Skip to main content

Trang chủ Nhà Cũ Của Tôi Thông Địa Phủ Chương 17: Hối hôn.

Chương 17: Hối hôn.

1:47 chiều – 15/05/2025

Lần này Chung Y tới đây là muốn nhờ Hạ Đồng giúp đỡ, ông chủ của công ty anh ta gặp phải chuyện phiền toái, không chắc chắn là do vận khí không tốt hay là do bị người ta chỉnh.
“Anh nói tình hình một chút.”
“Ông chủ của tôi tên là Ninh Nguyệt Minh, hôm trước khi cả nhà đi kiểm tra sức khỏe thì phát hiện ra vợ ông ấy bị mắc chứng ung thư vú, ngày hôm qua con trai duy nhất của ông ấy cũng bị tai nạn giao thông, bị đứt một chân, cũng may là giữ được mang. Còn không kịp thở phào nhẹ nhõm, buổi tối bố mẹ tổng giám đốc Ninh cũng đột nhiên sinh bệnh phải vào bệnh viện.”
“Tại sao ông ấy tìm được tôi ở nơi này?”
Chung Y mỉm cười: “Đây không phải do tôi xui xẻo sao, hai lần đều được cô cứu, vậy nên ông chủ chúng tôi đã để ý, muốn mời cô đi xem. Cho dù có phải do tiểu nhân quấy phá hay không, sau khi mời cô qua xem cũng làm cho bản thân yên tâm hơn.”
Chúc Nguyện trực tiếp hỏi: “Ông chủ của các anh ra bao nhiêu tiền?”
“Chúc đại sư yên tâm, nhất định sẽ không ít hơn tiền tôi bỏ ra, ông chủ của chúng tôi rất có tiền.” Chung Y hiểu rõ, Hạ Đồng là chủ nhân của Thông Thiên Quan có địa vị cao, nhưng người thật sự làm việc vẫn là Chúc đại sư.
Chúc Nguyện hài lòng gật đầu: “Tôi lúc nào cũng rảnh, hôm nay muộn rồi, anh đi đi.”
“Tôi không đi, tôi muốn ở Thông Thiên Quan một đêm.” Chung Y quay đầu tìm Lý Hạo Nhiên giúp anh ta làm thủ tục vào ở.
“Lúc này à?” Lý Hạo Nhiên không muốn làm, mùi hương bay ra từ phòng bếp quá thơm, hắn còn muốn chờ đi ăn cơm đấy.
Chung Y đương nhiên cũng ngửi thấy, không muốn rời đi, hắn cũng muốn ăn cơm.
Muốn ăn cơm ở Thông Thiên Quan là không thể nào, đặc biệt là có đồ ăn ngon như hôm nay, A Phúc còn hận không thể bao phòng, sao có thể cho ăn được? Không có cửa đâu!
Chung Y da mặt dày đi qua: “Anh A Phúc, phải trả bao nhiêu tiền anh nói một con số đi, tôi nhất định sẽ không có ý kiến.”
A Phúc nhìn Hạ Đồng, Hạ Đồng khoát tay: “Tôi cũng không biết định giá, cô xem đi.”
Lâm Thiên Thanh thay đổi một bộ quần áo rồi đi từ trên lầu xuống, Hạ Đồng liếc mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai, chậc, đẹp! Người này lăn lộn trong giới giải trí, nói không chừng còn có thể nổi tiếng hơn cả Chung .
Đúng rồi, ký tên lên ảnh. Hạ Đồng móc ra ảnh in, đặt bút vào trong tay Chung Y: “Ký mấy tấm được không?”
“Được!” Loại chuyện này anh ta đã gặp phải không ít, sớm đã trở thành thói quen, Chung Y nhanh chóng ký xong, thuận miệng hỏi một câu: “Cô muốn giúp ai?”
“Cho bạn cùng ký túc xá của tôi, bọn họ đều thích anh.”
“Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, sau này có yêu cầu cần ký tên lên ảnh thì cô cứ đến tìm tôi.”
Hạ Đồng nói giỡn nói: “Anh mà nói như vậy thì cẩn thận lần sau tôi bắt cậu kí thêm một rương ảnh chụp rồi mang về trường học bán với giá cao đấy.”
“Đó là vinh hạnh của tôi!”
Hai người vừa nói vừa cười, ánh mắt của Lâm Thiên Thanh dừng ở trên mặt Chung Y, bây giờ nữ sinh viên đều thích gương mặt như vậy sao?
Lâm Thiên Thanh không theo đuổi minh tinh, cũng không đầu tư vào ngành sản xuất này, sau này có thể tiếp xúc.
“Tổng giám đốc Lâm làm sao vậy?” Chung Y sờ gương mặt của chính mình.
Lâm Thiên Thanh rót cho mình một chén nước: “Có hạng mục phim ảnh hay nào cần đầu tư hay không?”
Mắt Chung Y sáng lên: “Có đó, tôi có một người bạn, trong tay có kịch bản điện ảnh khoa học viễn tưởng, ban bình thẩm trong công ty chúng tôi đều cảm thấy hạng mục này tốt, nhưng mà phim điện ảnh khoa học viễn tưởng quá thiếu tiền, vẫn luôn không gom đủ tiền, đến bây giờ vẫn còn chưa bắt đầu quay phim.”
“Trở về anh liên hệ với thư ký của tôi, gửi tư liệu hạng mục cho tôi xem thử.”
“Cảm ơn tổng giám đốc Lâm, cảm ơn tổng giám đốc Lâm.”
Hạ Đồn nhìn lén anh, trông vừa đẹp trai lại còn có tiền, tiến vào giới giải trí chính là thông sát!
“Hạ Đồng.”
“Con tới đây!”
Nghe thấy tiếng mẫu thân đại nhân gọi cô, Hạ Đồng chạy ra nghênh đón.
Vương Đại Vĩ cười nói: “Vừa tới cửa đã ngửi thấy mùi thơm, nấu cái gì vậy?”
“Cá, cá được vớt từ bên trong Vạn Cổ Lâm, nghe A Phúc nói ăn vô cùng ngon, ăn xong còn rất tốt cho cơ thể.”
Hạ Lâm nhanh chóng đi vào: “Mẹ đi vào phòng bếp xem thử.”
Vương Dũng đã làm xong cơm, trông thấy mọi người đều đã đến đông đủ, lập tức mang đồ ăn ra!
Cá Hạ Đồng mang về làm thành ba món chính, một món là canh cá đậu hũ, một món là cá hầm cải chua, một món là cá hầm ớt, tùy khẩu vị của mọi người.
A Phúc vui vẻ, rạo rực ngồi xuống: “Trước hết ăn một bát canh cá đi.”
“Tôi cũng lấy trước một bát.”
Lâm Thiên Thanh đưa cho ông nội mình một bát, Lâm Tân Dân thổi một chút hơi nóng, nhấp một ngụm nhỏ, chậc, cái hương vị này, một chút mùi tanh cũng không có, hoàn toàn là hương vị của canh cá.
Cũng không phải ý nói những món canh cá trước kia từng ăn mùi vị không thuần túy, nhưng hương vị của món canh cá này rất đặc biệt, giống như đây mới là 100% hương vị mà canh cá nên có, chỉ tươi chứ không tanh.
Mọi người uống canh cá, ăn thử cá hầm ớt và cá hầm cải chua.
“Đối với tôi, tuy rằng cá hầm ớt và cá hầm cải chua ăn rất ngon, nhưng chất lượng của cá này tốt như vậy, tốt nhất vẫn nên dùng để hầm canh, vậy mới thể hiện được chỗ tốt của cá.
Hạ Đồng gật đầu đồng ý, lúc này mới bắt đầu ăn, cô đã nghĩ về bữa ăn tiếp theo.
“Hồ trong cá kia còn nhiều không?”
Hạ Đồng nhớ lại một chút: “Cũng coi như là còn nhiều, cá cũng hơi ngu, cũng không hề sợ người, vô cùng dễ bắt. Nhưng nếu cứ ăn giống như chúng ta vậy thì đoán chừng không đến một năm đã ăn hết sạch rồi.”
Lý Hạo Nhiên vui vẻ ăn cơm canh cá: “Ăn thường xuyên như vậy chắc chắn không được, nhưng một tháng chúng ta ăn một lần cũng không quá đáng chứ?”
“Tôi thấy cũng được!” Lúc trước chưa ăn thì không rõ lắm, nhưng sau khi ăn xong thì không thể quên được hương vị này.
Vương Dũng nói: “Phòng bếp còn năm con cá, ngày mai lại lấy đi hầm canh cá, buổi sáng ngày mai chúng ta sẽ ăn mì canh cá.”
A, mỹ vị như vậy, thật là tội lỗi!
Suy nghĩ này chợt lóe qua trong đầu Chung Y, sau đó tiếp tục vùi đầu vào ăn. Sau này phải thường xuyên tới Thông Thiên Quan mới được, lúc ăn mỗi tháng một lần anh ta nhất định phải có mặt.
Chung Y ăn no, ăn cơm chiều xong cũng không lên tầng nghỉ ngơi, cũng không coi mình như khách mà thuận tay giúp đỡ quét tước vệ sinh, tâm sự cùng đám người Lý Hạo Nhiên.
Chờ đến khi trời tối hẳn, Chung Y mới lên tầng đi ngủ, nửa đêm anh ta lại tỉnh lại, nghe thấy bên ngoài có tiếng động, anh ta cũng không biết giọng đang nói chuyện này, trong lòng cũng đoán được điều gì đó, nhắm mắt ngủ tiếp.
Ngủ một giấc đến tận hừng đông, Lý Hạo Nhiên nghe thấy tiếng đập cửa anh ta mới rời giường đi ra mở cửa.
“Nhanh xuống lầu đi ăn sáng thôi, còn không xuống nữa thì mì canh cá sẽ không còn đâu.”
Tối hôm qua có một thuyền quỷ tới đây, sáng sớm ngày hôm nay đã đi xuống chờ ăn cơm. Người lái thuyền là người biết hàng, A Phúc đưa một bát mì canh cá rất đắt cho lão quỷ, người lái thuyền không hề do dự ăn một liền ba chén. Vốn dĩ ông ấy còn muốn ăn bốn chén, nhưng A Phúc không bán.
Chung Y mặc xong quần áo rồi chạy nhanh xuống lầu, nhà ăn rộng rãi đang ngồi đầy người, cả trai lẫn gái, cả già lẫn trẻ, trên người mặc quần áo kỳ lạ.
“Lý Hạo Nhiên, bên này.” Tôn Tử Sở vẫy tay.
“Chúng ta qua đó.” Lý Hạo Nhiên lập tức bay qua, Chung Y chạy chậm đuổi kịp.
Trên bàn đặt ba bát mì, có một bát là của Chung Y, Tôn Tử Sở nhắc nhở anh lát: “Lát nữa nhớ đưa tiền.”
“Không thành vấn đề.”
Anh ta vùi đầu vào ăn, không nhìn thấy mặt, chỉ nghe thấy tiếng xì xụp ăn mì.
“Đầu bếp Vương, thêm một bát nữa.”
Vương Đại Chí vội vàng đi vào bếp lấy mì.
Ngày hôm qua sau khi ăn cá xong, tối hôm qua Vương Dũng báo mộng cho con trai, gọi ông sáng sớm tới đây ăn mì. Buổi sáng nấu một bát mì cho bà chủ, bố ông đưa bát thứ hai cho ông, bát thứ ba cho vợ của ông.
Hà Tiểu Linh đã sớm ăn no, cũng giúp đỡ đón tiếp khách hàng, trên mặt đều là nụ cười, vô cùng vui vẻ.
Tám giờ, chị Đinh lái xe tới đây đón người, Chúc Nguyện lên xe ngồi ghế phụ, Hạ Đồng ngồi ở ghế sau, Tuệ Tâm cũng đi theo.
Chung Y đang muốn lên xe, Trang Phàm lại nói: “Hại vị Lý đạo trưởng cũng muốn đi theo xem, nếu không thì ảnh đế Chung và hại vị Lý đạo trưởng ngồi xe của tôi được không?”
“Anh không cần khách sáo, gọi tôi là Chung Y là được.” Chung Y nhìn tổng giám đốc Lâm “Anh đưa chúng tôi đi có làm anh bị trễ hay không?”
Trang Phàm khách sáo cười: “Không chậm trễ, tổng giám đốc Lâm nói anh giới thiệu một hạng mục điện ảnh cho tổng giám đốc Lâm, nói tôi tìm hiểu, chúng ta đi lên trên xe nói đi.”
“Được!”
Hôm nay là thứ bảy, Lâm Thiên Thanh không đến công ty, ăn sáng xong lại cùng ông nội đi tới phía sau núi Thương Vân Sơn leo núi.
Đi một lúc, Lâm Tân Dân nóng người, cởi áo may ô ra, Lâm Thiên Thanh nhận lấy rồi gấp lại bỏ vào balo.
“Thiên Thanh.”
“Ông nội nói đi.”
“Năm nay cháu đã hơn hai sáu, ba mươi tuổi rồi, đừng cả ngày chỉ lo đi làm kiếm tiền, cháu cũng nên lo lắng vấn đề cá nhân đi.”
“Aiz, ông đã từng này tuổi rồi, không biết khi nào thì sẽ an vị trên thuyền đi tới âm tào địa phủ, để lại một mình cháu, ông rất lo lắng.” Lâm Tân Dân tỏ vẻ đáng thương.
“Ông nội, ông đừng nói như vậy, tuy rằng không ở trong Thông Thiên Quan được bao lâu, nhưng ông không cảm thấy cơ thể của mình càng ngày càng tốt sao?”
Hơn nữa, năm nay anh không tới hai bảy tuổi, làm sao có thể gần ba mươi rồi.
Lâm Tân Dân bày ra khí thế của ông nội: “Hừ, lời nói của ông cháu nghe hay không nghe?”
“Nghe.”
Biểu cảm của Lâm Tân Dân dịu đi: “Ông cũng không phải bảo cháu lập tức kết hôn bây giờ, nhưng bây giờ ít nhất cháu cũng nên tiếp xúc với một số cô gái phù hợp đi, yêu đương mấy năm, hơn hai năm rồi kết hôn là hợp lý, đến lúc đó ông còn có thể trông con giúp cháu.”
Trong khoảng thời gian này ở trong Thông Thiên Quan, cách vài ngày Lâm Tân Dân có thể nhìn thấy quỷ đến từ Địa phủ, ông cũng dần dần già hơn, cũng biết mình sẽ có một ngày như thế, vì vậy cũng trở nên quan tâm hơn với chuyện chung thân đại sự của cháu trai.
Leo núi mệt mỏi, Lâm Tân Dân cũng không muốn đi nữa, đi ngang qua một cái thì thì vào trong nghỉ ngơi một chút. Ông lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho bạn già.
“Lão Triệu hả, là tôi đây, Lâm Tân Dân. Lần trước vào đại thọ sáu mươi của ông, vợ của con trai cả nhà ông mang đến một cô gái nhỏ, nghe nói là đi học du học từ nước ngoài trở về hả? Đúng, đúng là cô bé mặt tròn, đôi mắt ro kia đấy, ha ha, khi nào chúng ta hẹn ăn một bữa được không? Được được được, không thành vấn đề, địa điểm tùy ông chọn.”
Lâm Tân Dân gọi điện thoại hơn nửa giờ, hẹn vào người bạn già ăn cơm, chơi cờ, uống trà, quay đầu lại nói với cháu trai: “Cháu cũng nghe được rồi chứ? Thời gian của cuối tuần sau bỏ trống hết đi, hai ngày cuối tuần chúng ta sẽ về nhà, giải quyết dứt khoát, nhanh chóng quyết định chuyện này.”
Lâm Thiên Thanh bất đắc dĩ, ông cụ này thật sự giải quyết dứt khoát, hẹn bốn nhà, một ngày gặp hai nhà.
“Cháu thì biết cái gì, đều phải gặp bốn nhà, gặp càng nhiều người thì sẽ có người cháu thích, cũng miễn làm cho chậm trễ thời gian của nhau.” Đừng nhìn tuổi tác của ông, bây giờ ông vẫn hiểu suy nghĩ của giới trẻ lắm.
“Ông không sợ người khác chướng mắt cháu sao?”
Lâm Tân Dân cười nói: “Vẻ ngoài của cháu trai ông rất được, còn có thể giúp đỡ gia đình, việc chướng mắt cháu là chuyện không thể nào.”
Trong đầu Lâm Thiên Thanh hiện lên gương mặt của Hạ Đồng, cô gái nhỏ kia nhìn trộm anh mấy lần, cũng không phải vì để ý gương mặt của anh. Từ nhỏ vẻ ngoài của anh đã đẹp trai, được người ta nhìn chăm chú từ nhỏ đến lớn, đã sớm không quan tâm tới ánh nhìn chăm chú của người khác.
Ninh Nguyệt Minh vì chuyện trong nhà mà bận đến sứt đầu mẻ trán, công việc trong tay cũng không thể bỏ xuống. Sáng sớm đã ngồi máy bay đến thành phố Cẩm Giang, đi đến trường quay gặp nhà sản xuất chính cho công ty đầu tư phim truyền hình, sau khi hàn huyên tán gẫu với đạo diễn sản xuất, nhận được điện thoại của Chung Y, vội vàng đi tới khách sạn chờ bọn họ.
“Chào bà chủ Hạ, tôi là Ninh Nguyệt Minh.”
“Xin chào.” Hạ Đồng nhìn thoáng qua số mệnh trên đầu ông ta, mây đen bao phủ đỉnh đầu, xem tỉ lệ, mây đen còn hơn u ám.
Hạ Đồng giới thiệu Chúc Nguyện cho Ninh Nguyệt Minh: “Tôi chỉ là nước tương thôi, có thể nhìn ra ông xui xẻo hay không, cụ thể còn phải để cho Chúc Nguyện xem.”
“Chúc đại sư, ngài cảm thấy thế nào?” Ninh Nguyệt Minh từ chỗ Chung Y biết được sự lợi hại của Chúc Nguyện, cũng không phải vì cậu nhỏ tuổi mà khinh thường cậu.
Chúc Nguyện quay đầu hỏi Lý Phác Nhất và Lý Huyền Thanh: “Hai người cảm thấy thế nào?”
Lý Phác Nhất và Lý Huyền Thanh ho nhẹ hai tiếng, giọng điệu của đứa nhỏ này giống như sự phụ đang gọi đồ đệ vậy, cũng không hề để lại mặt mũi cho bọn họ.
Chúc Nguyện không kiên nhẫn: “Tướng mạo rõ ràng như vậy mà các người cũng không nhìn ra?”
Lý Huyền Thanh vội vàng nói: “Tổng giám đốc Ninh hẳn là bị người ta hãm hại.”
“Đúng, bản thân tổng giám đốc Ninh bị mây đen bao phủ, nhưng ông ấy vẫn còn sống tốt, chứng tỏ người ta hạ độc thủ không trực tiếp nhằm vào ông ấy, chúng ta mau tới xem phong thủy nhà tổng giám đốc Ninh và người nhà của ông ấy, mới có thể có tiếp tục phán đoán thêm.”
Chúc Nguyện hừ nhẹ một tiếng: “Cuối cùng cũng nói được điểm trọng tâm.”
Nghe bọn họ nói như thế, Ninh Nguyệt Minh không hề do dự liên hệ với chuyên cơ, nửa giờ sau bọn họ bay tới thủ đô, sau ba giờ đã đến nhà của Ninh Nguyệt Minh.
Hạ Đồng chấn kinh: “Đây là biệt thự sao?”
Nhà họ Ninh là một biệt thự nhỏ mặt đất cao ba tầng, dưới ánh nắng mặt trời, cô vừa vào cửa đã cảm nhận được âm khí đang ập vào mặt, âm khí này còn nặng hơn cả âm khí trên người đám quỷ ở Thông Thiên Quan.
Hạ Đồng khịt mũi, cô cảm giác không khí bên trong căn phòng có một mùi tanh tưởi thoang thoảng.
“Thật lạnh!”
Ninh Nguyệt Minh vội vàng nói: “Hệ thống máy sưởi trong nhà hoạt động không tốt, rõ ràng đã mở ra nhưng trong phòng vẫn lạnh buốt, trong khoảng thời gian này tôi bận rộng quá, không rảnh gọi người đến sửa chữa.”
“Từ từ!” Chúc Nguyện ngăn cản ông ta.
Chúc Nguyện vươn bàn tay nhỏ bé mò vào khe hở của bộ tản nhiệt của máy sửa, Hạ Đồng vươn cổ ra nhìn, sờ soạng một hồi đã lôi ra một cái túi nilon màu trắng.
Bên trong túi nilon, chứa một mẩu xương người?
“Đây là xương gì? Con nhà ông bao nhiêu tuổi rồi, gặm sườn xong còn muốn giấu xương cốt đi để chơi?”
Ninh Nguyệt Minh nhíu mày: “Nhà của tôi chỉ có một đứa con, nhưng đã học đại học rồi.”
“Chuyện này…”
“Đây là xương người!” Chúc Nguyện nhẹ nhàng nói.
Trong nháy mắt, Hạ Đồng ngây ngẩn cả người, sợ tới mức tóc gáy trên người đều dựng thẳng lên.
“Tôi đoán không chỉ có một mẩu xương này.”
Loại chuyện dùng phong thủy hại người này, thông thường sẽ dùng cách nh gửi đồ được đào lên từ lòng đất tặng cho nhà người ta, hoặc là cho người vào nhà đặt một trận pháp phong thủy phạm vào hướng bát tự của chủ nhân căn nhà.
Loại thứ nhất là đơn giản nhất, loại thứ hai cần năng lực nhất định, trận pháp phong thủy không phải người học huyền học vài năm là có thể tùy tiện làm ra được.
Trận pháp phong thủy hãm hại nhà họ Ninh đã ác độc hơn hai loại trên, dùng xương người chết được đào ra làm trận pháp, đặt cả trong và ngoài phòng, bên ngoài xương cốt còn quấn một mảnh giấy vàng, mặt trên viết sinh thần bát tự của người nhà họ Ninh.
Nếu không phải Ninh Nguyệt Minh phát hiện ra từ sớm, tìm Chúc Nguyện tới đây thì nhà bọn họ đã tan cửa nát nhà, tiền tài tan hết cũng chỉ là chuyện vài ngày.
Hướng Dương gọi điện cho trưởng phòng Vương, Vương Nhất Tiếu sắp xếp người tới đây hỗ trợ.
Ninh Minh Nguyệt sợ tới mức hai tay không kìm được mà run rẩy, rốt cuộc là ai muốn hại ông ta như vậy!