Skip to main content

Trang chủ Sau Khi Sống Lại Trở Thành Đại Lão Trong Lòng Kiều Chương 22: Là tốt hay không tốt

Chương 22: Là tốt hay không tốt

4:15 chiều – 23/09/2025

Trong mấy người này chỉ Tô Thiển Cửu có tâm tư đơn giản, nhưng nàng ấy cũng nhận ra ý chế giễu của bọn họ.
Nàng liếc nhìn Tô Thiển Châu, thở phì phì nói:
“Nhị tỷ tỷ và Tam tỷ tỷ lo cho bản thân mình đi, Tứ tỷ tỷ mới khinh thường tranh luận thiển cận với các người!”
“Khinh thường?” Tô Thiển Nguyệt che miệng cười, dịu dàng lên tiếng: “Hay là không dám?”
Tô Thiển Nguyệt dám trào phúng như thế vì có cơ sở.
Từ khi cửu cửu của nàng lên làm thế tử Vĩnh Xương Hầu phủ, Thái Lệ Nương đã viết thư nhờ Thái Hoài Nhân tìm một nữ tiên sinh, từ lúc ấy đến giờ Tô Thiển Nguyệt bắt đầu chăm chỉ khổ luyện đọc sách viết chữ.
Tuy nàng không xuất sắc như đại tỷ Tô Thiển Ngọc, nhưng dư sức so sánh với sao tang môn Tô Thiển Ly.
Tô Lạc Tích nghe các muội muội chế nhạo một mình Tô Thiển Ly, giận dữ: “Đã qua nửa nén nhang rồi, nếu các muội muội đã hoàn thành thì nộp bài đi!”
Tô Thiển Nguyệt giật mình, suýt chút nữa quên mất chuyện lớn.
Trước khi đến, di nương đã nhờ người hỏi thăm, bài thi lần thi tuần này sẽ đưa đến Đốc Tư Đường.
Đây là lần đầu tiên Tô lão thái gia nghiêm túc kiểm tra trình độ học vấn của con cháu Tô gia, nàng nhất định không thể để thua người khác.
Chỉ khi nàng được tổ phụ nhìn trúng, mới có thể yên tâm về hôn sự sau này của mình.
Lúc này Tô Thiển Ly đều đặt tâm tư vào chuyện Lý Kha Linh hồi kinh.
Nàng vừa bị mấy người Tô Thiển Nguyệt chèn ép, vừa xoay người lại thấy Lý Vũ Hi nhìn mình chằm chằm, trong lòng vô cùng phiền chán.
Nàng cầm bút lông lên, vẽ loạn trên giấy tuyên thành trước mặt một lúc, chỉ chớp mắt sau đã đặt bút xuống, ngồi ngây người trên ghế con.
Lý Võ Hi và Võ Tiến đứng phía sau liếc nhau, không lên tiếng.
Thời gian một nén nhang cuối cùng cũng hết, Tô lão tiên sinh từ trên ghế đứng dậy.
Ông đi đến bên bàn của Tô Lạc Tích trước, chỉ thấy hôm nay hắn viết một bài quốc sách.
Chữ như người, ngay ngắn chỉnh tề, công chính vô tư!
Tô lão tiên sinh gật đầu, vỗ bả vai Tô Lạc Tích: “Tốt lắm, tiếp tục cố gắng, ngươi nhất định sẽ có thành tựu!”
“Vâng, đa tạ tiên sinh dạy dỗ!”
Tô Lạc Tích khom người kính cẩn hành lễ với Tô lão tiên sinh.
Tô lão tiên sinh đi tới bên cạnh bàn Tô Thiển Ngọc, chỉ thấy một bụi mẫu đơn nở rộ trên mặt bàn của nàng, ung dung quý phái, kinh diễm bốn phương.
Lực bút và cách sử dụng màu sắc, bố cục, mọi thứ đều rất hoàn hảo!
“Khó trách ngay cả đệ nhất họa sĩ Đại An Chu Tả Thanh cũng tán thưởng, thật sự rất hiếm thấy!”
Tô Thiển Ngọc nghe xong, khom người hành lễ: “Học sinh bêu xấu rồi!”
Sắc mặt nàng bình thản, đoan trang tao nhã, như người mà tiên sinh đang khen ngợi không phải là mình.
Ngày nào bên tai nàng cũng nghe lời khen ngợi như vậy, sớm đã nghe chán rồi!
Tô lão tiên sinh di chuyển đến bàn của Tô Thiển Cửu, chỉ thấy trên giấy tuyên thành vẽ một đĩa giò, còn có ánh sáng như dầu mỡ, nhìn thật sự mê người.
“Hả, cái này…”
Tô lão tiên sinh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của Tô Thiển Cửu, nhất thời không biết nói gì.
Ông đi tới bên cạnh bàn Tô Thiển Nguyệt, nhìn lướt qua, chỉ điểm vài chỗ rồi bỏ đi.
Lời khen ngợi không hề xuất hiện như trong tưởng tượng của Tô Thiển Nguyệt, đôi mắt lập tức đỏ bừng vì tức giận, hờn dỗi ngay tại chỗ.
Tô lão tiên sinh lại đi đến bàn của Tô Lạc Hoằng, Tô Lạc Vũ, Tô Lạc Châu, hầu như ông chỉ liếc nhìn một chút, không dừng lại.
Thấy vậy, tâm trạng của Tô Thiển Nguyệt mới khá hơn một chút.
Tuy nàng không sánh bằng Tô Thiển Ngọc và Tô Lạc Tích, nhưng nàng vẫn tốt hơn những người khác rồi.
Khi Tô lão tiên sinh đi đến bàn của Tô Thiển Ly, khóe miệng Tô Thiển Nguyệt chợt nhếch lên, chờ cười nhạo nàng.
Tô lão tiên sinh xuất thân từ Hàn Lâm, vì ông đắc tội các đảng phái nên bị xa lánh, quá tức giận mà từ quan.
Tổ phụ kính nể học vấn của Tô lão tiên sinh, ba lần tới nhà mới mời được ông đến phủ làm thượng khách, dạy tri thức cho con cháu Tô gia.
Một người như vậy đương nhiên có tính tình không tốt.
Chắc chắn ngay sau đây điều chờ Tô Thiển Ly không phải cuồng phong bão táp, thì cũng là những lời nói sắc bén.
Nhưng nàng đợi một lúc lâu cũng không nhìn thấy cảnh tượng mà mình mong muốn.
Trong lòng Tô Thiển Nguyệt tràn đầy khó hiểu, đứng dậy rời khỏi bàn.
Nàng tiến lại gần, chỉ nhìn lướt qua một cái lập tức che miệng lại, sợ mình nhịn không được cười thành tiếng khiến người ta lấy đó làm nhược điểm.
Tô Thiển Châu cũng tỏ vẻ mặt như vậy.
Tô Lạc Hoằng coi như bình tĩnh, nhưng không che dấu được ý trào phúng trong mắt.
Tô Thiển Ngọc đi tới, chỉ thấy trên giấy tuyên thành trong tay Tô lão tiên sinh vẽ mấy nét rồng bay phượng múa, nàng ta liếc nhìn Tô Thiển Ly, trong ánh mắt đầy vẻ không tán thành.
Đây chính là lão tiên sinh mà tổ phụ hao hết tâm tư mới mời được, Tô Thiển Ly này lại lừa gạt người ta, còn muốn vượt qua khảo nghiệm không đây?
Lý Vũ Hi cười ha ha, “bộp” một tiếng, cái quạt trong tay gấp lại, hắn chỉ vào bài thi của Tô Thiển Ly: “Tô lão tiên sinh, ngài xem…”
Tô lão tiên sinh cẩn thận nhìn lại lần nữa, sau đó mới dời mắt nhìn tiểu cô nương trước mặt.
Nàng là Tứ tiểu thư Tô phủ, Tô Thiển Ly, tính tình dịu dàng, hiểu lễ nghĩa, cách đối nhân xử thế rất ôn hòa, học hành bình thường không quá xuất sắc.
Nhưng hôm nay, nàng ở trước mặt ông vung bút viết mấy chữ theo lối chữ thảo, bút lực cứng cáp tiêu sái, trong hùng hậu có phiêu dật, thật sự có thể so sánh với nhà thư pháp Vương Khê đứng đầu hiện nay.
Vương Khê là bạn lâu năm của ông, hai người quen biết nhau từ thời niên thiếu, chơi thân đến tuổi trung niên, cả đời thưởng thức lẫn nhau.
Vương Khê thành danh lúc mười tám tuổi, bây giờ đã hơn năm mươi, trên đầu đã hai thứ tóc.
Nhưng tiểu cô nương trước mặt chỉ mới mười ba tuổi.
Vấn đề ở đây chính là nàng đã học được thứ này từ đâu?
Tô lão tiên sinh quét mắt nhìn vẻ mặt của mọi người.
Ngoại trừ Tô Lạc Tích, Lý Vũ Hi và Võ Tiến, trên mặt đều chứa ẩn ý sâu xa, những người còn lại đều mỉa mai hoặc chế giễu, hoặc tức giận, hoặc lo lắng, nhìn không ra bút lực của nàng.
Trong đó bao gồm cả Tô Thiển Ngọc mà Tô lão thái gia nhìn trúng.
Đáng tiếc, thật đáng tiếc, rốt cuộc thì…
Tô lão tiên sinh thở dài một tiếng, đặt bài thi của Tô Thiển Ly lại mặt bàn, lên tiếng nói:
“Chỗ lão phu có mấy bức chữ tốt, nếu Tô tứ tiểu thư không ngại có thể mượn học!”
Tô Thiển Ly vừa nghe, cặp mắt lập tức sáng lên.
Nàng am hiểu cách viết lại bút tích của người khác, còn viết rất giống, nhưng nàng thích nhất vẫn là chữ của Vương Khê.
Tác phẩm của ông vô cùng mượt mà, không câu nệ theo một kiểu, tiêu sái phiêu dật tựa như tiên.
Ông cũng từ quan, say mê với sông núi nước non, và cuộc đời của ông cũng giống như những nét mực của mình, khiến Tô Thiển Ly vô cùng hâm mộ.
Đời này được sống lại, nàng luôn mơ ước sau khi báo thù xong, một cây bút, một con người, một con ngựa, một bầu rượu, đêm ngủ dưới chân núi, say rượu trước hoa rơi, vậy hạnh phúc biết bao!
“Đa tạ lão tiên sinh!”
Tô Thiển Ly khom người hành lễ với Tô lão tiên sinh.
Chưa đến nửa ngày, bài thi này đã rơi vào tay Tần vương Lý Tông Diệp.
Trong Văn Hoa lâu, Lý Tông Diệp ngồi trên xe lăn, trong tay cầm tờ giấy thi của Tô Thiển Ly, sau khi đọc đi đọc lại hai lần mới cuộn lại.
Lý Vũ Hi ở bên cạnh tỏ vẻ khó hiểu, hỏi: “Tam Hoàng huynh, ngươi bảo Võ Tiến tìm ta để đến Tô phủ thăm dò Tô tứ tiểu thư, nhưng ngoài việc nàng viết chữ khá ổn cũng không có chỗ nào xuất sắc!”
Lý Tông Diệp không định trả lời Lý Vũ Hi, chỉ liếc nhìn giá sách, sau đó phân phó Võ Tiến: “Lấy mấy bức tranh chữ của Vương Khê đưa cho Tô Tử!”
Hả?
Một lúc lâu Lý Vũ Hi mới phản ứng lại, Tam hoàng huynh lại lấy thứ mình sùng kính để lấy lòng một nữ tử sao?
Hắn lập tức sốt ruột, thân thể nghiêng về phía trước, nắm lấy tay Lý Tông Diệp, vội vàng nói:
“Tam Hoàng huynh, ngươi nghe ta nói, Tô tứ tiểu thư kia thật sự rất bình thường, nếu ngươi muốn cưới vợ còn không bằng suy nghĩ đến Tô đại tiểu thư, nhìn nàng có phải xinh đẹp hơn không?”
Lý Tông Diệp trừng mắt nhìn Lý Vũ Hi, thuận tay cầm lấy một quyển sách, lạnh lùng nói:
“Võ Tiến, tiễn khách!”
Quả nhiên, Ngũ hoàng tử lại thành công tự đuổi mình ra khỏi Tần vương phủ một lần nữa.