Skip to main content

Trang chủ Sau Khi Sống Lại Trở Thành Đại Lão Trong Lòng Kiều Chương 72: Tỉnh lại

Chương 72: Tỉnh lại

2:32 chiều – 24/09/2025

Năm năm trước, đê đập ở Kinh Châu bị vỡ làm chìm cả vạn mẫu ruộng phì nhiêu, bá tánh trôi dạt khắp nơi, không nhà để về.
Thiên tử giận dữ, ra lệnh tra rõ rồi bắt được rất nhiều tham quan.
Trong đó có biệt giá* Chu Khuyên Tang của Kinh Châu.
*một chức quan
Chu Khuyên Tang bị trảm chung với nhiều quan viên khác ở cổng chợ bán rau, cả nhà bị tịch thu.
Ngoài tìm thấy một phòng sách và xấp xỉ một trăm lượng bạc thì Chu gia cũng không có dư vật phẩm quý giá gì.
Lúc ấy cả nước đều xôn xao.
Cũng trong lúc xét nhà, một đôi nam nữ của Chu gia biến mất, không rõ tung tích.
Tô Thiển Ly đương nhiên biết một đôi nam nữ kia chính là huynh muội Chu Tinh Trạm.
Chu Tinh Trạm biết phụ thân bị người ta hãm hại, đến nay vẫn không buông bỏ việc giải oan cho phụ thân, báo thù rửa hận.
Tô Thiển Ly thở dài một tiếng, nhấc bút viết xuống giấy một câu rồi đưa cho Lục Tử.
“Năm ngày sau, lúc hắn lại đến thì giao tờ giấy này cho hắn. Nói hắn chú ý người bên cạnh!”
Lục Tử ngẩn ra nhưng không hỏi nhiều, khom người vái chào rồi rời khỏi thư phòng.
Ánh mắt Tô Thiển Ly nhìn xuyên qua cửa sổ, dừng ở trên đường.
Chỉ thấy ngoài đó ánh mặt trời chói chang như lửa, người đi trên đường ít ỏi, quán rượu đối diện vang lên tiếng đàn sáo, tiếng ăn uống linh đình và hương cơm canh nồng nàn truyền đến.
Lầu son rượu thịt vẫn như cũ, nào biết bá tánh khó khăn ra sao!
Nàng uống phần nước trà còn lại rồi lập tức ngồi xe về Thượng Thư phủ với Hầu Kỳ và Thị Thư.
Vào Tùng Hạc Đường, Tô lão phu nhân nhìn thấy khuôn mặt Tô Thiển Ly bị phơi nắng đến đỏ bừng, trên trán thấm mồ hôi, bà không nhịn được mà quở trách:
“Đã cho người bẩm báo, vậy ngươi cứ ở nhà ngoại nhiều thêm một thời gian, sao chỉ nghỉ ngơi một đêm đến giữa trưa đã vội vã quay về? Tổ mẫu còn sợ ngươi không quen dùng đồ ở chỗ khác, đang định phái người đưa son phấn thường dùng qua cho ngươi đây này!”
Tô Thiển Ly kéo cánh tay của Tô lão phu nhân làm nũng:
“A Ly lo lắng cho tổ mẫu nên vội vàng về, khi nào rảnh rỗi lại đến thỉnh an ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu!”
Tô lão phu nhân thở dài một tiếng, vuốt ve tóc nàng, vẻ mặt đầy mệt mỏi:
“Ngươi… Hành vi của cô mẫu ngươi, A Ly đừng để ở trong lòng, có Tần vương phủ chống lưng, Vệ Quốc Công phủ không dám làm gì ngươi… Cho dù không dựa vào Thượng Thư phủ và Tần vương phủ thì tổ mẫu cũng sẽ bảo vệ ngươi chu toàn. A Ly cứ yên tâm đi, còn tổ mẫu mà…”
“Dạ! A Ly biết!”
Tô Thiển Ly rúc vào trong lòng Tô lão phu nhân, yết hầu bị nghẹn đến mức khó chịu, một đôi mắt hạnh mở thật to.
Nàng sợ bản thân lại không nhịn được mà chảy nước mắt, khiến tổ mẫu lo lắng.
Trong lòng hai bà cháu đều rõ, dựa sát vào nhau, không ai mở miệng. Trong lúc nhất thời, toàn bộ chính sảnh chìm trong cảnh kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng.
Hơi lạnh từ đồ đựng đá ở cạnh đó tỏa ra rồi dần dần tan biến.
Một hồi lâu sau Tô Thiển Ly mới ổn định được cảm xúc, ánh mắt lướt qua cơm canh trên bàn ở gian ngoài, nàng quay sang nhìn Tống ma ma: “Giờ này rồi, sao tổ mẫu còn chưa dùng bữa?”
Tống ma ma lau nước mắt, “bịch” một tiếng, bà quỳ xuống.
“Khởi bẩm Tứ tiểu thư, từ hôm qua đến giờ, lão phu nhân chưa ăn một miếng nào. Tối hôm qua cũng chỉ chợp mắt một chút rồi đứng lên ngồi xuống đến hừng đông. Cứ như vậy thì thân thể làm bằng sắt cũng không chịu nổi. Tứ tiểu thư, ngài khuyên lão phu nhân đi!”
Chua xót trong lòng Tô Thiển Ly khó mà nhịn được, nàng cố nén nỗi buồn, ngồi thẳng dậy, nhoẻn miệng cười với Tô lão phu nhân:
“Tổ mẫu, có phải ngài muốn ăn đồ ăn A Ly làm không? Yên tâm, lập tức có ngay! Nhưng mà ngài phải ăn miếng điểm tâm lót dạ trước. Như vậy A Ly mới yên tâm!”
Tô Thiển Ly vươn tay bưng một đĩa bánh đậu xanh lên, đưa đến trước mặt Tô lão phu nhân.
“Được, nghe A Ly của chúng ta!”
Tô lão phu nhân miễn cưỡng ăn một miếng điểm tâm rồi uống chút trà ấm. Trong lòng Tô Thiển Ly cũng dần thả lỏng, liếc nhìn Thị Thư rồi vui vẻ ra khỏi Tùng Hạc Đường.
Đi chưa được vài bước, Thị Thư đã theo ra.
Tô Thiển Ly xoay người nhìn Thị Thư: “Để Thị Họa đi hỏi thăm một chút, hiện giờ Phùng tiểu thế tử của Vệ Quốc Công phủ… ra sao rồi, sau đó mau chóng báo cho ta!”
“Vâng!”
Thị Thư cúi người hành lễ, bước vào chỗ tối trong góc phòng.
Tô Thiển Ly bận bịu trong phòng bếp nhỏ nửa canh giờ. Một chén canh suông, hai đĩa đồ ăn vặt ngon miệng và một đĩa bánh lá sen đã được làm xong.
Nàng đang muốn sắp bàn thì Thị Thư đi đến, nàng ấy đến gần Tô Thiển Ly rồi nói nhỏ:
“Chủ tử, nửa nén hương trước, Phùng tiểu thế tử đã tỉnh, trong cung lại phái ngự y đến Vệ Quốc công phủ!”
“Được, ta biết rồi. Nói cho Thị Họa rằng nàng ấy vất vả rồi!”
“Làm việc cho chủ tử là bổn phận của nàng ấy, không dám kêu khổ!” Thị Thư khom người vái chào, rất đúng mực.
Trong lòng Tô Thiển Ly không nhịn được mà khen Tần vương có một đôi mắt tinh tường.
Lúc này nàng mới chậm chạp phát hiện ra, ngoài lần đầu tiên nàng đến Tần vương phủ làm một bàn đồ ăn cho hắn ra, thì từ đó đến giờ vẫn chưa làm thêm lần nào.
Lúc ấy Lưu ma ma biết được Tần vương ăn uống khá ngon miệng, bà còn cố ý đến cảm tạ nàng.
Không biết độc trên người hắn đã giải được chưa, có ăn uống được chút nào không.
Sau đó có gặp mặt mấy lần, mỗi lần Tô Thiển Ly đều ôm đầy tâm sự nên chẳng chú ý đến việc ăn uống của hắn.
Nghĩ như thế, Tô Thiển Ly có chút xấu hổ.
Nàng đã nhận nhiều tình cảm của hắn như vậy mà chưa làm được gì cho hắn.
Tô Thiển Ly gọi Thị Thư lại, cầm cái bát nhỏ rồi đến bên bếp lò.
Nàng tiếp tục làm mấy món ăn và hai phần bánh ngọt, đặt từng cái vào giỏ đựng đồ ăn.
Nhìn giỏ đựng đồ ăn hơi trống, Tô Thiển Ly đưa mắt nhìn ra ngoài phòng, trông thấy những bông hoa trắng tinh nở đầy cây thơm ngào ngạt, nàng nhanh trí đi ra ngoài.
Chưa đến một lát sau, Tô Thiển Ly lại đi vào, chỉ thấy trên tay nàng có thêm một cành hoa sơn chi trắng tinh.
Thị Thư có chút khó hiểu: “Nếu chủ tử thích nó thì phân phó nô tỳ đi hái, đâu cần tự mình ra tay như thế!”
Tô Thiển Ly chỉ mỉm cười nhìn Thị Thư, không tiếp lời.
Nàng đặt một đóa hoa sơn chi còn cả lá xanh vào giữa cái bát. Đóng nắp hộp lại, đưa giỏ đựng đồ ăn cho Thị Thư.
“Dặn Thị Họa đưa giỏ đồ ăn này cho điện hạ, báo với hắn dùng sau giờ ngọ rồi nghỉ ngơi một lát!”
Hai mắt Thị Thư lóe sáng, nhìn thoáng qua Tô Thiển Ly bằng ánh mắt đầy hàm ý. Nàng nhận lấy hộp đồ ăn xong khom người ra khỏi phòng bếp.
Tô Thiển Ly bưng phần của Tô lão phu nhân đi vào Tùng Hạc Đường, đại lão gia Tô Tiến Nhân đang ở trong phòng, trong mắt Tô lão phu nhân cũng đầy vẻ vui mừng.
Xem ra tin tức Phùng Kinh Mặc tỉnh lại đã truyền đến tai Tô lão phu nhân.
Tuy ngoài miệng lão phu nhân không nói, nhưng bà vẫn lo lắng cho đứa cháu ngoại này như trước.
Một khi cháu ngoại có chuyện gì bất trắc thì sau này bản thân bà sẽ không sống yên ổn, mà vị trí của nữ nhi ở Vệ Quốc công phủ cũng không xong theo…
Trong lòng Tô Thiển Ly hiểu rõ nhưng không nói ra. Nàng dọn xong bát đũa, mỉm cười đi đến đó, hành lễ xong thì trêu ghẹo:
“Đại bá phụ đến là tâm trạng của tổ mẫu tốt hơn rất nhiều. Hóa ra người tổ mẫu thương nhất không phải A Ly, mà là đại bá phụ!”
“Khỉ con này, còn dám trêu cả đại bá phụ của ngươi!” Tô lão phu nhân cười nói.
“Tổ mẫu, trong lòng ngài không thương A Ly cũng không sao. A Ly đã làm một bàn đồ ăn, ngài nếm thử chút đi, thay đổi khẩu vị!”
“Được được được, tổ mẫu không ăn nữa thì không biết khỉ con nhà ngươi sẽ nói ra những lời gì nữa!”
Tống ma ma mỉm cười đi lên, dìu Tô lão phu nhân: “Lão phu nhân, đồ ăn hôm nay Tứ tiểu thư làm có lẽ hơi chua, ngài phải chịu đựng một chút nhé!”
“Ma ma, ta không đổ giấm vào!” Tô Thiển Ly ngơ ngác.
Tống ma ma nhìn thoáng qua Tô Tiến Nhân rồi cười híp mắt nhìn Tô Thiển Ly, kéo dài giọng: “Vậy sao lão nô lại ngửi được mùi dấm chua như vậy chứ…”
Lúc đầu mọi người còn sững sờ, sau đó cười vang.
Kinh động đến con mèo lười đang ngủ gật ở phòng ngoài, nó nhảy vào chỗ trồng hoa đầy cây cối, không chịu ra ngoài.
Giờ khắc này, dường như sự ủ dột trong lòng mọi người đã giảm đi không ít.