Tô Thiển Ly và Thị Thư theo Tô Toàn đến Tùng Hạc Đường, từ xa đã thấy trong viện ngoài viện đứng đầy ắp người.
Thậm chí Tô Thiển Ly còn thấy một số gương mặt lạ hoắc, một vài người trong tộc, chỉ có một hai khuôn mặt nhìn khá quen.
Ha, chiến trường này lớn quá ha!
Vẻ mặt Tô Thiển Ly vẫn thản nhiên, nàng từ từ đi vào, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tô lão thái gia ngồi ở vị trí cao nhất, đang rút tẩu thuốc hút xoành xoạch.
Vẻ mặt ông ẩn sau sương khói lượn lờ nên nàng nhìn không rõ ràng.
Bên dưới ngồi đầy chủ tử các phòng lớn nhỏ.
Khi Tô Thiển Ly đối diện với đôi mắt của Tô Thiển Nguyệt, chỉ thấy khóe miệng nàng cong lên, vô cùng đắc ý.
Vậy mà nàng lại không biết nàng ta đã được thả ra đấy!
Xem ra Thái Lệ Nương đã lặng lẽ sắp xếp xong ván cờ này, chỉ chờ nàng đi vào thôi!
“Súc sinh, còn không quỳ xuống!”
Tô Tiến Nghĩa ở bên phải đột nhiên quát chói tai. Bởi vì ông vô cùng tức giận nên khuôn mặt trắng nõn càng lộ ra vẻ tái nhợt.
Tô Thiển Ly quỳ gối trong đại sảnh theo lời.
Mọi người nhìn Tô Thiển Ly quỳ dưới đó. Chỉ thấy nàng vẫn thong dong, không hề sợ hãi.
Không ít người đưa mắt nhìn sang mặt Tô lão thái gia, hai mắt sáng quắc.
Tứ tiểu thư này đã nhiều lần gây chuyện thị phi, lúc này đây càng tuyệt vời hơn.
Nếu Tô lão thái gia vẫn không lên tiếng thì chờ nàng chính là cơn giận dữ dội!
Đợi khoảng nửa khắc, Tô lão thái gia vẫn không lên tiếng.
Càng về sau, tiếng nói trong đại sảnh càng ít lại.
Cho đến cuối cùng, toàn bộ chính sảnh biến thành kiểu kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng.
Tất cả chỉ còn tiếng xạch xạch hút thuốc của Tô lão thái gia.
Không mấy ai chịu nổi vẻ yên tĩnh như vậy.
Mọi người vô thức hoạt động cơ thể, hoặc túm túm quần áo để giảm bớt sự sợ hãi do uy thế của Tô lão thái gia mang đến.
Duy nhất chỉ có Tô Thiển Ly quỳ dưới đất, tầm mắt nàng vẫn nhìn thẳng, vẻ mặt thản nhiên, không nhúc nhích.
Quỳ gối ở đằng sau chính là Thị Thư, nhìn sống lưng thẳng tắp của chủ tử nhà mình mà âm thầm sợ hãi.
Định lực như vậy, đây cũng không phải thứ mà tiểu thư khuê các bình thường có thể làm được!
Đến lúc Tô lão thái gia hút xong một điếu thuốc thì ông mới ho nhẹ một tiếng, nhìn về phía Tô Thiển Ly.
“Ly nha đầu, ngươi nói một chút xem, vì sao phải hạ độc trong đồ ăn của tổ mẫu ngươi?”
“Hồi bẩm tổ phụ, A Ly không hạ độc trong đồ ăn của tổ mẫu!”
Tô Thiển Ly lập tức hồi bẩm, nói năng rất khí phách.
“Tống ma ma đã nói trước đó tổ mẫu của ngươi không ăn gì cả, thứ duy nhất cho vào miệng chính là một bàn đồ ăn ngươi làm. Đại bá phụ của ngươi cũng làm chứng, hắn thấy ngươi đỡ tổ mẫu đến bàn ăn, có thật không?”
Tô Thiển Ly nhìn thẳng vào Tô lão thái gia, trịnh trọng nói: “Toàn bộ là sự thật!”
“Gọi Hạ Lâm.”
Tô lão thái gia vừa nói xong đã thấy Hạ Lâm vội vàng đi vào, đứng bên cạnh Tô Thiển Ly, khom người nghe lệnh.
Tô lão thái gia nhìn Hạ Lâm ở cạnh đó, lạnh lùng lên tiếng: “Độc trong người lão phu nhân có phải lẫn trong thức ăn không?”
Hạ Lâm nhìn thoáng qua Tô Thiển Ly, đang muốn tìm lý do để thoái thác thì giọng nói lạnh lùng của Tô lão thái gia lại vang lên: “… Có phải không?”
Trong lòng Hạ Lâm đầy sợ hãi, vội vàng hồi bẩm: “Vâng… Đúng là ở trong đồ ăn!”
“Ly nha đầu, ngươi có nhận tội không?”
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn Tô Thiển Ly ở dưới đất.
Tất cả chứng cứ đều chỉ hướng nàng, xem nàng còn ngụy biện thế nào!
Hạ thị ở cạnh đó bưng chung trà trong tay, trông có vẻ rất rảnh rỗi thưởng trà.
Bà còn tưởng rằng Tô Thiển Ly có chút tài năng, không ngờ lúc này đã bị ấn xuống đất rồi. Xem ra vẫn do bà xem trọng nàng quá rồi!
Cũng đúng, một tiểu thư không có mẫu thân dạy dỗ thì có bao nhiêu năng lực chứ!
Ngay sau đó, bà lại nghe thấy câu trả lời của Tô Thiển Ly, điều này khiến bà khẽ giật mình, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn nữ tử ở dưới đất.
“Hồi bẩm tổ phụ, A Ly không hạ độc, A Ly sẽ không nhận tội!”
“Súc sinh, đến bước này rồi mà ngươi chết vẫn không hối cải à!”
Tô Tiến Nghĩa vô cùng tức giận, lập tức đứng dậy, muốn đạp một cái vào người Tô Thiển Ly.
Thị Thư ở đằng sau không nghĩ ngợi gì lập tức cho một chưởng qua đó, ngược lại đẩy Tô Tiến Nghĩa khiến ông lảo đảo.
Tô Tiến Nghĩa làm ầm ĩ trước mặt mọi người nhưng khiến mình mất thể diện, ông lập tức thẹn quá hóa giận, lạnh lùng quát:
“Lật trời rồi, tiện tì ở đâu đến mà dám động thủ với chủ tử. Người đâu, kéo xuống dùng gậy đánh chết!”
Ngay sau đó, mấy hạ nhân chạy vội vào.
Khí áp toàn thân Thị Thư giảm mạnh, hai mắt sắc bén như băng, giống như sắp đứng dậy xử lý bọn họ.
Tô Thiển Ly vội vàng lên tiếng: “Không thể!” Nàng ngăn cản động tác tiếp theo của Thị Thư.
Lúc này Tô Thiển Ly mới quay sang chỗ Tô Tiến Nghĩa, trong mắt đầy lạnh lẽo, nàng gằn từng chữ:
“Cha, hạ nhân vô tội, khiến ngài bực mình, nữ nhi nhận lỗi với ngài! Nhưng xin cha tin tưởng nữ nhi, sự che chở của tổ mẫu với nữ nhi có thừa, nữ nhi ghi nhớ trong lòng, suốt đời khó quên, sao dám xuất hiện suy nghĩ ác độc đầu độc tổ mẫu!”
“Hừ, chưa chắc, biết người biết mặt nhưng không biết lòng!”
Tô Thiển Châu ở một bên đeo cả một đầu toàn đồ trang sức chói lọi, không nhịn được mà lầm bầm ra tiếng.
Tô Thiển Nguyệt nhìn lướt qua Tô Thiển Châu, cầm khăn giả vờ lau khóe miệng để che giấu nụ cười trên mặt.
Tô Thiển Châu ơi Tô Thiển Châu, cho dù ngày thường ngươi ngu không ai bằng, nhưng lúc này lại hết lòng giẫm lên sao tang môn kia. Ta thật sự muốn giơ cả hai tay lên tán thành hành động này.
“Câm mồm, ở trước mặt tổ phụ có thể nói năng lỗ mãng à!”
Một tiếng quát lạnh lùng vang lên khiến Tô Thiển Châu sợ tới mức sự đắc ý trên mặt cũng phải cứng lại.
Người nói chuyện chính là Tô Lạc Tích, hắn không màng đến ánh mắt của mẫu thân mà lập tức đứng dậy, khom người hành lễ với Tô lão thái gia trên chủ vị:
“Tổ phụ minh giám, sự thật như những gì Tứ muội muội nói, tình cảm giữa tổ mẫu và Tứ muội muội thắm thiết, sao muội muội lại độc hại tổ mẫu, nhất định có người vu oan hãm hại!”
“Vu oan hãm hại? Đại thiếu gia, lời nói của ngươi thật khó hiểu, tất cả chứng cứ đều chỉ vào Tứ tiểu thư, ngươi không nhằm vào nàng mà chĩa mũi nhọn về phía một đám người không liên quan.
Ngay cả Tam thẩm mẫu ta đây cũng nghi ngờ lời nói của ngươi có công bằng không…”
“Im miệng, nói ít đi một câu sẽ không mất một cân thịt à!” Tam lão gia Tô Tiến Lễ ở bên cạnh lập tức cắt ngang lời Tam phu nhân Ngô thị.
Ông lại quay sang nhìn Tô lão thái gia, nói nhẹ nhàng:
“Nếu Ly nha đầu không nhận thì chúng ta không thể đánh đến khi nhận tội. Cha à, nếu không cứ giam Ly nha đầu ở từ đường, để nàng nghĩ cho kỹ!”
Tô lão thái gia nhìn thiếu nữ dưới đất, trầm giọng nói: “Người đâu…”
“Khoan đã, tổ phụ, cho A Ly nhìn tổ mẫu một chút!”
“Gì cơ? Ngươi đã hại tổ mẫu thành ra như vậy mà còn có mặt mũi…”
“Châu nha đầu!” Tô lão thái gia lạnh lùng quát một tiếng: “Ngay trong ngày hôm nay, ngươi cứ ở trong viện học lễ tiết cho tốt, khi nào học xong thì ra!”
Một câu của Tô lão thái gia đã cấm túc Tô Thiển Châu.
Hạ thị ở cạnh đó trừng mắt liếc Tô Thiển Châu một cái, giận tái mặt.
Cái thứ đen đủi này, cả ngày ỷ vào di nương của nàng được sủng ái, quen làm mưa làm gió ở đại phòng.
Vậy mà hôm nay lại làm mình mất mặt trước mặt nhiều người như vậy.
Tô lão thái gia răn dạy Tô Thiển Châu không biết lễ tiết, không hiểu tiến lùi ở trước mặt mọi người. Đó là đang đánh vào mặt bà ta, phu nhân đại phòng!
Lúc này, mọi người đều cụp mi cúi đầu, không ai dám lên tiếng.
Tô lão thái gia nhìn Tống ma ma, Tống ma ma lập tức hiểu ý, tiến lên một bước nói với Tô Thiển Ly:
“Tứ tiểu thư, mời đi theo lão nô!”
Tô Thiển Ly đi vào phòng trong, Tô lão phu nhân vừa uống thuốc xong, đã ngủ rất say.
Trên mặt còn lờ mờ xuất hiện màu xanh, nhìn rất đáng sợ.
Trong lòng Tô Thiển Ly rất đau, nước mắt rơi xuống lã chã.
Nàng quỳ xuống đất phát ra một tiếng “bịch” thật lớn, trịnh trọng dập đầu với Tô lão phu nhân ba cái, lúc đứng thẳng người thì trán đã chảy máu.
Trên mặt Tống ma ma đầy vẻ không đành lòng, muốn đi lên đỡ theo bản năng, nhưng vừa vươn người đã nhớ đến chủ tử còn ở trên giường, động tác của bà lập tức dừng lại.
Trong mắt Tô Thiển Ly thấy được sự do dự của bà, nàng khàn giọng nói:
“Làm phiền ma ma chăm sóc tổ mẫu thật tốt! A Ly vô cùng cảm kích!”
“Đây là bổn phận của lão nô, tứ tiểu thư không cần phải như thế!”
“Ma ma, ta muốn đến từ đường chép kinh Bồ Tát cầu phúc cho tổ mẫu…”
“… Được, lão nô sẽ xin chỉ thị của lão thái gia!”
Tô Thiển Ly cười bi thương, gật đầu với bà rồi đứng lên, sau đó bước về hướng từ đường.


