Tô Thiển Ly ngồi một lúc thì đứng dậy rời khỏi Hải Đồng uyển.
Chân trước nàng vừa đi, bà tử kia chân sau đã lẻn đến Kết Hương Uyển.
Thái ma ma thấy bà thì dẫn người vào phòng chính, đưa đến trước mặt Thái Lệ Nương.
“Chủ tử, đây là Ngô ma ma ở Hải Đồng uyển!”
Thái Lệ Nương đang nửa dựa trên giường, sắc mặt tiều tụy, nghe Thái ma ma nói thì chậm rãi mở mắt ra.
Ngô bà tử nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện không có ai, bước tới trước một bước thấp giọng nói:
“Khởi bẩm di nương, từ khi Triệu Liên Nghi kia vào ở Hải Đồng uyển, ngày ngày Nhị gia đều nghỉ ở đó!”
Thấy vẻ mặt Thái Lệ Nương lập tức thay đổi, Ngô bà tử vội vàng bổ sung:
“Ngài cũng biết đấy, Hải Đồng uyển không được tu sửa nhiều năm, rách nát không chịu nổi, vừa gặp một trận mưa to thì bên ngoài mưa to trong phòng mưa nhỏ, Nhị gia cả đời tôn quý sao có thể chịu được. Di nương yên tâm, chỉ cần mới mẻ qua đi, Nhị gia lại chủ động trở về Kết Hương Uyển.”
Thái ma ma liếc Ngô bà tử một cái, nhân cơ hội khuyên nhủ:
“Ngô ma ma nói có lý, ngài ngày thường chăm sóc Nhị gia như vậy, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, Nhị gia đều ỷ hết vào ngài. Hiện giờ ngài ấy chỉ lăn lộn với một nha hoàn mà thôi, chẳng qua chỉ là nhất thời ham thứ mới mẻ, không tới mấy ngày, Nhị gia sẽ chịu không nổi!”
Thấy sắc mặt Thái Lệ Nương dịu lại một chút, Ngô bà tử lại nói:
“Bẩm báo di nương, còn một chuyện rất kỳ quái. Từ hôm qua, Triệu Liên Nghi đã lấy vải vóc bắt đầu may quần áo trẻ con…”
“Quần áo trẻ con?” Thái Lệ Nương lập tức bật dậy khỏi giường: “Chẳng lẽ nàng ta đã có… của Nhị gia.”
Ngô bà tử vội vàng trả lời:
“Ban đầu lão nô cũng suy đoán như thế, cố ý làm vài món ăn có mùi đặc biệt tanh, nhưng lúc nàng ta dùng bữa cũng không xuất hiện tình huống nôn mửa hay buồn nôn! Quần áo kia nhìn giống như cho đứa nhỏ một tuổi mặc. Càng kỳ quái chính là vừa rồi Tứ tiểu thư tới, nàng ta vẫn tiếp tục may quần áo trước mặt Tứ tiểu thư, cũng không hề cất đi. Tứ tiểu thư có nhắc tới chuyện Nhị phu nhân bệnh qua đời, Triệu Liên Nghi làm nha hoàn thiếp thân của Nhị phu nhân nhưng không có bất kỳ phản ứng gì.”
“Ồ?” Lúc này hai mắt Thái Lệ Nương híp lại, vẻ mặt trầm tư.
Trong nháy mắt, bà khôi phục lại sắc mặt bình thường, liếc nhìn Thái ma ma: “Ma ma, chỗ của ta còn một tấm vải gấm, màu sắc quá đậm, thưởng cho Ngô ma ma làm quần áo, ngươi đi lấy với Ngô ma ma đi!”
Ngô bà tử vừa nghe xong thì cười toét miệng, vội vàng nói cảm ơn không ngớt.
Tháng sau nhi tử bà kết hôn, bà đang lo lắng mình không có quần áo đàng hoàng để mặc.
Không ngờ chỉ cần đưa tin cho Thái di nương, bà đã được thưởng một tấm vải gấm, ra tay thật hào phóng.
Ngô bà tử theo Thái ma ma ra khỏi phòng chính, ôm gấm vóc vui vẻ rời đi.
Thái ma ma lườm nguýt một cái, lúc này mới xoay người trở về phòng.
Thái Lệ Nương đã đứng dậy từ lâu, đi qua đi lại một vòng trong phòng.
Thấy Thái ma ma đi vào, bà giữ chặt tay Thái ma ma.
“Ma ma, chuyện này thật kỳ lạ, tiện tỳ kia ngày ngày thử thuốc cho Vương Khâm Âm nhưng chẳng có việc gì, thật sự rất kỳ quái. Ma ma có biết dáng vẻ cuối cùng của Vương Khâm Âm…”
Thái Lệ Nương nhớ tới cái chết của Vương Khâm Âm, trong lòng rùng mình, đột nhiên im miệng.
Bà xoay người ngồi lên ghế trên, nâng chén trà lên uống một ngụm, lúc này mới nói:
“Vừa rồi Ngô bà tử còn nói tiện tỳ kia đang may quần áo trẻ con, chẳng lẽ nàng ta đã thành hôn ở quê nhà Nghi Châu? Nếu thật như ta phỏng đoán thì chúng ta sắp có kịch hay để xem rồi!”
Mắt phượng của Thái Lệ Nương nâng lên, vẻ mặt đắc ý, kéo tay Thái ma ma, phân phó nói:
“Ma ma, ngươi trở về một chuyến nói cho ca ca biết, ta muốn mượn Thái Ký, phái hắn đi Nghi Châu một chuyến, ta không yên tâm với người ngoài!”
Hai mắt Thái ma ma sáng ngời khi nghe Thái Lệ Nương gọi đích danh nhi tử của mình, bà trịnh trọng gật đầu.
“Ma ma yên tâm, xong chuyện này, ta sẽ tìm cơ hội nói với ca ca, để hắn điều Thái Ký đến kinh thành, mua cho hắn một căn nhà, tìm một nàng dâu tốt, đến lúc đó bọn họ sẽ đón ma ma qua hưởng phúc!”
Thái ma ma vừa nghe xong, trong lòng vui không kìm được, nhưng lại nghĩ đến Thái Lệ Nương còn đang khó chịu trong người, bà lập tức thu liễm ý cười trên mặt, biểu hiện lòng trung thành.
“Ký Nhi có thể làm việc thay Thế tử gia là cái phúc của hắn, không dám đòi thưởng. Hiện giờ chủ tử còn chưa được như ý nguyện, lão nô thật sự không yên tâm đi đâu cả, về sau lại nói việc này cũng không muộn!”
“Cảm ơn ma ma, ngươi yên tâm, có ngươi, còn có ca ca, ngày Thái Lệ Nương này hết khổ không xa nữa rồi!”
“Vâng, chủ tử đi nghỉ ngơi trước, lão nô ra khỏi phủ một chuyến, việc này sớm giải quyết được ngày nào thì cái gai trong lòng chủ tử mới có thể sớm nhổ bỏ ngày ấy!”
Nói xong, Thái ma ma khom người hành lễ với Thái Lệ Nương, sau đó bà ra khỏi phòng chính, xoay người rẽ vào phòng mình, thay xiêm y mới rồi ra cửa. Bà cũng không dẫn theo một tiểu nha hoàn nào, cứ như vậy mà vội vàng đi đến cửa sau.
Không đến một khắc sau, tin tức Thái ma ma xuất phủ đã truyền đến Ngọc Ly Các.
Tô Thiển Ly ngồi trước thư án, nhàn rỗi lật một quyển du ký.
Nghe Hầu Kỳ bẩm báo xong nàng chỉ gật đầu, nói: “Biết rồi, đi nói cho Li Nhi, nhất định phải chú ý vẻ mặt của Thái ma ma lúc về phủ, sau đó quay về bẩm báo tỉ mỉ cho ta!”
“Vâng, nô tỳ đi ngay!”
Hầu Kỳ khom người hành lễ rồi vội vàng ra khỏi phòng.
Không đến hai canh giờ sau, Hầu Kỳ đã trở về.
“Tiểu thư, Li Nhi vừa tới báo, lúc Thái ma ma trở về, vẻ mặt rất vui, gặp mấy bà tử còn dừng lại nói chuyện.
Lưu bà tử quản lý hoa cỏ trong phủ nhân cơ hội cáo tội, nói lá của một gốc kết hương bị ố vàng, côn trùng cắn phá, vậy mà Thái ma ma không trách móc nặng nề, chỉ dặn dò Lưu bà tử sau này cẩn thận là được!”
Ngày trước lúc nào khuôn mặt bà cũng căng chặt, ánh mắt mọc trên đỉnh đầu, hôm nay thật sự rất khác!
Khóe miệng Tô Thiển Ly cong lên, nàng khép quyển sách trong tay lại.
“Bà ta có một đứa con trai ngoan biết phấn đấu, đương nhiên vui vẻ rồi!”
Hầu Kỳ: “…”
Chủ tử cả ngày chỉ ở trong thư phòng, làm sao biết nguyên nhân Thái ma ma vui vẻ?
Các nàng giám thị nhất cử nhất động của Thái ma ma cũng không rõ vì sao bà ta vui vẻ, chẳng lẽ tiểu biết bói toán à?
Tô Thiển Ly cũng không giải thích, chỉ lên tiếng phân phó: “Ngươi đến quán trà một chuyến, nói cho Vương chưởng quỹ biết lúc nào Nam công tử tới quán trà, nhớ phái người nói cho ta biết sớm!”
Hầu Kỳ khom người đáp ứng rồi vội vàng ra khỏi phòng.
Ánh mắt Tô Thiển Ly từ bóng lưng Hầu Kỳ chuyển đến quyển sách trong tay.
Nàng nhìn tên tác giả trên văn bản: Vân Thủy tán nhân, ý cười trên mặt không giảm, nhưng ánh mắt càng thêm nghiêm túc.
Người khác không biết tác giả của cuốn sách này, nhưng nàng lại rất rõ ràng.
Vân Thủy tán nhân là bút danh của Nam Mộc Thông, quyển du ký này là chứng nhân của hắn trong mấy năm vào nam ra bắc, kết bạn khắp nơi.
Từng dòng chữ toát ra tiêu sái và chính khí, đây mới là tính cách của hắn, chung tình với sông núi nước non.
Nào giống Triệu vương Lý Kha Linh, giả vờ đắm chìm trong sơn thủy, giả vờ rời xa nội đấu, nhưng lại âm thầm lôi kéo nhân tài, chuẩn bị từng bước lên thượng vị.
Tô Thiển Ly dự định hợp tác với Nam Mộc Thông, vậy bước đầu tiên chính là để Nam Mộc Thông nhìn thấy giá trị của mình.
Nàng biết, lúc này chấp niệm trong lòng Nam Mộc Thông không có gì khác ngoài báo thù rửa hận.
Hai người cùng cất giấu thù hận trong lòng, chỉ cần một cơ hội là có thể đạt thành hợp tác.
Mà cơ hội này, Tô Thiển Ly quyết định tự mình đưa đến trước mặt Nam Mộc Thông!
Thái Ký chính là cơ hội tốt nhất!
Tô Thiển Ly lại nhớ tới Thái ma ma, nàng chỉ cười lạnh một tiếng:
Thái ma ma, có Tô Thiển Ly ta ở đây, giấc mộng đẹp của ngươi sắp tan thành mây khói rồi!


