Hoàng đế ra khỏi màn trướng, xoay người thay một bộ long bào màu vàng sáng chói, nhìn bá tính Nam Hồ đang sôi nổi quỳ xuống đất, hô to vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Tiếng hô vang trời lấp địa, đất rung núi chuyển!
Đây là biểu đạt trực tiếp nhất của bá tánh đối với một vị vua anh minh của Đại An.
Hoàng đế Lý Chính đương nhiên biết, nhìn dưới đài bá tánh tập trung đen nghìn nghịt, mặt rồng vui mừng. Ông hơi ngẩng mặt lên, nhìn bầu trời trên đỉnh đầu, nỗi lòng dâng trào.
Triệu vương Lý Kha Linh đứng gần nhất, nghe thấy hoàng đế lẩm bẩm tự nói: “Phụ hoàng, ngài nhìn thấy chưa? Hài nhi không phụ sự kỳ vọng của ngài, không phụ bá tánh trong thiên hạ!”
Lý Kha Linh nhìn bóng dáng hoàng đế cách đó vài bước, ánh mắt dừng dưới chân hắn, trong mắt đầy khao khát.
Nơi đó mới là nơi nam nhi nên đứng!
Lý Chính vừa nhấc tay, Lý tổng quản nội giám ở bên cạnh hắng giọng nói: “Bình thân!”
“Đa tạ bệ hạ!”
Bá tánh trịnh trọng quỳ sát đất đập đầu một cái, lúc này mới sôi nổi đứng dậy.
Lý Chính bị tiếng hoan hô nhiệt liệt của bá tính lây nhiễm, nhìn thuyền rồng ven hồ mà hứng thú tăng vọt, ông cao giọng nói:
“Người thắng cuộc đua thuyền rồng hôm nay tiến lên yết kiến!”
Hồng Lư Tự khanh Giả Nhân Quý lập tức khom người đáp ứng, rồi lui về sau vài bước. Sau đó hắn mới thẳng lưng, vội cất cao giọng nói:
“Đội Việt Châu nghe lệnh, bệ hạ triệu kiến, lập tức tiến vào!”
Hắn vừa nói xong, một đám nam tử mặc áo trắng xuống thuyền rồng, chạy tới đài cao.
Nam tử trung niên bụng phệ đi theo phía sau chính là thứ sử Việt Châu – Chu Bá Nhậm.
Chu Bá Nhậm vất vả lắm mới đuổi kịp đội ngũ, sớm đã thở hồng hộc. Ông ta sửa lại y quan, vội tiến lên hai bước rồi quỳ xuống đất, run rẩy lên tiếng:
“Vi thần Chu Bá Nhậm… Bái… Bái kiến bệ hạ!”
“Chu Bá Nhậm, đội thuyền rồng của Việt Châu các ngươi thật sự rất giỏi, ngươi có công quản lý, thưởng!”
Chu Bá Nhậm vừa nghe đã vui mừng khôn xiết, ông lập tức quỳ sát đất khấu đầu cảm ơn, hô to: “Vạn tuế anh minh!”
Chu Bá Nhậm còn muốn nói vài câu, ánh mắt hoàng đế đã chuyển qua thuyền viên mặc áo trắng phía sau hắn, uy nghiêm lên tiếng: “Ngươi là đội trưởng?”
Trịnh Kỳ quỳ gối bên trái, quỳ sát đất trả lời: “Tiểu dân Trịnh Kỳ gặp qua bệ hạ, đúng là tiểu dân!”
“Ngẩng đầu lên!”
Trịnh Kỳ theo lời ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt uy nghiêm khiến lòng hắn phải run sợ, lập tức cúi đầu xuống.
Lý Chính nhìn qua vết máu trên cánh tay hắn, lạnh lùng nói:
“Vừa rồi trẫm thấy rõ ràng ngươi đánh một đồng đội rớt xuống nước?”
“Vâng!”
“Nước Nam Hồ sâu ngàn thước, còn ở giữa hồ, ngươi có nghĩ tới một khi thể lực của hắn chống đỡ không nổi, có thể sẽ chết chìm không? Nói, vì sao ngươi lại muốn thắng đến vậy?”
Mỗi câu Lý Chính nói ra, Chu Bá Nhậm ở bên cạnh đã sợ tới mức cả người toát mồ hôi lạnh.
Ông sợ Trịnh Kỳ vừa mở miệng sẽ đẩy tiểu tử bất hiếu kia của mình lên đoạn đầu đài.
Hắn không đợi Trịnh Kỳ nói năng gì, vội vàng chen ngang: “Khởi bẩm bệ… Bệ hạ…”
“To gan, bệ hạ cho ngươi nói chuyện à? Vả miệng!” Một giọng nói sắc bén lập tức ngắt lời hắn.
Lập tức có hai thị vệ đi ra, đứng trước mặt Chu Bá Nhậm, sắp sửa ra tay hành hình thì hoàng đế nhấc tay, ngăn cản động tác của bọn họ.
Chu Bá Nhậm bị dọa cả người đầy mồ hôi lạnh, nằm liệt trên đất, lòng nghĩ mà sợ.
Bây giờ đang giữa tháng năm, mặt trời chói chang nơi đỉnh đầu nhưng ông không hề cảm thấy nóng bức.
Ngay sau đó, giọng nói bén nhọn lại mở miệng: “To gan, bệ hạ đang hỏi ngươi đấy!” Lời quát lạnh băng này là đang nói với Trịnh Kỳ.
Trịnh Kỳ quỳ xuống đất dập đầu một cái: “Khởi bẩm bệ hạ, tiểu dân vì cha già ở Việt Châu, vì chính mình nên không thể không thắng!”
“Ồ…”
Lý Chính nhìn chằm chằm nam tử trên mặt đất, vẻ mặt khiến người ta không biết đang vui hay buồn.
Lý Kha Linh lập tức hiểu rõ ý của thiên tử.
Phụ hoàng nhất định nhìn ra võ công của Trịnh Kỳ không yếu, tâm trí kiên định, là người tài năng có thể bồi dưỡng, ông cố ý muốn trọng dụng, nên mới ở chỗ này thử hắn.
Lý Kha Linh tiến lên một bước, cười hành lễ: “Phụ hoàng, hắn chỉ là một tên bình dân áo vải, lần đầu diện thánh nên rất sợ hãi, nào dám nói dối! Theo hài nhi thấy trong lúc thi đấu, hắn nhanh nhẹn quyết đoán, diệt trừ hậu hoạn, chịu đựng đau đớn để dành phần thắng, tâm trí mạnh mẽ hơn người bình thường, con dân Đại An như vậy, theo lý nên được phụ hoàng ban thưởng hậu hĩnh!”
Nhị hoàng tử Lý Cảnh Minh nhìn thoáng qua Lý Kha Linh, ở trong lòng mắng câu “Khẩu phật tâm xà”. Hắn cũng hành lễ với thiên tử Lý Chính rồi nói:
“Khởi bẩm phụ hoàng, Tứ hoàng đệ nói rất có đạo lý. Nếu Đại An chúng ta có nhiều nhân tài như vậy sẽ không sợ kẻ địch bên ngoài tới xâm phạm. Không đến mấy năm, Đại An sẽ càng ngày càng phồn vinh hưng thịnh, sự phục tùng của các nước chư hầu chỉ còn là vấn đề thời gian!”
Lý Chính vừa nghe lập tức cười to ra tiếng. Ông vỗ bả vai Lý Cảnh Minh, trong mắt đầy vẻ hiền hòa: “Hoàng nhi nói rất đúng!”
Lý Kha Linh cố nén chua xót trong lòng, nụ cười trên mặt càng thêm hoàn mỹ: “Phụ hoàng có nhị hoàng huynh san sẻ là phúc của thiên hạ bá tánh!”
“Kha Nhi, ngươi cũng không tệ, sau này không thể một lòng du sơn ngoạn thủy, nên đi theo Nhị hoàng huynh của ngươi làm quen với chính vụ!”
“Vâng, phụ hoàng!”
Lý Kha Linh nhìn về phía Lý Cảnh Minh, cười vô hại: “Nhị hoàng huynh, hoàng đệ ngu dốt, sau này nhờ ngài lo lắng rồi!”
Trong mắt Lý Cảnh Minh đầy vẻ đắc ý, hắn liếc mắt nhìn Lý Kha Linh, tự hào nói: “Tứ hoàng đệ quá khách sáo, hoàng huynh dạy không được, không phải còn có phụ hoàng sao!”
Vương quý phi ngồi sau bình phong, nghe trên đài ngươi một câu ta một câu, bà nắm chặt khăn trong tay, trong lòng không khỏi lau mồ hôi thay ái tử.
Trong lòng hung hăng nói: Lý Cảnh Minh, ngươi đừng đắc ý. Cứ chờ đấy, một ngày nào đó mẫu tử chúng ta sẽ đạp tất cả các ngươi xuống dưới chân!
Lúc này, Ngũ hoàng tử Lý Vũ Hi mặc áo trắng tức tốc chạy lên đài cao, khom lưng hành lễ với Hoàng đế Lý Chính, trong mắt đầy ý cười.
“Phụ hoàng, dân chúng đang chờ, nên ban thưởng gì cho bọn họ?”
“Hi Nhi đừng lo!”
Lý Chính nhìn Trịnh Kỳ trên đất, uy nghiêm lên tiếng: “Đua thuyền rồng đội Việt Châu thắng, ban cho đội thuyền rồng của Việt Châu bảng vàng, thưởng cho mỗi người ngàn lượng bạc trắng, một kiện hoàng mã. Đội trưởng Trịnh Kỳ có dũng có mưu, thân thủ lợi hại, được đặc cách trở thành Ngự lâm quân, thưởng vạn lượng bạc!”
Chu Bá Nhậm ở một bên nghe thấy, trong lòng chấn động.
Trịnh Kỳ này là dân đen tóc húi cua bình thường đến không thể bình thường hơn, chỉ chớp mắt đã được thăng lên làm Ngự lâm quân, theo hầu bậc Cửu Ngũ chí tôn, trở thành cận thần bên cạnh thiên tử, cá chép vượt Long Môn còn không nhanh được như vậy.
Phần mộ tổ tiên xanh cỏ rồi!
Bá tánh phía dưới lập tức reo hò, tinh thần quần chúng kích động như người được thiên tử ban thưởng là bọn họ vậy, nếu việc này đặt ở bất kì người nào nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh.
“Trịnh Kỳ, còn không mau tạ ơn!”
Giọng nói bén nhọn của Lý tổng quản nội giám thúc giục.
Trịnh Kỳ thẳng lưng, mắt nhìn mặt vua nơi đỉnh đầu, quỳ xuống đất dập đầu: “Tiểu dân Trịnh Kỳ không dám nhận, tiểu dân chỉ xin bệ hạ tứ hôn cho tiểu dân!”
Lý Vũ Hi vừa nghe, hai mắt sáng ngời. Lúc trước hắn từng nghe chuyện này ở Tần vương phủ, cười nói: “Không ngờ ngươi là người trọng tình trọng nghĩa như vậy, phụ hoàng, ngài thành toàn cho hắn đi!”
“Nữ tử ngươi thích tên là gì?”
Trịnh Kỳ vui mừng khôn xiết, vội vàng lên tiếng: “Khởi bẩm bệ hạ, nàng tên là Vân Nương, nhà ở Việt Châu. Không lâu trước đây nàng bất hạnh lưu lạc phong trần, nhưng tự trọng tự yêu chính mình, bán nghệ không bán thân. Việt Châu năm đó xảy ra hạn hán, nàng quyên góp hết bạc tích cóp được để tiếp tế cho hơn trăm hộ gia đình, nhà của tiểu dân chính là một trong số đó!”
“Ồ, thiên hạ lại có kỳ nữ tử như thế à, tuyên!”
Lý Vì tuân lệnh, lập tức cao giọng nói: “Tuyên nữ tử Vân Nương ở Việt Châu vào yết kiến!”
Dưới mái che nắng của Tô phủ, Tô Thiển Ly nhìn chăm chú trên đài, trong mắt đầy vẻ nôn nóng.
Đột nhiên nghe thấy thái giám tuyên Vân Nương yết kiến, nàng thầm kinh hãi, vội vàng nhìn bóng hình xinh đẹp cách mình vài bước, trong mắt đầy khó hiểu.
Tất cả những chuyện hôm nay chưa từng xuất hiện ở kiếp trước!


