Skip to main content

Trang chủ Sau Khi Sống Lại Trở Thành Đại Lão Trong Lòng Kiều Chương 50: Gai

Chương 50: Gai

2:28 chiều – 24/09/2025

Lúc Tô Thiển Ly ra phủ, Tần vương phủ đã nhận được tin tức.
Võ Tiến vội vàng vào Vô Danh Uyển, cúi người hành lễ với Lý Tông Diệp rồi vội nói lớn:
“Khởi bẩm chủ tử, đêm qua cái người tên Trịnh Kỳ kia bị tập kích, bị thương!”
Lý Tông Diệp nhìn hắn, lạnh lùng hỏi: “Điều tra ra chưa?”
“Vâng, trong đội đua thuyền rồng của Việt Châu có nội gian, đêm qua đánh lén Trịnh Kỳ. Chuyện quái lạ là tên phản bội tên Triệu Tam, võ công tính ra kém hơn Trịnh Kỳ, nhưng Trịnh Kỳ lại bị hắn đả thương ở cánh tay!”
“Tra được bàn tay sau màn không?”
Trong lòng Võ Tiến giật mình, chủ tử nhìn nhận vấn đề luôn gãi đúng chỗ ngứa, trên đời này hắn chưa gặp được người thứ hai như vậy.
Hắn khom người hồi bẩm Lý Tông Diệp: “Thật sự có một tên hắc y nhân ẩn mình trong bóng tối, người của chúng ta cũng không phát hiện ra. Sáng nay, thuộc hạ lại đi một chuyến, tìm được cái này ở đầu tường, nơi hắc y nhân ẩn thân!”
Võ Tiến nói xong, trình một đôi găng tay đầy gai lên cho Lý Tông Diệp.
“Chủ tử, loại gai này từng có ở Tái Bắc. Ngày ấy ngài trọng thương hôn mê, thuộc hạ cũng từng nhìn thấy nó ở gần đó. Trước đây ta chưa từng thấy nên lúc đó không để trong lòng. Nhưng không ngờ loại gai này mai danh ẩn tích mấy năm, gần đây lại xuất hiện ở kinh thành! Chủ tử, ngài nhất định phải cẩn thận, thuộc hạ nghi ngờ người này chính là kẻ hạ độc thủ khiến ngài trọng thương!”
Lý Tông Diệp nhận lấy gai, nương theo tia nắng ban mai từ ngoài cửa sổ hắt vào, cẩn thận quan sát.
Thứ ám khí này được chế tạo bằng huyền thiết, toàn thân đen bóng, đầu nhọn sắc bén vô cùng, hình dạng giống như những chiếc gai nên đặt tên là gai.
Năm đó, hắn lãnh đạo quân Đại An đại chiến địch binh Hung Nô.
Hung Nô thua thảm hại, lúc hốt hoảng đào tẩu còn lén bắn trọng thương chân Lý Tông Diệp.
Làm sao Lý Tông Diệp có thể thả hổ về rừng, hắn lê chân bị thương đuổi theo không bỏ, khi dính phải mai phục ở Hổ Khẩu Quan, phải gắng gượng đột phá thoát khỏi vòng vây.
Chống trả mãi đến khi bọn người Võ Tiến đến tiếp viện, thể lực của Lý Tông Diệp đã cạn kiệt, ngã khỏi yên ngựa.
Sau khi trọng thương, vị giác của hắn bắt đầu càng lúc càng nhạt nhẽo. Cho đến năm trước mới chẩn ra bị trúng độc “Vô Giác”.
“Chủ tử, thuộc hạ sẽ tăng cường tra xét, nhất định bắt được kẻ xấu, ép hắn giao ra thuốc giải! Mấy ngày nay tốt nhất ngài đừng ra khỏi phủ!”
Lý Tông Diệp không cho ý kiến với đề nghị của Võ Tiến, hắn nhìn chằm chằm cái gai trong tay, ánh mắt lạnh lẽo như băng, quanh thân tản ra phẫn nộ khiến người ta sợ hãi.
Dám đả thương người của hắn, tới nay không ai sống được đến ngày mai!
Chỉ có hắn là ngoại lệ!
“Chuyển lời tới Nhị hoàng huynh, bổn vương cũng sẽ tham dự hội đua thuyền rồng Hồ Nam vào tiết Đoan Dương…”
“Chủ tử, xin cân nhắc!” Võ Tiến vội vàng lên tiếng ngăn cản.
“Lui xuống đi!” Lý Tông Diệp lạnh nhạt nói, giọng điệu vô cùng quyết tuyệt.
“… Vâng!” Võ Tiến lui về sau một bước, nhưng nhớ tới cái gì, hắn lại gập người cúi đầu.
“Chủ tử, Ngô Trạch truyền tin, phía Định Châu tóm được một quan viên nhỏ, trước khi tra khảo thì hắn đã tự sát. Các manh mối còn lại cũng bị đứt đoạn!”
Xem ra Ngô Trạch truy lùng quá chặt đã rút dây động rừng!
Lý Tông Diệp không nói gì, làm động tác ngăn lại. Võ Tiến cúi người hành lễ, lo lắng lui xuống.
Trong đầu hắn nhanh chóng xoay chuyển, tự hỏi nên bài binh bố trận như thế nào để đảm bảo sự an toàn tuyệt đối của chủ tử tại hội đua thuyền rồng Nam Hồ.
Tô Thiển Ly vội vàng đến Thiên Cơ Các, Lục Tử đã chờ lâu, ngay cả Nam Mộc Thông cũng nắm được tin tức, chạy từ Vĩnh Xương hầu phủ sang đây.
Tô Thiển Ly đi thẳng vào vấn đề, dò hỏi Lục Tử nguyên nhân.
Lục Tử thở dài, mới nói:
“Một kẻ tên Triệu Tam, là đồng đội đánh lén hắn. Kỳ quái chính là trên người hắn ngoài vết đao ra còn có miệng vết thương khác. Mấy vết thương đều huyệt đạo trọng yếu, to hơn kim thêu hoa một chút, công lực của người kia rất thâm hậu. Lang trung nói bây giờ Trịnh Kỳ không thể khôi phục công lực, vì mấy chỗ miệng vết thương như lỗ kim kia quá sâu!”
Tô Thiển Ly vừa nghe, nhìn Nam Mộc Thông bên cạnh theo bản năng, trong mắt đầy vẻ lạnh lẽo.
“Nam công tử có quen được lang trung nào đáng tin không, phái hắn đến đó xem, chúng ta không thích hợp lộ diện. Trịnh công tử có quan hệ đến Thiên Cơ Các, cũng quan hệ đến tính mạng của những người khác, không thể qua loa!”
“Những người khác?”
Lục Tử nhìn Tô Thiển Ly, vẻ mặt khó hiểu.
Tô Thiển Ly gật đầu, kể lại câu chuyện của Trịnh Kỳ.
Hoá ra Trịnh Kỳ sinh ra ở Việt Châu, gia cảnh bình thường, trong nhà thật sự không có gì ăn, đành phải đưa hắn lên núi bái sư học nghệ.
Học thành về quê, hắn mới biết quê nhà gặp thiên tai, tất cả người nhà đều chết đói.
Từ trong lời hương thân mà hắn biết được, một kỹ nữ tên Vân Nương từng tiếp tế cho nhà bọn họ.
Trịnh Kỳ bèn đến sở quán, định tìm Vân Nương báo ân.
Hai bên thường xuyên qua lại, rễ tình đâm sâu, không thể sống thiếu nhau.
Đang lúc Trịnh Kỳ tích cóp bạc, dự định chuộc thân cho Vân Nương, nhi tử Chu Càn của thứ sử Việt Châu Chu Bác Nhẫn nhìn thấy Vân Nương, tưởng là thần tiên, muốn nâng nàng vào cửa.
Chu Càn định ngày hẹn Trịnh Kỳ, hai người đã ước định Trịnh Kỳ đại diện Việt Châu tham gia đua thuyền rồng.
Nếu Trịnh Kỳ thắng, Chu Càn sẽ nhường Vân Nương cho hắn.
Nếu Trịnh Kỳ thua, Vân Nương sẽ là vật sở hữu của Chu Càn!
Lục Tử nghe xong, há hốc mồm: “Chiếc khăn vuông kia là của Vân Nương?”
Tô Thiển Ly gật đầu, trong mắt nặng nề: “Hiện giờ Trịnh Kỳ bị thương nên không thể dự thi, cứ như vậy sẽ bị phán thua cuộc. Vân Nương là một nữ tử kiên trinh, tuyệt đối không chấp nhận việc tạm bợ!”
Nam Mộc Thông khép lại cây quạt trong tay khiến vang lên một tiếng “bang”, hắn trầm giọng nói:
“Yên tâm, ta sẽ giải quyết chuyện lang trung!”
Nói xong, hắn phóng ra khỏi phòng nhanh như cơn gió, chờ Tô Thiển Ly phản ứng kịp, chỉ nhìn thấy một góc vạt áo màu xanh lá của hắn.
“Ta cũng đi canh giữ quán trọ Hưng Nghĩa, nếu chẳng may thằng nhãi Chu Càn kia còn có chiêu sau, ta cũng phụ chống đỡ một lúc!”
Lục Tử nói xong, khom người vái chào, sau đó xoay người rời khỏi phòng.
Nhất thời, Thiên Cơ Các chỉ còn lại một mình Tô Thiển Ly.
Nàng nhìn ánh sáng mặt trời chiếu vào qua cửa sổ, tâm trạng ủ dột khó tả.
Nàng trọng sinh, mọi thứ trong kiếp trước cũng dần đi chệch khỏi quỹ đạo đã được định sẵn.
Trong lòng nàng không khỏi sinh ra một tia nghi ngờ, rốt cuộc nàng có thể thay đổi vận mệnh của những người đó hay không!
Hai mắt mê mang, trong đầu không nhịn được hiện ra bóng dáng của Tần vương Lý Tông Diệp, nàng lại tìm kiếm sự trợ giúp của hắn theo bản năng.
Chớp mắt sau, nàng lại nhớ tới cảnh ở quán rượu Hồ Phong Ba, sau khi hắn rời đi với vẻ mặt lạnh lùng thì không hề liên lạc với nàng nữa.
Lòng nàng lập tức chùng xuống, lập tức gạt bỏ suy nghĩ đó!
Không biết qua bao lâu, nàng bình tĩnh lại sau một hồi tâm trạng sa sút, hít sâu một hơi, cưỡng ép bản thân trấn tĩnh lại.
Dù vậy, nàng cũng muốn đánh cược một lần!
Nếu nàng đã trọng sinh, vậy không thể khuất phục trước vận mệnh, cho dù vì chính mình, hay vì bọn họ, nàng cũng phải dùng hết toàn lực, tranh đấu một phen!
Quyết tâm xong Tô Thiển Ly xoay người lên lầu, nhốt mình trong thư phòng rất lâu.
Cho đến khi mặt trời ngả về tây, nàng mới xoa cái cổ đau nhức, thả bút lông trong tay xuống rồi đứng lên.
Tô Thiển Ly vừa ra cửa hông Thiên Cơ Các, một chiếc xe ngựa quen thuộc từ xa đi tới.
Thấy xe ngựa càng lúc càng gần, đôi mày nhíu chặt của nàng giãn ra không ít, nàng lập tức mỉm cười.
Hầu Kỳ ngồi ở càng xe, hai mắt nàng trở nên sáng ngời khi thấy tiểu thư nhà mình, nàng vội vàng vẫy tay.
Sau khi ra phủ, Hầu Kỳ bị chủ tử để lại quán trà. Nàng chờ mãi chờ mãi, không thấy tiểu thư trở về, lúc này nàng mới vội vàng chạy qua đây.
Còn cách Tô Thiển Ly vài bước nữa, Hầu Kỳ sốt ruột nhảy xuống xe ngựa.
“Tiểu thư, ngài đợi lâu lắm không, chúng ta lập tức hồi phủ…”
“Không vội, đến quán rượu Hồ Phong Ba một chuyến!”
“À… Vâng!”
Hầu Kỳ đỡ Tô Thiển Ly lên xe ngựa. Xe ngựa quay đầu, lập tức chạy đến Nam Hồ.
Lúc chạng vạng, hoàng hôn phủ trên mặt hồ, như vàng bị nghiền nhỏ rải đầy mặt nước, lộng lẫy không nói nên lời.
Trên mặt hồ neo một hai chiếc thuyền rồng, bọn họ đang tập luyện, hấp dẫn không ít bá tánh vây xem, hiện trường rất náo nhiệt.
Tô Thiển Ly lại không có tâm tư thưởng thức, nàng lập tức vào quán rượu.
Chỉ thấy trên tấm bảng đặt cược giữa đại sảnh dán kín mít giấy đỏ.
Hầu như không có chỗ trống dưới cột Nhạc Châu, nhưng Tô Thiển Ly lại cầm tờ giấy đã viết xong đi đến cột Việt Châu.