Sáng sớm, sau khi tắt đồng hồ báo thức, tôi nằm trên giường nhìn chằm chằm vào trần nhà. Đầu óc đang rất loạn.
Tối qua tôi ngủ không ngon, có thể nói dường như không ngủ.
Bởi vì tôi đã tra đáp án trên mạng, hỏi “Làm sao để vực dậy nhanh chóng sau khi chia tay?”
Câu trả lời có lượt thích nhiều nhất, lần lượt là: khóc, tìm việc để làm, đọc sách suy ngẫm.
Nhưng tôi ngồi nửa ngày trên ghế sofa, thực chất khóc không nổi.
Vì thế, tôi bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, gói gém hành lý, chuẩn bị chuyển nhà.
Ngôi nhà này 2 phòng ngủ, một phòng khách, Mặc dù rộng, nhưng cách chỗ tôi làm quả thật có chút xa.
Nếu không vì anh ta, ban đầu tôi chắc chắn sẽ không thuê.
Giờ chia tay rồi, ngược lại có thể trực tiếp chuyển đi.
Nhưng lúc thu dọn mới phát hiện, đồ của Chu Nhiên thật sự không nhiều, hơn nữa đa phần đều là tôi mua cho anh ta.
Chả trách anh ta nói không cần thì không cần.
Bởi vì, thật sự không đáng bao nhiêu tiền.
Tôi lên giường lúc 4 giờ sáng.
Tắt đèn, trằn trọc quay đi quay lại, nhìn chằm chằm vào điện thoại, chuyển đổi qua lại trong mấy phần mềm, nhưng không nhìn nổi một chữ trên màn hình.
Cho đến khi ánh mặt trời mờ nhạt rọi vào nhà qua rèm cửa, sau đó chuông báo thức kêu.
Tôi ngồi dậy với hai quầng thâm mắt. Rửa mặt, trang điểm. Sau khi thoa son môi xong, cả người mới có chút khí sắc, trông không giống như ma quỷ nữa.
Tôi xách túi lên, chuẩn bị ra ngoài, chen chúc trên tàu điện ngầm như bình thường.
Nhưng bên ngoài lại đột nhiên có tiếng gõ cửa
Tôi bịt mắt, rút tay nắm cửa về, nhìn qua lỗ nhìn trên cửa.
Lại chỉ nhìn thấy một mảng màu đỏ lắc lư trong tầm mắt.
Do dự một lúc, xong vẫn mở cửa ra.
Không ngờ, vừa vặn lại đụng phải Triệu Quyền đang dùng đầu đập cửa lại đập vào khoảng trống.
Tôi ngạc nhiên, nhíu mày theo bản năng, “sao lại là cậu?”
Ánh mắt cậu ta sáng lên.
Giống như nhìn thấy đấng cứu rỗi vậy, đẩy tất cả đồ trong tay cậu ta đến trước mặt tôi.
“Ờm, tôi đến để xin lỗi cậu, xin lỗi, trước kia là do tôi sai, là tôi nhỏ mọn, xin lỗi, cậu rộng lượng, đừng tính toán với tôi có được không?”
Tôi lùi về sau vài bước, không nhận đồ trên tay cậu ta.
Đó là vài cái túi tinh tế, trên túi còn in logo của những mặt hàng xa xỉ. “Cậu có ý gì?”
Thấy tôi không nhận, Triệu Quyền thất vọng, “tôi chính là muốn xin lỗi cậu, thật đấy.”
Tôi nhìn cậu ta vài giây, rồi hỏi, “Chu Nhiên bảo cậu tới sao?”
Cậu ta sững sờ, lắc đầu, “Không, không phải, anh Nhiên không biết chuyện này.”
Tiếng phụ nữ vang lên, cắt ngang Triệu Quyền đang ấp úng, “là tôi bảo cậu ấy đến, thật ngại quá, cô Trình”
Mà xuất hiện cùng tiếng nói chuyện còn có một người phụ nữ nữa bước ra từ góc cầu thang.
Người đó đeo khẩu trang và kính râm, bọc kín mít, nhìn không rõ ngoại hình.
Nhưng thân hình cao gầy, mảnh khảnh, mái tóc xoăn dài mượt sau lưng, nhẹ nhàng lắc lư vài bước đi. Cô ấy đi lên trên vài bước, đứng bên cạnh Triệu Quyền.
Sau đó mới bỏ kính râm ra, giơ tay về phía tôi, “xin chào, tự giới thiệu một chút, tôi là Triệu Tử Kỳ”
Tôi nhìn cô ấy hồi lâu, mới bất giác nói, “xin chào.”
Cô ấy chắc là Tố Nhan, làn da trắng, lông mi cong.
Bàn tay buông lỏng, ngược lại không biểu hiện gì là mất kiên nhẫn cả, chỉ nho nhã vuốt mái tóc, nói tiếp, “Tôi là chị của Triệu Quyền, truyện họ đùa giỡn với cô…tôi nghe nói rồi, vì vậy đặc biệt đưa nó đến xin lỗi cô.”
Triệu Tử Kỳ là chị của Triệu Quyền.
Tôi có hơi bất ngờ, nhưng ngẫm lại cũng nằm trong dự liệu.
Chu Nhiên và Triệu Tử Kỳ là bạn, lại vì Triệu Tử Kỳ mà tức giận phía hoạt động.
Nếu đã đều là phú nhị đại, cùng trong một vòng. Vậy nghĩ cũng biết, họ có quen nhau.
Nhưng về câu nói sau của cô ấy, tôi vẫn lắc lắc đầu, “mọi người không cần xin lỗi tôi.”
“Không, chuyện này đều là lỗi của Triệu Quyền, nó quá ngây thơ, Chu Nhiên không chịu nổi Tiểu Quyền quấn quýt lấy, mới buộc phải tham gia trò đùa vô lý này, vì vậy, chung quy là tôi không dạy dỗ tốt em trai của mình, xin lỗi cũng là việc nên làm.”
Trong lúc nói chuyện, cô ấy cầm những chiếc túi trong tay Triệu Quyền, dúi vào tay tôi, nói, “Đây là chút quà, chúng tôi tiện mua trên đường đến, coi như là bồi thường cho cô. Còn nữa, tôi và Chu Nhiên sắp đính hôn rồi, tôi biết hai người quen nhau một khoảng thời gian, nhưng mọi người đều biết, đó cuối cùng chỉ là hiểu nhầm, vì vậy tôi hy vọng những ngày tháng sau này, cô không đến quấy rối anh ấy nữa, có được không?”
“Đây là ý của Chu Nhiên?”
“Cô Trình, cho dù hai người chia tay rồi, nhưng cho cùng, giờ cô đã biết gia thế thật sự của anh ấy…” Người phụ nữ phía trước gật gật đầu, cười hào phóng, tôi không biết trong mắt cô ta tôi là người như thế nào.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, tôi chỉ cảm thấy bản thân như một chú hề.
Sau khi chia tay, tôi thấy buồn, còn có chút đau lòng, nhưng trước đó, tôi thực sự không hận Chu Nhiên.
Bởi vì tôi luôn cảm thấy, cho dù bắt đầu đã sai, cho dù kết thúc không rõ ràng, nhưng 3 năm tròn, từng chút một ở chung, anh ta ít nhất cũng rõ tôi là người như thế nào.
Tôi không quan tâm anh ta có tiền hay không, càng không vì tiền của anh ta mà từ bỏ tôn nghiêm, vứt bỏ thể diện, đuổi theo quấn quýt lấy.
Nhưng nụ cười của người phụ nữ trước mắt vẫn dịu dàng như trước, dường như không nhìn thấy biểu cảm của tôi thay đổi, lại hỏi thêm một câu, “Cô Trình, có lẽ cô có thể làm được chứ?”


