Thị Thư quỳ xuống đất, nghiêm túc dập đầu với Tô Thiển Ly.
Tô Thiển Ly đương nhiên biết rõ thân phận của các nàng. Từ nhỏ bọn họ đã tiếp nhận huấn luyện, chỉ có thông qua tầng tầng lớp lớp tuyển chọn, trở thành người chiến thắng cuối cùng mới có thể đến gần hầu hạ chủ tử, dùng mạng bảo vệ chủ tử.
Hiện giờ Thị Thư đang canh gác ở tẩm viện của Lý Tông Diệp, vậy chứng minh nàng ấy đã sớm trở thành tâm phúc của hắn, có uy tín và quyền lực tuyệt đối trong lòng hạ nhân.
Không ngờ chỉ gặp mặt hai lần mà Thị Thư có thể vâng theo sự sắp xếp của chủ tử, đưa ra quyết định lớn như vậy.
Trong lòng Tô Thiển Ly vô cùng chấn động!
Nàng vẫn định để nàng ấy suy nghĩ thêm một chút, rồi hỏi ý nguyện của nha hoàn tên Thị Họa kia trước.
Ánh mắt của Tô Thiển Ly không tự chủ được nhìn về phía Võ Tiến đang đứng ngoài viện.
Chỉ thấy sau lưng hắn có thị vệ đang đứng đó, không có nha hoàn.
Tô Thiển Ly nhìn Lý Tông Diệp ở một bên, trong mắt đầy vẻ khó hiểu: “Điện hạ, Thị Họa đâu?”
“Xuất hiện đi, bái kiến chủ tử mới!”
Lý Tông Diệp vừa nói xong thì một trận gió tạt qua, mấy cánh hoa trên đỉnh đầu tung bay, rơi xuống váy Tô Thiển Ly. Hương thơm nồng nàn, trông rất thú vị.
Khóe miệng nàng thấm ý cười, vô thức phủi nhẹ cánh hoa. Nàng vừa ngẩng đầu đã thấy một nha hoàn mặt tròn xinh xắn đứng ở trước mặt.
Ặc…
Ánh mắt Tô Thiển Ly chuyển từ khuôn mặt của Thị Thư ở dưới đất đến trên người nha hoàn đang đứng.
Mặt mày, quần áo, vóc người, khí chất của hai nàng giống hệt nhau!
Sinh đôi à!
Tô Thiển Ly lập tức mở to mắt nhìn Lý Tông Diệp ở bên cạnh, trong mắt đầy vẻ khiếp sợ.
Phần lễ này thật sự quá nặng rồi!
“Các nàng ấy quan trọng với điện hạ hơn, ta không thể đoạt chỗ tốt của người…”
“An nguy của ngươi quan trọng hơn tất cả!”
Lý Tông Diệp chuyển hướng nhìn Thị Họa ở một bên, thản nhiên dặn dò:
“Từ ngày hôm nay trở đi, chủ tử của các ngươi chính là Tô tứ tiểu thư, bảo vệ an nguy của nàng ấy cho tốt. Nếu gặp phải nguy hiểm có thể nhờ sự giúp đỡ từ vương phủ bất cứ lúc nào!”
“Vâng, nô tỳ tuân mệnh!”
Thị Họa quay sang nhìn Tô Thiển Ly, khom người vái chào rồi bóng dáng lại biến mất chỉ trong giây lát.
Lúc này Thị Thư mới đứng dậy, tự giác đứng phía sau Tô Thiển Ly.
Trong lòng Tô Thiển Ly đầy chấn động, một bàn đồ ăn sáng cũng không nếm được hương vị gì.
Tô Thiển Ly hoàn toàn không nhớ mình đã từ biệt với Lý Tông Diệp thế nào, sau đó ngồi lên xe ngựa bằng cách nào.
Những hành vi liên tiếp và rành mạch của hắn từ hôm qua đến nay đã nói rõ cho Tô Thiển Ly biết trong lòng hắn chọn nàng!
Nhưng mà…
Kiếp trước, vận mệnh của hắn đầy chông gai, ôm hận mà chết!
Thiên tử tứ hôn, hắn có hôn ước!
Còn có Triệu Đức phi, thân mẫu của Lý Tông Diệp, nhớ đến đủ chuyện xảy ra vào kiếp trước, nàng lập tức cảm thấy nhức đầu!
Sau khi trọng sinh, nàng mang thù trên lưng đi thẳng một đường, vốn thể xác và tinh thần đều rất mệt.
Hiện giờ lại liên lụy đến cuộc đời của Lý Tông Diệp, nàng thật sự khó có thể bảo đảm rằng mình có thể xoay chuyển những gì vận mệnh đã định.
Những việc này giống như một tảng đá lớn đè hết trên lưng nàng, khiến nàng không thể thở nhẹ nhõm…
“Tiểu thư, tới rồi!”
Bên tai vang lên một giọng nói không quá quen thuộc, Tô Thiển Ly bừng tỉnh hoàn hồn, lúc này mới phát hiện Thị Thư đang ngồi ở ghế dưới, dịu dàng nhắc nhở nàng.
“Được!”
Tô Thiển Ly mờ mịt vén rèm lên liền thấy Hầu Kỳ đứng ở bên đường, nàng đang duỗi dài cổ nhìn xung quanh.
Đằng sau nàng là một tòa lầu nhỏ hai tầng, đây đúng là cửa hàng trang sức mà Tô Thiển Ly mua cho Vân Nương.
Hầu Kỳ nhoẻn miệng cười với Tô Thiển Ly trên xe ngựa rồi vội vàng chạy lên trước, muốn đón nàng xuống xe.
Nhưng trong xe ngựa chợt có một bóng người chui ra, chỉ thấy nàng ấy nhảy xuống, sau đó xoay người đỡ Tô Thiển Ly, động tác nhanh nhẹn, liền mạch lưu loát.
Hầu Kỳ sững sờ tại chỗ, nhìn nha hoàn ăn mặc xa lạ trước mặt, nàng lập tức đề phòng.
Trước mặt mọi người, Tô Thiển Ly không có cách nào giải thích. Nàng liếc nhìn Hầu Kỳ, sau đó xoay người bước vào trong cửa hàng.
Hầu Kỳ hiểu ý nhanh chóng theo vào.
Tô Thiển Ly đi thẳng lên lầu hai rồi vào một căn phòng nhỏ, Hầu Kỳ đi vào theo, còn Thị Thư tự giác canh giữ ở ngoài cửa, rất hiểu quy tắc.
Hầu Kỳ liếc nhìn Thị Thư, đè thấp giọng: “Tiểu thư, nàng là…”
“Nàng tên là Thị Thư, là nha hoàn Tần vương điện hạ để lại cho ta. Việc bên người vẫn do ngươi làm, còn nàng sẽ giúp ta làm vài chuyện khác. Chỉ có ngươi và Vương ma ma biết thân phận của Thị Thư, không được để người khác biết một chút gì hết. Ta sẽ nói với bên ngoài rằng mình mua nàng từ tay nha bà!”
Hầu Kỳ nghiêm túc gật đầu đồng ý.
Tô Thiển Ly gọi Thị Thư vào để các nàng làm quen.
Chợt Tô Thiển Ly nhớ tới chuyện một đêm chưa về vào tối hôm qua, nàng kéo Thị Thư sang một bên rồi dò hỏi.
“Chủ tử, Tần vương điện hạ phân phó nô tỳ trang điểm thành dáng vẻ của ngài, xuống xe ngựa ở Hộ Quốc công phủ!”
“Ai thấy ngươi?”
“Khởi bẩm chủ tử, là Nhị cữu lão gia trong phủ!”
Nhị cữu!
Trong lòng Tô Thiển Ly buông lỏng, Nhị cữu phụ Vương Hoán Chi là huynh đệ cùng cha cùng nương với mẫu thân.
Cho dù xuất phát từ nguyên nhân gì thì ông cũng sẽ giúp nàng, nể mặt người nương đã qua đời của nàng. Tóm lại vẫn ổn thỏa hơn những người khác!
Cục đá trong lòng Tô Thiển Ly tạm thời rơi xuống, nàng xoay người liền thấy Vân Nương đang rảo bước đi đến, trên tay bưng một cái mâm có vải lụa che lại.
“Vừa nãy Hầu Kỳ cô nương nói một lát nữa Tứ tiểu thư sẽ đến đây. Ta đẩy nhanh tốc độ sửa sang lại những thứ này, mời ngài xem qua!”
Nói xong, Vân Nương đặt chiếc mâm trong tay lên mặt bàn, bỏ tấm vải lụa ra.
Chỉ thấy trên chiếc mâm bày đầy trâm, vòng, đồ trang sức, đều là kiểu dáng hợp thời nhất Trường An thành, khiến người khác phải hoa cả mắt khi nhìn vào, thật sự rất đẹp.
Tô Thiển Ly liếc nhìn Vân Nươn, khen ngợi:
“Không ngờ Vân Nương thật sự có nghiên cứu về đồ trang sức!”
Tô Thiển Ly đánh giá kỹ càng một lần, sau đó nàng lấy gần mười món trang sức từ trong đó đưa cho Vân Nương.
“Bây giờ đang giữa hè, màu sắc quần áo của nữ tử trong kinh trang nhã và nhẹ nhàng nên trang sức cũng không thể quá diễm diễm lệ và phức tạp. Đội ở trên đầu còn có chút giọng khách át giọng chủ, không đạt được hiệu quả mà chúng ta muốn.Mấy món này không tệ, phối hợp với quần áo sẽ bổ sung cho nhau thì càng hay, càng xuất sắc hơn.”
“Đúng rồi, Vân Nương có thể thiết kế thêm mấy chiếc váy, đến lúc khai trương sẽ bày ra cùng với trâm cài, như thế sẽ trực quan hơn!”
Vân Nương nghiêm túc nghe theo sắp xếp của Tô Thiển Ly, thỉnh thoảng gật đầu, vẻ khiếp sợ trong mắt càng thêm rõ ràng.
Nàng có hiểu biết khá sâu rộng về đồ trang sức, nhưng tầm mắt quá hẹp, có chút xa rời thực tế, chui vào ngõ cụt.
Còn Tô Thiển Ly lại chu đáo về mọi mặt. Sau khi tổng hợp suy xét thì đưa ra biện pháp cụ thể.
Suy nghĩ chu toàn lại chặt chẽ như vậy thì còn sợ cửa hàng không có lợi nhuận ư?
Nghĩ như thế, Vân Nương gật đầu, cầm lấy trang sức Tô Thiển Ly cố ý lấy ra đặt ở một chỗ khác trong mâm, vui vẻ ra khỏi phòng, lại tiếp tục bận rộn việc của mình.
Tô Thiển Ly xuống lầu một, thợ thủ công đang tu chỉnh, trên đất đều là vụn gỗ.
Nàng dặn dò Trịnh Kỳ vài câu rồi ra khỏi cửa hàng, ngồi trên xe ngựa đến Thiên Cơ Các.
Nếu đã ra khỏi phủ thì thế nào cũng phải đến Thiên Cơ Các xem xét một chút.
Đến Thiên Cơ Các, nàng vào đại sảnh từ cửa hông, lại phát hiện có rất nhiều người đợi ở đại sảnh.
Tô Thiển Ly cảm thấy khá bất ngờ.
Theo lý thuyết, vừa qua tiết Đoan Dương, việc làm ăn sẽ ảm đạm hơn. Nhưng không ngờ đã qua năm sáu ngày mà còn nhiều người như vậy.
Tô Thiển Ly thản nhiên lên thư phòng trên lầu hai, sau khi đợi một lúc khoảng nửa chén trà nhỏ thì Lục Tử mới vội vã vào thư phòng.
Hắn đưa sổ sách cho Tô Thiển Ly, vui vẻ nói: “Tứ tiểu thư, đây là sổ sách, mời ngài xem qua!”
Tô Thiển Ly mở danh mục ra, đập vào mắt là tin tức cơ mật ngày hôm nay, kèm theo đó là tên của Chu Tinh Trạm.
Chỉ thấy trên đó viết: Tra rõ nội tình nạn lũ lụt ở Kinh Châu vào năm năm trước!
Điều kiện trao đổi là mặc cho Thiên Cơ Các sai khiến, hắn không có ý kiến!
Trong lòng Tô Thiển Ly thầm rùng mình, hắn giao cả bản thân cho Thiên Cơ Các à!


