Nhìn Vinh Chính đi xa, tôi nói lời cảm ơn với ông Hồ.
Ông lắc đầu khuyên tôi: “Tiểu Diêu, có cơ hội thì rời khỏi sớm một chút đi, nhà họ Vinh không chống đỡ được bao lâu nữa đâu, không đáng.”
“Cảm ơn ông, nhưng tôi vẫn chưa thể rời đi.” Tôi để lộ một nụ cười khổ.
Di vật của ông bà ngoại vẫn còn trong tay Vinh Chính, tôi muốn lấy lại.
Ông thở dài một tiếng rồi cũng quay người rời đi.
Tôi quen biết ông Hồ từ sáu năm trước.
Năm đó vợ ông bệnh nặng, bác sĩ tuyên bố khả năng chữa khỏi gần như bằng không.
Vài tháng cuối cùng, ông đưa vợ đến nước A giải sầu.
Tôi làm hướng dẫn viên du lịch cho họ ba tháng, tham gia tang lễ của bà Hồ, sau đó vẫn luôn giữ liên lạc.
Sau khi biết tôi muốn tiếp tục học, lại có hứng thú với sinh học nên ông còn giới thiệu tôi cho giáo sư Anna.
Từ chối một trưởng bối luôn hết lòng vì tôi như vậy, tôi cảm thấy rất áy náy.
Nhưng với tính cách của Vinh Chính khó mà đảm bảo rằng cuối cùng ông ta sẽ không liều lĩnh đến cùng, phá hủy thứ mà tôi muốn.
Tôi chỉ có thể tìm cách lừa lấy thứ đó trước khi trở mặt.
Tôi nhìn theo bóng lưng ông ấy, mãi đến khi không nhìn thấy nữa mới quay lại bãi đậu xe.
Tiêu Dịch đang ở trong xe chờ tôi.
“Có thể đánh không?” Tôi hỏi anh.
“Hả? Có thể!” Anh phản ứng rất nhanh.
“Rất tốt, sau này đến nhà họ Vinh, chúng ta có thể rời đi hay không đều dựa vào anh đấy.”
Tôi vỗ vỗ cánh tay anh, giọng nói chân thành.
Mắt anh mở to, mặt lại đỏ ửng, ấp úng đồng ý.


