Skip to main content

Trang chủ Sau Khi Sống Lại Trở Thành Đại Lão Trong Lòng Kiều Chương 57: Đưa than ngày tuyết

Chương 57: Đưa than ngày tuyết

2:29 chiều – 24/09/2025

Mùng năm tháng năm tiết Đoan Dương, Thiên Cơ Các chính thức khai trương.
Tô Thiển Ly, Nam Mộc Thông không tiện lộ diện, bọn Vương chưởng quầy và Lục Tử suýt nữa mệt lả người.
May mà trước đây Nam Mộc Thông đã mời nhiều huynh đệ tới hỗ trợ, lúc này mới tạm tiếp đãi nổi đám bá tính liên tục ùa vào.
Đến giờ Tuất, đêm khuya muộn Thiên Cơ Các mới đóng cửa, Lục Tử thu dọn qua loa một lần, vậy mà nhận được hơn hai trăm đơn.
Trong đó mười mấy đơn là tin cơ mật do Tô Thiển Ly phân chia, không thu bạc, chỉ lấy tin tức trao đổi.
Một trăm đơn trước đó tặng miễn phí loại ra một bên, chỉ còn lại dưới trăm đơn là có thể thu bạc.
Cho dù như vậy, chỉ mỗi tiền đặt cọc đã kết toán được tám trăm lượng bạc.
Lục Tử và Vương chưởng quầy đưa mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời khó có thể tin được.
Thế đời ngày nay dễ kiếm tiền vậy sao?
Sáng hôm sau, Tô Thiển Ly đến Thiên Cơ Các, Lục Tử mang cặp mắt đỏ bừng bước đến tiếp đón khiến Tô Thiển Ly hoảng hốt nhảy dựng.
“Ngươi đây là… Cả đêm không ngủ à?”
Hai mắt Lục Tử tỏa sáng rực rỡ, trên mặt lại có chút nôn nóng, hắn vội vàng đưa sổ sách cho Tô Thiển Ly.
“Chỉ trong ngày hôm qua đã nhận hơn hai trăm đơn đặt hàng, làm sao mà kịp? Ngươi nhìn xem, mới sáng sớm, quán rượu đối diện đã ngồi đầy người. Tô tiểu thư, ta sầu lắm, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, làm sao chúng ta hoàn thành kịp lúc?”
Tô Thiển Ly nhìn thoáng qua giấy tờ, cũng hơi bất ngờ.
Không ngờ cách tuyên truyền ngày hôm qua lại hiệu quả như vậy!
Với số lượng nhân công hiện tại, nhận hai trăm đơn này không thành vấn đề. Nhưng trong hai ngày tiếp theo, người từ quán rượu Tứ Phương Lai đến đây tất nhiên không ít.
Đến lúc đó, nhân viên xoay sở không xuể việc!
Nàng đóng sổ sách trong tay lại, do dự chốc lát rồi nói:
“Chúng ta có thể chậm một chút, giải thích rõ ràng cho khách hàng, nhưng nhất định phải đảm bảo độ chuẩn xác của tin tức, không thể đập nát bảng hiệu của mình! Như vậy đi, hôm nay chỉ nhận năm mươi đơn, còn lại đẩy qua ngày mai. Ngày mai đầy thì đẩy đến ngày hôm sau, cứ vậy mà làm! Phiền Lục Tử đại ca đưa cho ta một phần đơn đặt hàng, những chuyện mà ta có thể nghe ngóng được thì ta sẽ đi xác minh trước, đỡ đần giúp các ngươi một chút!”
Lục Tử thở dài: “Đành phải như thế!”
Tô Thiển Ly cầm đơn đặt hàng xong đi lên lầu, ghi chép lại những tin tức đã biết trong kiếp trước để đánh dấu mốc thời gian.
Nàng định quay về sẽ đến chùa Bạch Vân hỏi Ngũ Nương.
Thông qua manh mối trong lời nói của những gia quyến đó, chỉ cần xác minh tin tức không sai lệch bao nhiêu so với kiếp trước, vậy thì có thể báo cáo kết quả công việc rồi.
Nghĩ đến chùa Bạch Vân, lúc này Tô Thiển Ly mới nhớ tới huynh muội Chu Tinh Trạm.
Từ sau khi bọn họ nhận nhau, vào sống trong nhà nàng, nàng đã bắt đầu bận rộn chuyện của Thiên Cơ Các.
Chớp mắt đã qua hơn nửa tháng, nàng vẫn chưa gặp lại bọn họ, cũng không biết hai huynh muội ở chung thế nào.
Tô Thiển Ly nhìn một ít việc vặt trên đơn đặt hàng, nàng nhíu mày, xoa bóp mi tâm.
Kiếp trước, việc có thể làm Lý Kha Linh tốn tâm tư đi điều tra đều là những chuyện trong các nhà cao cửa rộng.
Nhưng trong Trường An thành, gia đình giàu có đâu nhiều bằng hộ nhỏ và tiểu quan.
Nhưng tin tức nhận được khá giống nhau, gia đình bình dân chiếm một nửa, Thiên Cơ Các phải cài người vào nội bộ của bọn họ mới được.
Nàng là tiểu thư Tô phủ nên không tiện xuất đầu lộ diện.
Nhất định phải có một người bất cứ lúc nào cũng có thể đi vào phủ trạch nhà họ mà không bị nghi ngờ, không khiến bọn họ đề phòng!
Nha bà?
Trong đầu Tô Thiển Ly chợt lóe lên một loại người!
Nha bà được đấy, ra vào thuận lợi. Nhưng những người này biết rõ nhiều chuyện xấu xa trong các gia đình, bọn họ rất cẩn thận, có thể đàm phán hay không rất khó nói.
Vả lại, nha bà là một nghề buôn bán, loại người này vô tâm bạc tình, lòng trung thành không đủ, thật sự không yên tâm tin dùng.
Ngay lúc Tô Thiển Ly nhíu mày suy nghĩ, Lục Tử đi đến, cầm một xấp đơn đặt hàng.
“Tô tiểu thư, hôm nay đã đủ năm mươi đơn rồi!”
Tô Thiển Ly hoang mang ngẩng đầu, nhìn đồng hồ cát ở bên cạnh, mới đó mà đã qua buổi trưa rồi ư!
Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng bắt đầu có chút nôn nóng.
Làm ăn không tốt, sầu!
Làm ăn quá tốt, vẫn sầu!
“Chủ tử!”
Tiếng Vương chưởng quầy đúng lúc vang lên ngoài cửa.
“Vương thúc, vào đi!”
Tô Thiển Ly vừa nói xong, Vương chưởng quầy đẩy cửa đi vào. Ông đứng sau kệ sách khom người hành lễ với Tô Thiển Ly mà cả người hoảng loạn.
“Chủ tử, ngoài cửa có hơn hai mươi thị vệ tới, tự xưng là người của Tần… Tần vương phủ, yêu cầu được gặp tiểu thư!”
Trong lòng Vương chưởng quầy thấp thỏm không thôi, ông lờ mờ biết được chủ tử với Tần vương phủ có quan hệ rất gần.
Nhưng hai chân ông vẫn nhịn không được mà run rẩy khi nhìn thấy nhiều thị vệ chặn cửa Thiên Cơ Các, phản ứng đầu tiên chính là chủ tử nhà mình đắc tội Tần vương rồi.
Nếu thật sự như vậy, cho dù chủ tử có mười cái đầu cũng không đủ cho Tần vương chém!
Tô Thiển Ly không giải thích, nói thẳng:
“Gọi vào đi! Còn nữa, mời những người khác đến hậu viện, dâng trà lên, đừng để bọn họ chặn ở cửa, chúng ta còn phải làm ăn!”
“A, vâng vâng vâng…”
Vương chưởng quầy vừa nghe, sắc mặt trắng bệch, càng thêm khẳng định phỏng đoán của mình. Tay chân ông nhũn ra, lập tức rời khỏi thư phòng.
Chỉ một lát sau, Võ Chinh đến, khom người hành lễ với Tô Thiển Ly. Hắn móc từ trong ngực ra một phong thư đưa cho nàng.
Tô Thiển Ly vô cùng khó hiểu, sau khi mở bức thư ra, lọt vào mi mắt nàng chỉ có một câu ngắn gọn.
“Bọn họ tùy nàng sai khiến, đều đáng tin!”
Hắn… Tặng người cho nàng à?
Làm thế nào hắn biết bây giờ nàng đang thiếu nhân thủ?
Hắn đúng là thần thông quảng đại!
Mặc kệ đi, trước tiên giải quyết cửa ải khó khăn này rồi nói sau.
Tô Thiển Ly đứng dậy, giới thiệu Võ Chinh với Lục Tử: “Lục Tử đại ca, đây là Võ… Võ huynh, cần làm việc gì thì ngươi cứ giao cho bọn họ. Bọn họ đều là người của Tần vương, hoàn toàn tin được! Nếu xảy ra chuyện gì thì còn có ta ở đây, không cần lo lắng!”
Lục Tử tướng mạo thô kệch, nhưng đầu óc rất linh hoạt, hắn lập tức nhớ lời nói của Tô Thiển Ly trước khi chuẩn bị tới Thiên Cơ Các.
Ràng buộc Thiên Cơ Các và vị quyền quý nào đó với nhau, có phúc cùng hưởng, Thiên Cơ Các mới có thể yên tâm.
Chẳng lẽ, Tần vương phủ chính là chỗ dựa mà Tô Thiển Ly tìm cho Thiên Cơ Các?
Trời ơi, nàng làm được một chuyện đại sự còn khó hơn lên trời mà sắc mặt vẫn không hề thay đổi!
Lục Tử nhìn Tô Thiển Ly, trong mắt đầy vẻ sùng bái. Hắn khom người hành lễ, sau đó xoay người mời Võ Chinh ra khỏi phòng.
Toàn bộ thư phòng chỉ còn lại một mình nàng, Tô Thiển Ly nhìn bút tích cực kỳ quen thuộc trong tay chỉ cười bất lực.
Cái người này…
Lúc mạnh mẽ thì không chịu lùi bước!
Lúc lạnh nhạt chỉ liếc mắt một cái cũng có thể đông lạnh người ta tại chỗ!
Lúc dịu dàng, mỗi một hành động đều thoả đáng như vậy!
Nhưng lúc này, nàng thật sự muốn nhận ân tình này của hắn!
Tô Thiển Ly vô thức rút một tờ giấy, cầm tin tức trong tay, đề bút viết…
Đến nửa buổi chiều nàng mới dừng bút, vừa ngẩng đầu nhìn qua đồng hồ cát rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một trận gió thổi qua, ngoài cửa sổ bay đến mùi thức ăn.
Bụng Tô Thiển Ly nhịn không được kêu lên, nàng chợt ôm bụng, vậy mà mình vẫn chưa ăn trưa.
Nàng quay đầu tìm Hầu Kỳ, lúc này mới sực nhớ mình đã để Hầu Kỳ ở lại quán rượu Tứ Phương Lai.
Nàng bất đắc dĩ bật cười, cả ngày duỗi tay có người mặc quần áo, cơm đút tận miệng, mình sớm bị các nàng chiều hư rồi!
Không có các nàng ở bên, thật sự có chút không thích ứng được.
Tô Thiển Ly đứng lên, nàng đang muốn xuống lầu thì Vương chưởng quầy đẩy cửa đi vào, phía sau là Võ Tiến mặc áo xanh đi theo.
Không đợi Vương chưởng quầy mở miệng, Võ Tiến đã khom người hành lễ với Tô Thiển Ly: “Tiểu nhân thỉnh an Tô tứ tiểu thư, chủ tử ở quán rượu đối diện, mời Tứ tiểu thư cùng đến đó dùng bữa!”
Hử?
Chuyện gì thế này?
Nàng dùng bữa hay chưa mà hắn cũng biết à?