Skip to main content

Trang chủ Sau Khi Sống Lại Trở Thành Đại Lão Trong Lòng Kiều Chương 32: Bỏ chồng bỏ con?

Chương 32: Bỏ chồng bỏ con?

4:17 chiều – 23/09/2025

Nhiệt độ giảm dần theo từng ngày.
Buổi sáng hôm nay, Tô Thiển Ly mặc một bộ quần áo mới.
Đây là bộ quần áo do Tô lão phu nhân cố ý ra lệnh cửa hàng may mặc tốt nhất Trường An thành thiết kế riêng cho nàng, kiểu dáng và vải vóc đều là loại mới nhất.
Tô Thiển Ly mặc một thân màu hồng phấn, làm nổi bật làn da trắng như mỡ đông, bấm nhẹ ngón tay cũng có thể phá hỏng.
Nàng đứng trước gương soi lại một lần rồi mới bước ra khỏi phòng, tính toán đến Tùng Hạc Đường thỉnh an, để Tô lão phu nhân nhìn một chút!
Hầu Kỳ đột nhiên vội vàng từ bên ngoài chạy vào.
“Tiểu thư, không tốt rồi, Tùng Hạc Đường náo loạn!”
“Xảy ra chuyện gì vậy? Ai đang gây sự với ai? Nha đầu ngươi, nói chuyện khiến người ta gấp chết!” Vương ma ma nghiêng người về phía trước, vẻ mặt sốt ruột.
“Sáng sớm có hai lão nhân quỳ trước cửa phủ, bọn họ nói mình là nhà chồng của Triệu… Triệu di nương, nói Triệu di nương vứt bỏ con cái, vụng trộm tái giá. Bọn họ muốn kéo người về trầm đường!”
Tô Thiển Ly vừa nghe, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lùng.
Kiếp trước, sau khi Triệu Liên Nghi bị mẫu thân đưa đi đã không còn tin tức nữa.
Kiếp này, vì mình sống lại, rất nhiều chuyện dần lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.
Triệu Liên Nghi đột nhiên trở thành thiếp thất của phụ thân, lúc trước nàng ta có thành hôn hay không, có bỏ nhà bỏ con hay không, nàng thật sự không biết.
Việc cấp bách trước mắt chính là phải đến Tùng Hạc Đường, xem rốt cuộc chuyện này là thế nào, sau đó kết luận cũng không muộn.
Chờ Tô Thiển Ly vội vàng chạy tới Tùng Hạc Đường, trong sảnh đã chật ních người.
Hai lão nhân quỳ trên mặt đất mặc quần áo vải thô, mặt đầy nếp nhăn.
Bà tử áo nâu đang chỉ vào Triệu Liên Nghi quỳ ở một bên, gào thét chửi bới, thô tục không chịu nổi.
“Ngươi là đồ đĩ không biết xấu hổ, làm sao ngươi có thể bỏ mặc cháu trai của ta, tái giá với người khác? Tâm địa đen tối, bụng dạ thối nát, kiếp trước ngươi nhất định là kỹ nữ đê tiện vạn người cưỡi!”
Lão hán ở một bên nói thêm:
“Liên Nghi, ngươi không muốn tiếp tục thì có thể hòa ly, vì sao lại làm ra chuyện như vậy. Sau này ngươi nhất định sẽ bị người khác chọc đứt xương sống!”
Triệu Liên Nghi quỳ trên mặt đất, đầu hơi cúi, không khóc cũng không cãi lại, nàng không hề nhúc nhích.
Tô lão phu nhân ngồi trên ghế chủ vị tức giận trợn trắng mắt, mới sáng sớm đã bị chuyện này làm cho phiền lòng.
Trong lòng hận chết nhi tử không biết phấn đấu của mình, hôm nay lại thấy dáng vẻ Triệu Liên Nghi ngoan cố lợn chết không sợ nước sôi. Bà vô cùng tức giận, lạnh lùng quát:
“Thật sự không thể hiểu nổi, ngươi đã từng ở Tô phủ vài năm nhưng quên hết quy định của Tô phủ rồi sao? Lúc này mới xuất phủ mấy năm đã dám thông đồng với chủ tử, còn hắt nước bẩn vào Tô phủ, làm phản rồi!”
Tô lão phu nhân trừng mắt nhìn Ngô bà tử, trách mắng:
“Ngươi nói nhất cử nhất động ngày thường của nàng nhắc lại một lần nữa!”
“Vâng, lão phu nhân!”
Ngô bà tử nằm xuống đất dập đầu, thêm dầu thêm muối nói một hồi.
Cái gì mà Tứ tiểu thư đến, Triệu Liên Nghi không ra nghênh đón, ở trong phòng làm quần áo cho trẻ nhỏ.
Thậm chí, mỗi ngày đều quấn lấy Nhị gia, muốn Nhị gia mặc quần áo và vẽ lông mày cho nàng ta, vân vân…
Nói xong, Ngô bà tử quỳ xuống đất, nức nở nói:
“Lão phu nhân không thấy đâu, mới mấy ngày ngắn ngủi mà Nhị gia đã gầy mấy cân!”
Ngô bà tử trực tiếp miêu tả Triệu Liên Nghi thành một hồ ly tinh chỉ biết quyến rũ nam nhân!
Tô lão phu nhân nghẹn khuất một bụng lửa giận, tức không thể kìm lòng, thuận tay cầm lấy chén trà trên bàn nện lên người Triệu Liên Nghi.
“Tiện tỳ không biết xấu hổ, thật sự mất hết thể diện chủ tử nhà ngươi. Chủ tử nhà ngươi, Hộ Quốc công phủ dạy ngươi như vậy à?”
Triệu Liên Nghi lập tức ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Tô lão phu nhân: “Tất cả đều là lỗi của nô tỳ, nô tỳ đã bị phu nhân đuổi đi, chuyện này không liên quan gì đến Nhị phu nhân và Hộ Quốc công phủ!”
“Còn dám già mồm cãi láo. Người đâu, đánh cho ta, ta không tin nàng ta miệng cứng hay gậy cứng hơn!”
Giây tiếp theo, mấy bà tử thô kệch ở trong phòng tiến lên, áp giải Triệu Liên Nghi ra ngoài phòng.
Chớp mắt sau, mọi người trong sảnh nghe thấy tiếng gậy gộc nặng nề rơi xuống người.
Tô Thiển Ly hít sâu một hơi, nhìn lướt qua lão bà tử trên mặt đất, nàng kéo cánh tay Tô lão phu nhân: “Tổ mẫu đừng tức giận, chuyện còn chưa điều tra ra manh mối, cẩn thận trúng gian kế của người khác…”
“Tiểu thư à, chúng ta đều là nông dân chất phác, sao dám nói dối trước mặt quý nhân. Lão bà tử ta hôm nay nói những gì, từng câu từng chữ đều là sự thật…”
“Dừng tay lại cho ta!” Một tiếng quát vang dội đột nhiên vang lên bên ngoài phòng, cắt đứt lời khóc lóc kể lể của bà tử áo nâu.
Mùi máu tươi nồng nặc truyền vào trong phòng, ngay sau đó Tô Tiến Nghĩa thở phì phò ôm Triệu Liên Nghi đi vòng qua bình phong hoa điểu phú quý xông vào.
“Nương, Liên Nhi đã từng lập gia đình, có một đứa con trai một tuổi, nhi tử biết tất cả chuyện này!”
“Vậy ngươi còn…” Tô lão phu nhân chỉ vào Tô Tiến Nghĩa, tức giận run rẩy cả người.
Tô Tiến Nghĩa hung hăng đá ngã lão hán đang quỳ trên mặt đất, lạnh lùng quát ra tiếng: “Là ta bảo Liên Nhi bỏ qua tất cả chuyện này. Đúng lúc lắm, hôm nay kết thúc tất cả tại đây đi!”
Tô Tiến Nghĩa buông Triệu Liên Nghi xuống, tiến lên vài bước, túm lấy cổ áo lão hán, ông oán hận nói:
“Con của Liên Nhi vừa sinh ra đã bị bệnh hiểm nghèo. Các ngươi không tìm lang trung, còn nói mệnh Liên Nhi sát chồng sát con, đuổi nàng ra khỏi nhà. Nàng tiêu hết tiền tiết kiệm Khâm Âm đưa cho vẫn không cứu được nhi tử. Nàng cùng đường, đành phải ở trên đường viết thư giúp người khác kiếm cơm ăn, vậy mà các ngươi vẫn ba ngày náo loạn một trận, hai ngày đánh một trận.
Nếu không phải ta bắt gặp, nếu ta không đưa nàng đi, có lẽ Liên Nhi đã sớm bị các ngươi tra tấn đến chết, các ngươi còn có mặt mũi đến đây làm loạn à!”
Nói xong, Tô Tiến Nghĩa tát mấy cái vào mặt lão hán, đánh ông ta đến mức khóc cha gọi mẹ, liên tục xin tha!
“Nói, các ngươi nhận tiền của ai, làm sao tìm được nơi này? Hôm nay không nói rõ ta sẽ lập tức đưa các ngươi đến cửa quan, cho các ngươi ăn cơm tù vài năm!”
Thái ma ma trốn sau đám người, vừa nghe trong lòng run lên, vội vàng chạy ra ngoài cửa.
Tô Thiển Ly đột nhiên lên tiếng: “Cha, mau gọi lang trung trong phủ, Triệu di nương ngất rồi!”
Tô Tiến Nghĩa đẩy lão hán ra, chạy tới vài bước ôm lấy Triệu Liên Nghi vào lòng, gào thét: “Lang trung, mau, các ngươi đều chết hết rồi sao?”
Hạ tiểu lang trung Hạ Lâm trong phủ xách hòm thuốc chạy tới, vừa châm một châm, Triệu Liên Nghi mới rên rỉ một tiếng, dần dần tỉnh lại.
Hạ Lâm tỉ mỉ chẩn mạch cho nàng, sau đó đổi sang tay kia. Sau đó hắn mới khom người hành lễ với Tô lão phu nhân và Tô Tiến Nghĩa.
“Khởi bẩm lão phu nhân, Nhị gia, Triệu di nương có thai rồi!”
“Thật sao? Thật tốt quá!” Tô Tiến Nghĩa ôm Triệu Liên Nghi vào trong ngực, không kìm được niềm vui mừng.
“Chỉ là còn non tháng, hôm nay lại bị thương như thế, thai nhi không ổn định, nhất định phải chăm sóc cẩn thận!”
“Được được, ta nhất định sẽ cẩn thận!”
Tô Tiến Nghĩa cúi đầu nhìn Triệu Liên Nghi trong ngực, vẻ mặt đầy tình cảm: “Liên Nhi, ngươi có nghe thấy không? Chúng ta có con rồi!”
Đại phu nhân Hạ thị xem kịch hay lâu như vậy, lúc này mới ho nhẹ một tiếng, khom người hành lễ với Tô lão phu nhân, hồi bẩm:
“Nương, hiện giờ Triệu muội muội đã mang thai, ở Hải Đồng uyển không thích hợp. Nếu không chuyển nàng đến Mộc Cận uyển ở bên cạnh, gọi thêm mấy nha hoàn đến đó? Còn có ông cậu bà mợ này, rõ ràng cháu trai của mình sai trước mà còn có mặt mũi đến đây làm loạn, thật không biết xấu hổ. Nhà chúng ta phú quý như vậy thật sự không nên dính líu đến loại điêu dân này, ta phái người tống ra ngoài được không?”
Tô lão phu nhân thở dài một tiếng: “Ngươi coi mà xử lý đi!” Bà đỡ tay Tống ma ma, xoay người đi vào trong.