ để cho bọn họ đền mạng sao?”
“Nếu muốn trừng phạt thì phải có bằng chứng.”
Ninh Nguyệt Minh không nhịn được: “Tôi con mẹ nó đã nói không phải tôi rồi mà, cậu nghe không hiểu tiếng người đúng không?”
Điền Bác là một lệ qủy tốt, lúc này không bởi vì xác định Ninh Nguyệt Minh có hại chết mình hay không chột dạ lui về sau.
Tuệ Tâm niệm một câu Phật hiệu: “Điền Bác anh ngẫm lại xem nếu như anh bị Ninh Nguyệt Minh hại chết, tại sao ông ấy lại chôn xương cốt của anh trong nhà mình.”
Là Giang Bình, là Giang Bình lợi dụng hắn.
Lúc cậu còn sống lợi dụng hắn, sau khi hắn chết cũng không buông tha cho hắn, còn muốn hủy xương cốt của hắn đi!
“A!”
Điền Bác hét to đầy đau đớn, âm khí xung quanh hắn lấy hắn làm trung tâm hình thành một cái lốc xoáy.
Lý Huyền Thanh và Lý Phác Nhất tối sầm mặt lại, nói một tiếng không tốt: “Chúc Nguyện, nhanh!”
Chúc Nguyện lay động chuông Tam Thanh, đinh linh đinh linh…
Một tiếng linh vang lên, phá vỡ mê chướng!
Hai tiếng linh vang lên, tai họa biến mất!
Hắn đã rơi vào vực sâu, không ai kéo lên được, mấy tiếng chuông Tam Linh ngắn ngủi làm cho Điền Bác khôi phục thần trí. Điền Bác đứng ở trên xương cốt đầy âm khí của hắn, không ngừng khuếch tán.
“Không tốt, mau ngăn hắn lại, không thể để cho âm khí khuếch tán!” Hướng Dương hét lớn một tiếng.
Trang Phàm nơm nớp lo sợ tránh ở một góc, nắm chặt lá bùa bình an vừa mới mua trong lòng bàn tay, vừa sợ hãi vừa muốn xem, tim đậy bang bang bang, quan sát người và quỷ đại chiến!
Tuệ Tâm ngồi trên chiếu, miệng lẩm bẩm, đôi mắt của Hạ Đồng rất dễ trông thấy những làn sóng vầng sáng không màu khuếch tán từ trên người Tuệ Tâm, vầng sáng xuyên qua người Hạ Đồng, cô lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Hạ Đồng liên tiếp ném ra ba tấm bùa ngũ lôi, khiến âm khí nổ ra tán loạn, cơ thể Điền Bác hơi rung động.
“Thu!”
Chúc Nguyện bấm tay niệm chú, chuông Tam Thanh bay ra lơ lửng trên không, chuông Tam Thanh có thể được Chúc Nguyện cầm trong lòng bàn tay treo ở trên đầu Điền Bác, tiếng chuông vang lên không ngừng. Mỗi lần chuông Tam Thanh vang lên lại giống như một cây roi, một cây roi quất tan âm khí, cuối cùng chỉ còn lại một con quỷ Điền Bác đang lung lay bị chuông Tam Thanh thu lại.
Chúc Nguyện thu hồi chuông Tam Thanh ném vào trong lòng Tuệ Tâm: “Phật hiệu của cậu cao thâm, siêu độ cho nó đi.”
“Chuông Tam Thanh của cậu…”
“Không sao, tôi nói cậu là Phật, không ảnh hưởng.”
Cung Dã ho nhẹ một tiếng: “Chúng tôi còn phải mang Điền Bác về.”
“Đưa chuông Tam Thanh cho cậu, trở về thì trả cho tôi.”
Cung Dã gật đầu: “Nhất định sẽ trả về chủ cũ.”
Dù có tham thứ tốt đến mấy thì cũng không ai dám chiếm tiện nghi của học sinh tiểu học cực mạnh này. Huống chi, trưởng phòng Vương còn muốn mời Chúc Nguyện về làm cung phụng trong Cục tác chiến đặc biệt, sau này khi có lúc cần còn phải mời cậu ra tay giúp đỡ một chút.
Huyền học nhất đạo này, còn phụ thuộc vào thiên phú.
Đếm trên đầu ngón tay, Lý Huyền Thanh và Lý Phác Nhất đều là lão đạo sĩ vô cùng nổi tiếng như vậy, nhưng đến lúc cần thật sự đánh nhau, hai người buộc chung với nhau cũng không đấu lại Chúc Nguyện, đây là thực lực.
Người có thực lực, nên được người tôn trọng!
Trang Phàm đi ra từ một góc sáng sủa: “Cũng may hôm nay ảnh đế Chung phải đi quay phim nên không đến đây với chúng ta.”
Đám người Lý Huyền Thanh vội vàng gật đầu, Điền Bác khi còn sống coi Chung Y như thần tượng của mình, chắc chắn không muốn để cho Chung Y biết hắn chịu sỉ nhục như vậy.
“Các người nhất định phải chấp pháp công bằng, đừng tha cho kẻ xấu.”
“Mong tin tưởng chúng tôi!”
Ninh Nguyệt Minh thở dài nói: “Điền Bác cũng là một người cực khổ!”
Ông ta cũng là một người xui xẻo, cả nhà gặp tai bay vạ gió, còn không có cách nào giải thích.
Trang Phàm an ủi nói: “Cho dù là vận may hay vận mệnh cũng chỉ có một kiếp này, ít nhất bây giờ ông cũng vượt qua rồi.”
“Cậu nói dối!” Ninh Nguyệt Minh cũng muốn bỏ qua, ít nhất là có kết quả tốt, nhưng chị Trương thì tuyệt đối ông ta sẽ không bỏ qua.
Lúc này Hạ Đồng lại nhìn mặt Ninh Nguyệt Minh, aiz, trên mặt có hồng quang mơ hồ: “Đây là tướng mạo gì?”
“Đại phú đại quý, tướng mạo sắp đại phát tài.”
Chúc Nguyện hếch cằm: “Ninh Nguyệt Minh, thù lao xuất hiện của tôi cũng không rẻ.”
“Được được được, Chúc đại sư nói bao nhiêu thì tôi đưa bấy nhiều, tuyệt đối không trả giá!”
Người này thức thời!
Trang Phàm khôi phục thái độ chuyên nghiệp, sau khi cẩn thận phân tích, cậu cảm thấy Ninh Nguyệt Minh này đáng giá đầu tư.
Trở về báo cáo với tổng giám đốc Lâm!



