Có đôi khi tiểu trà xanh cũng sẽ nghi ngờ tại sao tôi nôn một lần cũng không thấy nôn tiếp nữa, ngược lại ăn uống càng ngày càng tốt, cũng không kị thức ăn mặn.
Tôi đùa, giải thích rằng tố chất thân thể tôi rất tốt, “đứa nhỏ” cũng rất nghe lời, vì vậy nên tôi ăn cũng rất ngon, cơ thể cũng béo hơn.
Cứ thế trôi qua một tuần, vào một buổi sáng đẹp trời, bà dì của tôi khoan thai tới.
Tôi nhìn chiếc quần dơ, rơi vào suy nghĩ sâu xa, tôi nên giải thích với tiểu trà xanh như thế nào, tôi đã mang thai thì làm sao bà dì lại tới được?
Chuyện này căn bản không thể tưởng được! Cô ấy thông minh như vậy chắc chắn sẽ biết được gì đó.
Mà tôi xuất phát từ tâm tư nào đó không thể nói ra, không muốn để cho tiểu trà xanh phát hiện ra tôi mang thai giả, có thể nói là vô cùng sợ cô ấy biết.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Tôi quả thật chỉ muốn đập đầu xuống đất.
Có thể do thời gian tôi ở trong nhà vệ sinh quá lâu nên tiểu trà xanh gõ cửa, lo lắng hỏi: “Chị làm sao vậy? Cơ thể chị không thoải mái sao?”
Tôi vội vàng nói: “À, không sao không sao, chị không sao hết.”
“Vậy thì tốt rồi, em đã làm xong cá chép sốt chua ngọt, chị rửa tay xong ra ngoài ăn đi.
Tôi chỉ làm đơn giản nhanh chóng rồi mặc quần vào đi ra ngoài. Anh cho tới bây giờ vẫn luôn phải đối mặt trực tiếp với khổ cực.
Tôi hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang bước ra ngoài ăn cơm, thâm thù đại hận nhìn con cá chết trên bàn.
Tiểu trà xanh không hiểu gì: “Làm sao vậy? Chị không muốn ăn sao? Chị muốn ăn gì? Em lại đi làm.”
Nội tâm tôi khóc thầm, đừng tốt với tôi như vậy, tôi sẽ áy náy: “Không sao, ăn cơm đi.”
Vì vậy tôi áy náy nước mắt lưng tròng ăn hết hai bát cơm to.
Ăn uống no say, tôi trở về phòng lén thay quần ra sau đó bỏ vào túi rác chuẩn bị ngày hôm sau lúc đi làm sẽ vứt đi.
Làm xong công tác ngầm, tôi đi ra ngoài tìm tiểu trà xanh, buổi tối mỗi ngày tôi đều chỉ đạo cô ấy vẽ tranh. Phong cách vẽ tranh của cô ấy rất tốt, nhưng vẫn còn non nớt, dùng kinh nghiệm công việc của tôi có thể khiến kinh nghiệm chuyên môn của cô ấy tiến thêm một bước.
Tôi đi vào phòng ngủ của cô ấy, cô ấy đang vẽ, tôi lặng lẽ ngồi xuống, không làm phiền tới cô ấy.
Tôi nhìn căn phòng được cô ấy dọn dẹp xong, rất sạch sẽ, mỗi món đồ đều được sắp xếp hợp lý, nhìn ra được tiểu trà xanh là một đứa nhỏ đặt tâm trong cuộc sống.
Đợi mãi tôi ngủ quên mất, cũng không có cách nào khác, ăn no thì mệt mỏi rã rời. Đang ngủ, tôi giống như bị một con mèo con liếm mặt, mặt rất ngứa, ngôi cũng ngứa. Không đợi tôi đuổi nó đi thì nó đã rung đùi bước đi rồi.
Tôi giật mình một cái tỉnh lại. Sau đó nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của tiểu trà xanh phóng đại trước mắt.
“Gì vậy? Chị chảy nước miếng?” Tôi sờ khóe miệng mình, không có mà.
Tiểu trà xanh phì cười một cái: “Em thấy chị ngủ rất đáng yêu nên đến xem một chút.”
Trà xanh, xin em bỏ bài phát biểu đầy mùi trà của em đi.
Nội tâm tôi phun tào ngồi dậy nhìn bức tranh cô ấy vừa mới vẽ.
Đó là tôi còn đang nắm tay một cô gái nhỏ, mỉm cười rất hạnh phúc. Sau lưng tôi chính là tiểu trà xanh, đang cầm camera trong tay chụp ảnh cho tôi và cô bé.
Tôi vuốt ve gương mặt của cô bé: “Tại sao em biết là con gái chứ?”
Con bé, không đúng, chúng nó là một đám hạt mỡ đang điên cuồng sinh trưởng.
Tiểu trà xanh cũng ngồi dựa vào trên đùi tôi: “Không sao đâu chị, em cũng rất thích bé trai, lúc đó em lại vẽ một bức tranh khác.”
Cô ấy ngẩng đầu lên, giống như đang hứa hẹn với tôi: “Chỉ cần là con của chị thì cũng là con của em.”
Tôi xoa đầu của cô ấy: “Đứa ngốc.”
“Chị, để em kể chuyện ngày trước cho chị nghe. Lúc trước có một be bé trai và một bé gái, hai người bọn họ sống rất thân thiết với nhau. Gia đình của bé gái rất hạnh phúc, có sự yêu thương của bố mẹ cô bé. Đứa bé trai thì không như vậy, bố cậu bé thích uống rượu, mẹ thì thích đánh bài. Sau khi bố uống rượu xong thì sẽ đánh cậu bé, còn vừa đánh vừa cười, cậu bé rất sợ hãi, chạy ra ngoài tìm mẹ. Nhưng mà mẹ đánh bài cũng thua nên cũng đánh mắng cậu bé.”
Tôi lẳng lặng vuốt tóc cô ấy, nghe cô ấy kể chuyện: “Cậu bé ấy vừa khóc vừa chạy ra đường cái, cậu bé rất đói, phải đi bới thùng rác tìm thức ăn. Lúc này cô bé thấy cậu bé đói thì lập tức đưa cậu bé về nhà chia đồ ăn vặt cho cậu bé.”
Cô ấy nói xong câu đó thì không nói gì tiếp, tôi cúi đầu xuống hỏi cô ấy: “Sau đó thì sao?”
Cô ấy quay đầu nhìn sang hướng khác, nghẹn ngào nhìn về phía bụng tôi: “Cậu bé nhìn thấy ngôi nhà sạch sẽ, gọn gàng và hạnh phúc của cô bé, âm thầm về sau này khi có con thì cậu bé nhất định sẽ cho nó tất cả mọi thứ tốt nhất trên thế gian này, làm cho nó hạnh phúc giống như cô bé vậy, mãi mãi hạnh phúc. Suy nghĩ của em và cậu bé giống nhau, em sẽ chăm sóc chị thật tốt, chăm sóc đứa bé của chị thật tốt.”
Tôi nhìn đôi mắt sâu thẳm của cô ấy, bên trong là sự dịu dàng có thể làm người ta chết chìm, trái tim bắt đầu đập nhanh hơn.
Tôi cố gắng thoát ra từ trong ánh mắt đó, sau đó đứng lên: “Được rồi, chị biết rồi, hôm nay chúng ta dừng ở đây đi. Chung ta đi ngủ sớm một chút.”
Nói xong tôi phóng như bay về phòng ngủ của mình, chậm một phút nữa thôi thì tim tôi cũng giống như sắp nhảy ra ngoài.
Đi ngang qua gương, tôi nhìn thấy mặt mình đỏ như mông khỉ, tôi “ngao ô” một tiếng rồi nằm vật ra trên giường mình.
Muốn mạng già của tôi rồi.