Skip to main content

Trang chủ Sự Trả Thù Hoàn Hảo Của Đứa Con Riêng Phần 6

Phần 6

3:16 chiều – 01/10/2025

“Sửa soạn bản thân cho tử tế, trưa nay đi gặp ông Hồ với tao.”

Ông Hồ à…

“Không phải, không phải nói là ông Kiều sao?” Tôi vừa lau nước mắt, vừa nhẹ giọng hỏi.

“Mày nghĩ ông Kiều còn thèm để ý đến mày sao?”

Bước chân ông ta loạng choạng, chỉ ném lại một câu đầy oán hận rồi bước nhanh hơn.

Tôi thu lại biểu cảm trên mặt.

Vinh Chính không muốn mất mặt vì để con gái làm tình nhân nhưng lại cần một người con rể quyền cao chức trọng có thể hỗ trợ nhà họ Vinh trong hơn mười năm.

Phạm vi lựa chọn của ông ta rất hẹp, chỉ có hai người đứng đầu là nhà họ Kiều và nhà họ Hồ, cả hai đều đã mất vợ.

Ông Kiều háo sắc, là lựa chọn đầu tiên của ông ta, nhưng vị này có một sở thích kỳ lạ đó chỉ thích trinh nữ, và sẽ điều tra lý lịch.

Chính vì vậy, sau khi biết được kế hoạch của Vinh Bảo Nhi, tôi đã nghĩ đến việc lợi dụng tình thế giả vờ trúng kế.

Như vậy, tôi vừa có thể thoát khỏi kế hoạch đó vừa có thể gây rắc rối cho Vinh Chính, và vừa hay có thể chia rẽ giữa hai cha con họ.

Với thế lực hiện tại của nhà họ Vinh muốn che giấu chuyện hôm nay với họ Kiều là điều không thể.

Vì vậy, ông ta chỉ có thể chọn phương án thứ hai, hẹn gặp ông Hồ để thử vận may.

Nhưng ở chỗ ông Hồ, tôi cũng có một phần kinh hỉ tặng ông ta.

Vinh Chính đang ở cửa nhà hàng chờ tôi, nhìn thấy quần áo tôi mặc thì nổi trận lôi đình.

“Nói mặc đẹp một chút, mày coi lời của tao là gió thoảng bên tai sao?”

“Con vừa trở về nên không có quần áo.”

Tôi kéo áo sơ mi không được thuận lợi, ngượng ngùng cúi đầu.

Áo sơ mi này mua vào sáu năm trước, tốn của tôi nửa tháng tiền sinh hoạt chỉ để có thể diện hơn khi ra ngoài tiếp khách.

Khi đó, tôi vừa mới trốn ra nước ngoài, trong tay chỉ có năm nghìn tệ của chú Triệu lén đưa tôi.

Cầm số tiền trong tay, ban ngày tôi làm thêm ở nhà hàng Trung Quốc, buổi tối tiếp tục đọc sách chuẩn bị thi cử, thỉnh thoảng dựa vào công việc hướng dẫn viên du lịch kiếm chút thu nhập thêm.

Thời điểm khổ nhất, một ngày tôi ngủ không đến bốn giờ.

Cũng may, cuối cùng tôi gặp được quý nhân và người nâng đỡ mình, cũng có vốn liếng về nước chống lại nhà họ Vinh.

Đương nhiên Vinh Chính không quan tâm tôi vì sao mặc bộ quần áo này.

Người đàn ông trong phòng mặc trang phục chỉnh tề, cử chỉ đoan chính, vẻ mặt ôn hòa.

Mặc dù hơn năm mươi tuổi, nhưng dù là dáng người hay khuôn mặt đều được chăm sóc rất tốt.

Thấy chúng tôi đi vào, ông đứng dậy.

Tôi mở miệng trước: “Ông Hồ, đã lâu không gặp, tôi là Vinh Miểu.”

Ông và tôi nhìn nhau, trong mắt lóe lên vẻ mỉm cười.

“Chào Vinh tiểu thư.”

Sau đó đối phương lại nhìn về phía Vinh Chính bên cạnh tôi, ông mở miệng nói: “Vinh tổng cũng ngồi đi, hôm nay chúng ta chỉ nói chuyện phiếm, không bàn chuyện làm ăn.”

“Tiểu Miểu càng ngày càng ưu tú, Anna nói với tôi cô đã về nước, còn nói cảm giác rời xa cô ấy chỗ nào cũng không thuận lợi.”

“Để ông và giáo sư phí tâm rồi.”

Rời đi vào lúc thí nghiệm quan trọng nhất, tôi có chút áy náy.

“Kỹ thuật mã gen mà mọi người đang nghiên cứu hình như sắp có kết quả rồi phải không?”

Nhà họ Hồ lấy y dược làm giàu, đối với loại kỹ thuật sinh vật học tiên tiến này hiểu rõ vô cùng.

“Đã có kết quả bước đầu, ông sẽ sớm thấy được thôi.”

Vinh Chính ở một bên chen vào: “Anh Hồ cũng quan tâm đến kỹ thuật mã gen sao? Vị hôn phu của con gái lớn tôi cũng làm về lĩnh vực này.”

“Cậu ấy là người sáng lập CL, gần đây vừa mới về nước phát triển, có cơ hội có thể giao lưu một chút.”

Nụ cười trên mặt ông Hồ nhạt đi, thấy vậy Vinh Chính lập tức im miệng, chỉ là trên mặt không che giấu được vẻ lo lắng.

Nhưng dù là ông Hồ tiên sinh hay là tôi cũng không ai nói chuyện với ông ta.

Ông ta gắng chuyển chủ đề về phía tôi mấy lần lại bị ông Hồ cắt đứt.

Có lẽ là phát hiện kế hoạch thất bại, trên mặt ông ta mang theo chút u ám nhưng nhanh chóng bị vẻ tàn nhẫn thay thế.

Mất đi quân cờ là tôi này, ông ta lại phải tìm người thay thế từ đâu?

Trong lòng tôi mơ hồ có chút chờ mong.

Chỉ có khiến ông ta rối loạn, tôi mới có thể nắm bắt được sơ hở, tìm được thứ mà ông ta dùng để uy hiếp tôi.