Lý Vì cúi đầu đứng một bên, ánh mắt từ trên người Cố Khải chuyển sang Lý Cảnh Minh, chớp mắt sau lại nhìn Chu Bá Nhậm trên mặt đất.
Người khác không biết, nhưng hắn rất rõ ràng.
Khi Hoàng đế Lý Chính còn ở Long Tiềm, tình cờ gặp được Cố Khải, khâm phục tài học của ông và bái ông làm thầy.
Bởi vì Cố Khải ốm đau quanh năm, sau khi thiên tử bước lên ngôi vị hoàng đế không lâu đã chấp thuận cho ân sư của mình cáo lão hồi hương.
Nên không có nhiều người biết đến chuyện Cố Khải là thầy của hoàng đế.
Lý Chính cực kỳ coi trọng phần ân tình này.
Điều quan trọng là việc này diễn ra trước mặt bá tánh thiên hạ, hành vi phạm tội của thứ sử Việt Châu bị vạch trần, đương nhiên ông ta không thể sống sót.
Còn về Nhị hoàng tử…
Đến nay, Lý Vì chưa từng thấy hắn rơi vào thế yếu.
Suy cho cùng hổ dữ không ăn thịt con!
Huống chi từ trước đến nay hoàng đế luôn đối xử với hắn hiền hòa hơn những hoàng tử khác.
Đột nhiên, giọng nói lạnh băng của hoàng đế Lý Chính vang lên: “Hình Bộ nghe lệnh!”
“Có thần!”
Một lão giả mặc đồ đen khom lưng, vội vàng tiến lên nghe lệnh.
“Lập tức cách chức thứ sử Việt Châu, giam vào ngục, điều tra rõ chuyện vật tư trong nạn hạn hán. Nếu có giấu giếm giết chết không luận tội!”
“Rõ, vi thần tuân mệnh!”
Hình Bộ thượng thư lập tức quỳ xuống đất lĩnh mệnh!
Chỉ một thoáng, dưới đài cao lại vang lên tiếng hoan hô, hô to vạn tuế gia anh minh.
Mãi đến khi nhóm người thiên tuế xuống đài cao, xa giá đi khuất vẫn còn nghe thấy tiếng bá tánh vui vẻ đưa tiễn.
Bên này Lý Tông Diệp bình chân như vại, nhìn thẳng Tô Thiển Ly, khóe miệng mỉm người nhẹ đến mức người khác không thể nhìn thấy.
Khuôn mặt Tô Thiển Ly lập tức đỏ bừng, nàng thở hổn hển trừng mắt nhìn hắn, không tỏ ra nhượng bộ chút nào.
Lý Tông Diệp cố nén niềm sung sướng trong lòng, lướt qua trước mặt nàng, sau đó theo xe hoàng đế rời đi trước một bước.
Rốt cuộc Đại phu nhân Hạ thị và phụ nhân kia đã ôn chuyện xong, chuẩn bị rời đi.
Gánh nặng trong lòng Tô Thiển Ly được cởi bỏ, nàng đuổi theo Hạ thị, hỏi thăm vài câu: “Bá mẫu, sao không thấy đại tỷ tỷ?”
Sau khi cuộc thi bắt đầu không lâu, Hạ thị đã nhận được tin tức do nữ nhi đưa đến.
Hoàng thượng dẫn theo Vương quý phi cải trang vi hành!
Hạ thị đương nhiên biết Ngô hoàng hậu và Vương quý phi đều xuất thân từ Quốc công phủ, thân phận tôn quý, thực lực ngang nhau.
Chỉ tiếc dưới gối Ngô hoàng hậu chỉ có một công chúa, mấy năm nay Triệu vương Lý Kha Linh giành được ân sủng, Vương quý phi dựa vào mẫu quý nhờ con, cũng được thường xuyên đi theo hoàng đế.
Thậm chí làm lu mờ Ngô hoàng hậu.
Ngô hoàng hậu và Vương quý phi đã tới bước như nước với lửa!
Nếu Vương quý phi đến, Ngô hoàng hậu và Hoa Dương công chúa sẽ không đến, đương nhiên Ngọc Nhi của nàng cũng không đến được.
Hạ thị tự nhiên sẽ không nói những lời này với một người ngoài như Tô Thiển Ly.
Bà cười nhạt, nói cho có lệ: “Có lẽ nàng bận chuyện gì đó nên bỏ lỡ!”
Hạ thị vừa nói xong lập tức giơ tay đặt trên trán, híp mắt lại trách cứ Mẫu Đơn theo hầu bên người: “Khí trời ban ngày độc thế này, vậy xe ngựa đâu rồi?”
Mẫu Đơn đưa mắt nhìn biển người đông nghìn nghịt, vẻ mặt khó xử: “Nô tì đã hối thúc rồi, phu nhân chờ một lát!”
“Hạ đại tỷ tỷ, nếu không chê thì tỷ và ta ngồi chung một chiếc xe ngựa trở về đi!”
Hạ thị xoay người lập tức thấy tiểu tỷ muội vừa mới rời đi, bà cười gật đầu: “Cảm ơn muội muội!”
Bà đi được vài bước mới nhớ tới Tô Thiển Ly, xoay người nhìn nàng: “Ly Nhi, trong phủ còn việc của sạp hàng chờ bá mẫu quyết định, ngươi xem…”
“Bá mẫu không cần lo lắng, Thiển Ly chờ xe ngựa đến đây là được, dù sao về phủ cũng không có việc gì!” Tô Thiển Ly cắt ngang lời Hạ thị.
“Vậy được!”
Hạ thị dặn dò hai chủ tớ vài câu rồi cùng nha hoàn lên xe ngựa nhà khác, nghênh ngang rời đi.
Hầu Kỳ trừng mắt nhìn xe ngựa đã đi xa, tức đến dậm chân.
“Ở trước mặt lão phu nhân gật gù thoải mái như vậy, vừa có việc đã vứt chủ tử sang một bên. Một lần như vậy, nhiều lần cũng như vậy, đại phu nhân thật sự cho rằng tiểu thư dễ ức hiếp hay sao?”
Tô Thiển Ly vỗ vai Hầu Kỳ: “Bình tĩnh, bà ta đi rồi vừa khéo giúp chúng ta, nhanh lên, việc đánh cược sắp yết bảng rồi, không biết Lục Tử đại ca chuẩn bị thế nào?”
Khi chủ tớ hai người Tô Thiển Ly đến quán rượu Hồ Phong Ba, trong nhà ngoài nhà đã chen đầy người.
Không còn nghi ngờ gì nữa, mọi người đều tới đây vì đánh cược.
Chỉ nghe thấy tiếng kêu “nhường đường” truyền ra, hai người cao nhất bảng được tiểu nhị của quán rượu đưa lên.
Trực tiếp đặt ở cửa chính quán rượu, trên bảng gỗ che tấm màng lớn màu đỏ rực.
Tô Thiển Ly ngẩng đầu nhìn lên lầu trên.
Trong phòng riêng chính giữa lầu ba, song cửa sổ mở ra, Lục Tử thò hơn nửa người ra, đang bận việc.
Hắn liếc mắt một cái đã thấy Tô Thiển Ly trong đám người, dùng tay ra hiệu, ánh mắt lại nhìn chằm chằm bảng gỗ, trong mắt đầy phấn khích.
“Nghe cho rõ, có chơi có chịu, nếu muốn nuốt lời lập tức rời đi, tiền đặt cược có thể bị hủy bỏ. Nhưng phải nhớ, bắt đầu từ năm sau, liên tục ba năm, không thể tiếp tục tham gia đánh cược đua thuyền rồng!”
Lời chủ quản thương hội vừa nói ra, toàn bộ người rút lui bỏ cuộc đều khựng lại tại chỗ, trong lúc nhất thời tiến không được lùi cũng không xong.
Theo một tiếng “Mở!”, lụa đỏ bị vén lên, lộ ra bảng gỗ và toàn bộ người đặt cược.
Ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng nhìn vạch “Việt Châu” kia, chỉ thấy phía dưới vạch kia chỉ có một người đặt.
Chủ sự xé mở giấy dán, lộ ra một cái tên làm tất cả mọi người kinh ngạc tại chỗ.
Thiên Cơ Các!
Đây là cái gì?
Trong lòng mọi người đầy nghi vấn.
“Thiên Cơ Các đương nhiên là nơi mua bán tin tức! Thiên Cơ Các nằm ở đối diện quán rượu Tứ Phương Lai, hôm nay khai trương. Đua thuyền rồng chẳng qua là hoạt động kinh doanh đầu tiên của Thiên Cơ Các chúng ta, hoan nghênh chư vị ghé qua!”
Lục Tử nói xong thì giơ tay lên, một chuỗi đèn lồng đỏ thẫm từ hiên cửa sổ bay ra, treo thẳng trên đỉnh đầu mọi người.
Trên đó viết ba chữ to “Thiên Cơ Các”, nét mực tròn trịa, có sự nho nha của bậc danh sĩ nổi tiếng, cũng có bề dày của thế gia lâu đời.
Một vài công tử lão gia yêu thích bút mực lập tức bị mấy chữ này cướp đi tâm thần, chỉ khen đẹp đến mức không tả nổi.
Lục Tử nhìn phản ứng của mọi người, trong lòng liên tục châm biếm, trên mặt lại nở nụ cười ôn hòa. Hắn chạy xuống lẩu, chấp tay với chủ sự:
“Điền chủ sự, đại các chủ của chúng ta đã nói, tất cả bạc kiếm được hôm nay sẽ trả lại cho mọi người, Thiên Cơ Các không lấy một xu nào, coi như kết bạn với mọi người. Mặt khác, đại các chủ chúng ta còn bao quán rượu Tứ Phương Lai ba ngày, chư vị có thể đến bất cứ lúc nào, ăn uống thoả thích. Đại các chủ còn nói, một trăm đơn làm ăn đầu tiên, cho dù lớn hay nhỏ đều miễn phí, đương nhiên, tất cả những việc như tư vấn các kiểu đều không trái pháp luật, không thể phạm thượng, càng không phản quốc. Đây là quy định.”
Lục Tử vừa nói xong, mọi người ngơ ngác tại chỗ, trong lòng thổn thức không thôi.
Quán rượu Tứ Phương Lai chính là quán rượu lớn nhất Trường An thành, Thiên Cơ Các vừa ra tay đã bao trọn ba ngày, tài lực như vậy thật sự đáng sợ.
Khó trách hắn không để ý chút tiền cược này. Bạn bè như vậy ai mà không muốn kết chứ!
Mọi người lập tức phản ứng lại, liên tục tán thưởng. Không khí sôi nổi, người người vui rạo rực lấy về tiền đặt cược của mình, tốp năm tốp ba chạy đến quán rượu Tứ Phương Lai.
Đám người vừa đến quán rượu, lối vào Thiên Cơ Các đã đốt pháo tưng bừng, tiếng vang rung trời.
Hai thị vệ đứng chặn cửa mặt mày rất nghiêm chỉnh, thân mình rắn rỏi, thân thủ bất phàm.
Một nam tử trung niên cong eo, trong mắt đầy ý cười, ông bưng khay đưa cho mấy đứa trẻ chạy ngang qua vài nén bạc hỉ.
Trong lúc nhất thời, tiếng ngựa hí vang, tiếng trẻ con cười đùa, tiếng pháo đùng đùng đan chéo nhau, ngoài ba con phố vẫn còn nghe thấy.
Không ít người lao tới Thiên Cơ Các, cảnh tượng lại mất kiểm soát.
Lúc này mọi người mới phản ứng lại, Thiên Cơ Các mới là người thắng lớn nhất trong hội đua thuyền rồng năm nay!



 
            