Skip to main content

Trang chủ Sau Khi Sống Lại Trở Thành Đại Lão Trong Lòng Kiều Chương 73: Đột nhiên hôn mê

Chương 73: Đột nhiên hôn mê

2:32 chiều – 24/09/2025

Tô Thiển Ly hầu hạ Tô lão phu nhân dùng cơm trưa, sau đó để lão phu nhân tiêu cơm một lát rồi hầu hạ bà nghỉ trưa. Xong xuôi nàng mới vác cả người đầy mệt mỏi về Ngọc Ly Các.
Trong lòng nàng nghĩ đến công việc ở cửa hàng trang sức, đành gắng gượng ở trong thư phòng cả nửa này, đến đêm khuya tĩnh lặng mới về phòng ngủ.
Nàng vừa mơ mơ màng màng thì nghe thấy một loạt tiếng bước chân vội vã vang lên ngoài cửa.
Tô Thiển Ly lập tức bừng tỉnh, hoảng hốt ngồi bật dậy.
Thị Thư đã vội vã chạy vào, thắp nến sáng lên.
Ngay sau đó nàng thấy Vương ma ma hấp tấp tiến vào, vẻ mặt cực kỳ sợ hãi.
“Tiểu thư, không xong rồi, lão phu nhân ngất xỉu!”
“Tại sao lại như vậy? Hồi trưa, lúc ta rời đi tổ mẫu vẫn khỏe mà…”
“Tiểu thư!” Vương ma ma lập tức cắt ngang lời Tô Thiển Ly, trong mắt đầy oán giận: “Vừa rồi Tô quản gia đến đây…”
“Ông ta lại đây làm gì?” Tô Thiển Ly vội vàng hỏi.
“Sai người vây quanh Ngọc Ly Các!” Vương ma ma vừa nói xong thì nước mắt đã chảy xuống.
Trong lòng Tô Thiển Ly không khỏi chùng xuống, nàng ngồi xuống giường, nhìn Thị Thư rồi nói: “Đi hỏi Hạ Lâm đại phu trong phủ tình huống cụ thể!”
Thị Thư khom người xác nhận rồi lập tức rời khỏi phòng.
Lúc này Hầu Kỳ ngủ ở gian ngoài mới bị đánh thức. Nàng vừa ngáp vừa đi đến, thấy Vương ma ma đang khóc nức nở, trên khuôn mặt lộ ra vẻ không hiểu chuyện gì.
“Sao… Làm sao vậy? Sao ma ma lại khóc?”
Tô Thiển Ly không rảnh trả lời Hầu Kỳ, an ủi Vương ma ma vài câu rồi đứng dậy mặc quần áo vào. Vừa ra đến chiếc giường ở gian ngoài đã thấy Thị Thư đi đến.
“Khởi bẩm chủ tử, lang trung trong phủ nói lão phu nhân bị trúng độc nên mới dẫn đến chuyện hôn mê bất tỉnh, có người… hạ độc trong đồ ăn!”
Đồ ăn!
Lòng Tô Thiển Ly chùng xuống.
Lúc trước Tống ma ma đã nói rõ, từ hôm qua đến nay lão phu nhân chưa ăn một miếng cơm hay ngụm canh nào.
Đến tận giờ ngọ hôm nay, sau khi nàng hồi phủ rồi làm cho tổ mẫu một bàn thức ăn.
Chưa được nửa ngày mà người đã té xỉu, còn trúng độc!
Tất cả chứng cứ đều chĩa về hướng nàng!
Tô lão thái gia không lập tức trói nàng ra thẩm vấn thì đã coi là đãi ngộ tốt rồi!
Điều khiến Tô Thiển Ly thấy khó hiểu đó là tất cả thức ăn đều do nàng tự xử lý, không qua tay của bất cứ kẻ nào.
Kết quả lại là lão phu nhân trúng độc, hiện giờ hôn mê bất tỉnh.
Không ổn rồi!
Tô Thiển Ly lập tức nhớ đến một phần đồ ăn khác, bước nhanh vào nội thất, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Thị Họa, ra đây!”
Ngay sau đó, một bóng dáng lập tức đứng trước mặt nàng, khom người hành lễ với nàng.
Tô Thiển Ly vô cùng sốt ruột, vội vàng hỏi: “Cái giỏ đồ ăn kia có phải đã đưa đến tay điện hạ không?”
“Dạ!”
“Hắn dùng rồi?” Tô Thiển Ly lên tiếng hỏi.
“Vâng!”
“Chủ tử nhà ngươi có chuyện gì không?” Trái tim của Tô Thiển Ly dâng lên tận cổ.
Thị Họa lắc đầu: “Bên phía chủ tử đều tốt, cũng không có tin tức khác truyền đến!”
Sắc mặt Tô Thiển Ly dần thả lỏng. Nàng ngồi phịch xuống giường, che ngực thở phì phò.
Vào lúc này, trong lòng nàng cảm thấy vô cùng may mắn!
Nếu Tần vương điện hạ không sao, vậy không phải do đồ ăn, Tô lão phu nhân còn uống nước trà…
Ăn bánh đậu xanh!
Tô Thiển Ly lập tức nhớ đến lúc trước khi nàng làm cơm cho lão phu nhân, khi đó mình đã khuyên lão phu nhân ăn một miếng bánh đậu xanh.
Nàng lập tức đứng dậy, dặn dò Thị Họa:
“Ngươi nhanh chóng đến Tùng Hạc Đường, nhìn chằm chằm mọi thứ ở bên đó, nhất là mấy người hạ nhân. Nếu có chỗ khả nghi thì đừng bứt dây động rừng, lập tức đến báo!”
“Chủ tử, chỗ này của ngài…”
“Yên tâm, ở đây có Thị Thư, ngươi đừng lo lắng!”
Thị Họa khom người đáp ứng, giây phút sau bóng dáng đó đã biến mất.
Tô Thiển Ly đứng trước cửa sổ, nhìn cây đuốc được hộ viện đang đứng ngoài sân cầm trong tay, bọn họ vây quanh các cửa viện của Ngọc Ly Các.
Trong lòng nàng nặng nề không nói nên lời.
Hiện giờ sinh tử của tổ mẫu còn chưa biết mà tổ phụ đã không thèm tra, trực tiếp giam mình lại.
Chẳng lẽ sự coi trọng của tổ phụ dành cho mình trước kia đều là giả dối?
Nàng ngồi trên giường, ôm hai đầu gối, nhìn ánh lửa ngoài viện mà sắc mặt hiện lên vẻ lạnh lẽo.
Không biết đã ngồi bao lâu, Tô Thiển Ly hít sâu một hơi, đứng lên rồi chạy đến thư phòng.
Ngay cả nàng cũng biết, đánh rắn phải đánh bảy tấc.
Lúc trả thù Điền thị, phu nhân Trung Dũng Hầu, nàng đã lấy Văn Huyền ra khai đao.
Lúc trừng trị Thái Lệ Nương, thứ nàng nhắm vào đầu tiên chính là Tô Thiển Nguyệt, quấy rầy đầu trận tuyến của Thái Lệ Nương.
Và kẻ địch cũng biết điều này. Thứ uy hiếp được nàng chính là Tô lão phu nhân.
Đây là muốn dùng tổ mẫu để quấy rầy trận tuyến của nàng.
Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì?
Đến khi phía chân trời xuất hiện màu trắng bạc, Thị Thư mới bước vào thư phòng, nhỏ giọng hồi bẩm:
“Chủ tử, Tô thượng thư mời ngự y đến, lão phu nhân đã tỉnh!”
Vẻ mặt Tô Thiển Ly lập tức thả lỏng, nói một câu: “A Di Đà Phật!”
Sau đó nàng nhìn sang Thị Thư, lên tiếng dò hỏi: “Sao rồi? Là độc gì?”
“Hồi bẩm chủ tử, nó tên là Mộng Điềm Hương, người trúng độc giống như đang ngủ, nhưng sẽ ngủ sâu không tỉnh, sắc mặt có màu xanh, khóe miệng chảy máu, trông rất đáng sợ. Nhưng độc tính không cao, đốt cây ngải rồi tắm khôi hương, sau ba ngày sẽ giải!”
Việc này chứng minh người hạ độc không có ý định lấy mạng Tô lão phu nhân.
Mà chỉ muốn mượn triệu chứng nguy hiểm đáng sợ đó để đạt được mục đích của mình.
Ví dụ như giam cầm Tô Thiển Ly, hoặc dưới sự giận dữ, Tô lão thái gia sẽ lấy mạng Tô Thiển Ly!
Hiện giờ, người muốn mạng của mình thì ngoài Tô Tiến Dĩnh ra thì còn một người nữa, đó là Thái Lệ Nương…
Vào giây tiếp theo, trong đầu nàng chợt lóe lên một tia sáng.
Trong xe ngựa vào ngày hôm trước, trên tờ giấy Tần vương Lý Tông Diệp đưa cho nàng rõ ràng viết Tô Tiến Dĩnh và Thái Lệ Nương có qua lại thân mật.
Vậy lần này…
Tô Thiển Ly đang muốn nói chuyện thì Thị Họa chợt xuất hiện trước mặt nàng, khom người vái chào: “Chủ tử, vừa nãy ở Tùng Hạc Đường có một nha hoàn tên Trân Châu lẳng lặng đi đến Kết Hương Uyển!”
Quả nhiên!
Tô Thiển Ly nhìn Thị Họa rồi dặn dò:
“Ngươi nhanh chóng đến Vệ Quốc công phủ, trộm một bức thư có chữ viết mới nhất của phu nhân thế tử Vệ Quốc công phủ, cũng chính là cô mẫu của ta đến đây. Nhớ, phải nhanh!”
“Vâng!” Thị Họa cúi người hành lễ, chỉ trong giây lát bóng dáng kia đã biến mất.
“Tứ tiểu thư, lão thái gia gọi người đến Tùng Hạc Đường!”
Giọng nói của quản gia Tô Toàn chợt vang lên ngoài cửa.
Ngay sau đó tiếng thỉnh cầu của Vương ma ma vang lên: “Tô quản gia, sợ là trong chuyện này có hiểu lầm rồi. Ngài cũng biết người Tứ tiểu thư kính yêu nhất là lão phu nhân, sao nàng lại động tay động chân trong đồ ăn của lão phu nhân được chứ!”
Tiếp theo vang lên tiếng cầu xin của Hầu Kỳ: “Đúng vậy đúng vậy, Tô quản gia, ngài đại nhân đại lượng, tha cho tiểu thư nhà ta đi!”
Trong lòng Tô Thiển Ly đầy đau xót, bỗng chốc đứng lên, nhưng Thị Thư đã chắn ở cửa: “Tiểu thư, xin nghĩ lại!”
Tin tức ở Tần vương phủ chưa truyền đến, việc Thị Thư có thể làm bây giờ chính là ngăn cản Tô tứ tiểu thư đi vào chỗ nguy hiểm.
“Ta là chủ tử của các người, ta không thể đẩy các ngươi ra chống tai họa thay mình!”
Thị Thư lập tức giật mình đứng đó, một hồi lâu sau vẫn chưa khôi phục tinh thần.
Toàn bộ thế gia ở Trường An thành đều lấy nô tài ra chặn tai họa thay chủ tử.
Những nhà quyền quý thế này đều sẽ làm theo lý thường.
Nếu bọn họ có lòng tốt sẽ đưa cho người nhà hạ nhân thêm mấy lượng bạc, coi như trợ cấp.
Nếu tàn nhẫn độc ác thì không nói được một câu dễ nghe.
Nhưng Tô tứ tiểu thư ở trước mặt, rõ ràng nàng chỉ là một tiểu thư khuê các yếu đuối, diện mạo trên mức trung bình mà thôi.
Sao nàng lại vì nghe thấy tiếng hạ nhân cầu xin người khác thay mình mà không đành lòng!
Chẳng lẽ đây là nguyên nhân chủ tử nhìn trúng nàng?
Một câu của Tô Thiển Ly lập tức khiến Thị Thư xúc động.
Thị Thư lập tức nghiêng mình, khom người vái chào, trong con ngươi đầy vẻ kiên định.
“Nô tỳ đến Tùng Hạc Đường với tiểu thư!”