Skip to main content

Trang chủ Sau Khi Sống Lại Trở Thành Đại Lão Trong Lòng Kiều Chương 55: Kêu oan trước vua

Chương 55: Kêu oan trước vua

2:29 chiều – 24/09/2025

Sau bình phong, Vương quý phi nghe thấy giọng nói của Lý thái giám, bà lập tức ngồi thẳng thắt lưng.
Mắt phượng híp lại, nhìn chằm chằm thân ảnh minh hoàng trên đài, trong mắt đầy oán hận.
Nữ tử tên là Vân Nương kia uyển chuyển bước vào, quỳ xuống đất hành lễ rồi ngẩng đầu nhìn thiên tử.
Sắc mặt Hoàng đế Lý Chính lập tức tối sầm, hồi lâu không mở miệng, tâm của Vương quý phi đã treo lơ lửng rồi.
Thôi xong, nàng được thánh tâm!
Hiện giờ hậu cung oanh yến rất nhiều, yến phì hoàn gầy, đẹp không sao tả xiết, nhưng không có một nữ tử nào giống như nữ tử trước mặt.
Nàng có thân thế ly kỳ khiến người ta thổn thức, dung mạo hại nước hại dân, mấu chốt là nàng mang tâm địa Bồ Tát.
Một con người mâu thuẫn như vậy, đưa mắt nhìn lại, cho dù nữ tử thấy mỹ mạo của nàng cũng không hề ghen ghét, ngược lại còn có cảm giác gần gũi!
Hoàng đế Lý Chính chưa từng gặp qua nữ tử như vậy, không bị nàng mê hoặc mới là lạ!
Dường như Trịnh Kỳ cũng phát hiện chuyện chẳng lành, hắn vội quỳ xuống đất thỉnh cầu: “Tiểu dân khẩn cầu bệ hạ tứ hôn!”
“Trịnh Kỳ, ngươi phải nghĩ kỹ, ngươi thà có được hồng nhan cũng không chịu nhận ban thưởng của trẫm?”
Trịnh Kỳ nhìn Vân Nương ở một bên, cười trìu mến, rồi lại nhìn qua hoàng đế Lý Chính, hắn trịnh trọng nói: “Bẩm, tiểu dân đã nghĩ kỹ rồi!”
“Vân Nương thì sao? Phong cảnh thế gian không chỉ có như thế…”
Hoàng đế Lý Chính tự biết không nên nói vậy, nhưng vẫn không nhịn được mà lên tiếng dò hỏi.
“Vân Nương đa tạ thánh thượng, dân nữ đã gặp được phong cảnh đẹp nhất thế gian!”
Vân Nương nhìn Trịnh Kỳ, cười dịu dàng, vạn vật cũng ảm đạm vì nụ cười này!
Lý Chính lập tức nổi cơn thịnh nộ: “Tốt, rất tốt, trẫm tác thành cho ngươi!”
Lý thái giám nhận lệnh, cao giọng truyền:
“Bá tánh Việt Châu Trịnh Kỳ là thiếu niên có tài, trí dũng song toàn, nữ tử Việt Châu Vân Nương giúp người yếu thế, phận nữ tử không kém đấng nam nhi, hôm nay được bệ hạ tự mình tứ hôn. Hi vọng phu thê các ngươi cử án tề mi*, phu xướng phụ tùy, bình an hỉ nhạc, cả đời suôn sẻ!”
*nâng khay ngang mày, vợ chồng tôn trọng nhau (từ điển tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày)
Bá tánh dưới đài cao lại kích động một lần nữa, mọi người ngưỡng cổ nhìn hai bóng người trên đài, trong mắt đầy hâm mộ.
Cuộc đời của bọn họ viên mãn rồi!
Tô Thiển Ly ở trong lều nhìn lên đài, nàng cũng đã hiểu được đại khái.
Lần này nàng đã bị dọa sợ một trận, nhưng cũng rất vui mừng, thật sự đổ mồ hôi thay cho bọn họ!
Trên đài, Lý Chính cố nén cảm giác buồn bực trong lòng, ông vung tay, không thèm liếc nhìn nàng một cái nào nữa!
Hai người cùng quỳ xuống đất tạ ơn, sau đó mới khom người lui xuống.
Trong lúc nhất thời, trên đài chỉ còn thứ sử Chu Bá Nhậm của Việt Châu đang quỳ trên mặt đất.
Hắn bị Trịnh Kỳ làm rối như vậy, những lời tranh công giành thưởng đã thuộc nằm lòng lại không dám mở miệng.
Lý Kha Linh đứng bên cạnh cũng nhận ra sự hiện diện của hắn, khom người hành lễ với hoàng đế Lý Chính: “Phụ hoàng, thứ sử Việt Châu nên ban thưởng thế nào mới phải?”
Lý Kha Linh vừa nói, Tô Thiển Ly dưới đài thầm rùng mình.
Nàng quá hiểu hắn, nên hắn vừa thốt ra, nhìn khẩu hình thì nàng đã đoán được đại khái.
Hiện giờ hoàng đế ban hôn cho Trịnh Kỳ và Vân Nương, không còn người dám cản trở.
Nhưng chưa biết chừng Chu Càn kia vì bản thân mà chơi trò ném đá giấu tay!
Một khi hoàng đế ở trước mặt bách tính thiên hạ ban thưởng cho Chu Bá Nhậm, sau này cho dù sổ ghi chép tham ô của Chu Bá Nhậm bị lục ra, vì phần thưởng trước đó, sợ bá tánh mắng hoàng đế không biết nhìn người nên chỉ có thể lén lút xử lý.
Đến lúc đó chắc chắn sấm to mưa nhỏ, thùng rỗng kêu to.
Kiếp trước, Chu Bá Nhậm được Lý Kha Linh cứu ra khỏi lao ngục, trở thành trợ thủ đắc lực cho hắn.
Ông ta làm không biết bao nhiêu chuyện xấu để hắn có thể thượng vị!
Nhớ đến đây, Tô Thiển Ly chợt nhìn về phía Lý Tông Diệp cách nàng vài bước chân, trong mắt đầy lo lắng.
Lý Tông Diệp lập tức hiểu ý nàng, hắn khẽ gật đầu, nghiêng người ra lệnh cho Võ Tiến.
Ngay sau đó Võ Tiến ra khỏi lều, nhảy lên mấy cái, ẩn vào đám người, lập tức không còn nhìn thấy bóng dáng.
Tô Thiển Ly mỉm cười bất lực, nàng nhất định hồ đồ rồi, làm sao lại cầu cứu hắn theo bản năng như thế!
Hắn đâu biết những việc xấu xa trong đó!
Tô Thiển Ly không biết rằng từ khi còn ở quán rượu Hồ Phong Ba, Lý Tông Diệp ghen, sau khi hắn tỏ ra lạnh lùng rồi rời đi, thì hắn đã lệnh cho Võ Tiến điều tra về Trịnh Kỳ.
Ngay cả Chu Càn, Chu Bá Nhậm có liên can đều bị điều tra đến tận gốc rễ.
Càng tra, Lý Tông Diệp càng tức giận, hắn cho rằng Trịnh Kỳ mến mộ Vân Nương, Tô Thiển Ly lại âm thầm đơn phương Trịnh Kỳ…
Lúc này, trên đài cao lại vang lên giọng nói uy nghiêm của hoàng đế Lý Chính: “Thứ sử Việt Châu Chu Bá Nhậm nghe lệnh!”
“Có vi thần…”
“Bệ hạ, ngài phải giải oan cho tiểu dân!”
Đột nhiên, dưới đài vang lên tiếng kêu oan già nua đủ để hoàng đế Lý Chính trên đài nghe rõ ràng.
Lý Vũ Hi cũng nghe thấy, rướn người ra tìm kiếm dưới đài thì nhìn thấy một người già. Hai mắt hắn sáng ngời, chỉ về phía xa, lớn giọng nói: “Phụ hoàng, chỗ đó, chỗ đó có người hàm oan!”
Bá tánh ở dưới đài nghe rõ rành mạch, đưa mắt tìm kiếm xung quanh.
Hoàng đế Lý Chính liếc nhìn Lý Vũ Hi, trầm giọng nói: “Dẫn tới đây!”
Ngay sau đó, bá tánh tự giác nhường đường. Một ông lão đầu tóc bạc phơ chống trượng, run rẩy đi lên đài cao.
Đợi ông đi lên đài, con ngươi hoàng đế Lý Chính co lại, vội vàng bước tới đỡ ông: “Cố lão, sao lại là ngài?”
“Bệ hạ, là tiểu dân, bệ hạ… Rốt cuộc tiểu dân cũng được nhìn thấy ngài…”
Cố Khải loạng choạng quỳ xuống đất, dập đầu với hoàng đế Lý Chính.
Ông còn muốn dập đầu tiếp, Lý Chính vội vàng đỡ người đứng lên: “Ngài không phải đã cáo lão hồi hương rồi à, sao lại ở kinh thành?”
“Bệ hạ, ngài không biết đấy thôi!”
Nước mắt của Cố Khải lập tức chảy ra, chỉ vào Chu Bá Nhậm trên mặt đất, cả người run rẩy.
“Đều do hắn… Tên tham quan này, chẳng những chiếm đoạt tổ trạch của tiểu dân, còn đánh chết con trai độc nhất của tiểu dân, cả nhà tiểu dân bị đuổi đi. Năm đó đại hạn… Việt Châu gánh chịu họa thảm, xác chết trôi dạt khắp nơi. Tiểu dân không chờ nổi quân cứu hộ từ triều đình, đứa cháu kia của ta cũng đã bệnh chết…”
“Sao lại như vậy?” Lý Chính nghiêm mặt: “Nơi chịu thiệt hại nặng nề nhất là Ích Châu, cho dù như vậy nhưng trẫm cũng quyên lương thực cứu tế cho mỗi vùng chịu thảm họa…”
Nói tới đây, Lý Chính không tiếp tục nữa.
Chuyện cứu tế khi ấy do Nhị hoàng tử Lý Cảnh Minh toàn quyền phụ trách.
“Bệ hạ, Việt Châu có mười hộ thì hết chín hộ trống huơ trống hoác, xác người chết đói khắp nơi, nếu tiểu dân có một câu nói dối thì thiên lôi đánh xuống, không chết tử tế!”
Cố Khải kích động, nói xong một hơi, miệng mở to, hai mắt trợn lên vì thở không nổi.
“Nhanh, tuyên ngự y!”
Hoàng đế Lý Chính hạ lệnh, lập tức có nam tử trung niên mặc đồ đen vác hòm thuốc chạy chậm tiến vào, vội vàng hành lễ rồi nhanh chóng cúi người bắt mạch.
Một châm đâm xuống, Cố Khải thở dài một tiếng, tròng mắt khẽ chuyển động, cuối cùng mới khôi phục ý thức.
Ông cố gắng đứng dậy, từ trong lòng ngực móc ra một cái túi bố, run rẩy đưa cho hoàng đế.
“Bệ hạ, đây là vạn dân thư, xin bệ hạ xem qua!”
Thiên tử Lý Chính mở ra, đọc nhanh như gió, càng xem sắc mặt càng lạnh. Cuối cùng, ông khép lại vạn dân thư, xoay người trừng mắt nhìn Lý Cảnh Minh, trong con ngươi lạnh như băng.
Lý Cảnh Minh đối diện với ánh mắt sắc lạnh của hoàng đế, trong lòng hoảng sợ, vẻ mặt lập tức trở nên tái nhợt.
Còn Chu Bá Nhậm trên mặt đất, từ lúc thấy Cố Khải lên đài, ông ta đã sợ tới mức hoang mang khiếp vía, nằm liệt trên đất, biến thành một bãi bùn nhão.