Tô lão thái gia vừa nghe xong giật mình đứng bật dậy.
Nhưng ngay sau đó ông lại ngồi trở lại ghế thái sư, để lộ vẻ mặt nặng nề và bất lực.
Đúng vậy, Tần vương Lý Tông Diệp thông minh tuyệt đỉnh, làm sao có thể không nhận ra.
Ông trầm giọng hỏi: “Tối hôm qua, rốt cuộc trong phòng Nam Uyển đã xảy ra chuyện gì mà khiến Ly nha đầu nhất định phải ra mặt, ngăn cản tất cả mọi người?”
Ngoài việc Ly nha đầu muốn bảo toàn thanh danh của mình ra, tất nhiên còn có nguyên nhân là Tần vương.
Hắn có chuyện gì đó không thể gặp mặt người khác à?
Ngồi xe lăn ư?
Không đúng, cả Trường An thành đều biết chuyện hắn ngồi xe lăn, không có gì phải giấu diếm.
Tật ở chân?
Hoặc là hắn còn những bệnh ẩn khác không thể để người bên ngoài biết?
Cả người Tô lão thái gia đột nhiên toát mồ hôi lạnh.
Ông không muốn biết quá nhiều như vậy, ông đã lập tức chuyển đề tài trước khi Tô Thiển Ly trả lời.
“Ly nha đầu, ngươi nghĩ sao về Tần vương?”
Tô Thiển Ly hiểu được sự cố kỵ trong lòng Tô lão thái gia.
Trên vai ông gánh vác gần một ngàn tính mạng của toàn tộc, mỗi một bước đi đều phải cân nhắc ưu và nhược điểm, nếu không may làm sai hay bước lầm sẽ đẩy Tô phủ vào vực sâu vạn trượng.
Nhưng Tô phủ đối đầu với Tần vương cũng sẽ không có kết cục tốt.
“Tổ phụ, không thể tin vào lời đồn đại ở bên ngoài!”
Tô lão thái gia nhìn cháu gái trước mặt, trong lòng rung động không thôi.
Thế nhân đều mắng Tần vương kiêu ngạo không có đạo đức, lãnh huyết vô tình, mất hết lòng dân.
Hơn nửa quan viên trong triều đều đánh giá Tần vương như thế, than thở thiên tử sủng hạnh quá mức, nuôi một khối u ác tính cho Đại An.
Mặc dù ông không nghĩ như vậy, nhưng ông cũng không muốn giao tiếp sâu với Tần vương.
Bây giờ một khi dính vào Tần vương sẽ gặp rất nhiều tai họa ngầm.
“Ly nha đầu, ngươi nghe cho kỹ, sau này không thể có liên quan gì với Tần vương!”
Nhìn ánh mắt kiên quyết của Tô lão thái gia, trong lòng Tô Thiển Ly thầm thở dài một hơi, khom người đáp ứng.
Tiệc mừng thọ của Tô lão phu nhân vừa qua, ngày hôm sau là một ngày nắng ấm.
Liên tiếp mấy ngày mặt trời đều lên cao.
Trong vườn hoa nở rực rỡ, vô cùng xinh đẹp.
Đu đủ nhuộm đỏ cành, hoa hồng gai vàng nở rộ, hải đường đỏ rực, bích đào rạng rỡ, vạn tuế ra đầy lá đỏ, hoa cúc vàng nở rộ, ngay cả thiết mộc lan cũng nở rộ, trông cực kỳ bắt mắt.
Chớp mắt đã đến ngày thi tuần.
Lão tiên sinh Tô Tử trong phủ quyết định ngày hôm sau sẽ đặt bàn giấy và nghiên mực ở trong vườn, kiểm tra trình độ học vấn của chư vị học sinh Tô phủ.
Đến buổi chiều tin tức này mới truyền đến Ngọc Ly Các.
Hầu Kỳ vô cùng hưng phấn: “Tiểu thư, lão thái gia nói các tiểu thư cũng phải tham gia, tiểu thư yên tâm, ngài nhất định sẽ thắng!”
Tô Thiển Ly mỉm cười lắc đầu: “Ngươi đừng quên ngày mai đại tỷ tỷ cũng trở về!”
Hầu Kỳ vừa nghe, khuôn mặt lập tức tím như màu quả cà, nàng cúi đầu.
Cả Trường An thành không ai không biết đến dung mạo và tài danh của Tô Thiển Ngọc.
Tiểu thư nhà nàng lại không có mấy người biết. Thật sự chênh lệch quá lớn…
Nhìn Hầu Kỳ ủ rũ mất mát. Tô Thiển Ly khẽ cười, tiếp tục xem quyển sách trong tay.
Nàng đang cầm một cuốn du ký, tác giả giới thiệu chi tiết về phong tục và con người của Đại An.
Tô Thiển Ly nhíu mày nhìn hai chữ “Túc Châu”, lần này tứ hoàng tử Lý Kha Linh xuất kinh cũng sắp trở về!
Mà việc nàng phải làm chính là nắm được tâm của Lý Tinh Trạm trước, không, Chu Tinh Trạm mới đúng. Đến lúc đó, Lý Kha Linh giống như bị chặt đứt một cánh tay.
Ngày hôm sau, trời ngập tràn nắng ấm.
Tô Thiển Ly mặc bộ váy màu hồng nhạt, chậm rãi bước vào vườn, Tô Thiển Châu, Tô Thiển Quân, Tô Thiển Cửu cũng đã tới.
Mấy người đang vây quanh một gốc hoa hồng leo màu vàng nói ríu rít không ngừng. Tô Thiển Cửu nhìn thấy Tô Thiển Ly, trên mặt lập tức nở nụ cười: “Tứ tỷ tỷ, ở đây!”
Thấy Tô Thiển Ly không nhanh không chậm bước đến, Tô Thiển Cửu lại sốt ruột, chạy vài bước đến trước mặt Tô Thiển Ly, kéo cánh tay nàng, chạy về phía mấy người kia.
“Tứ tỷ tỷ, mau tới xem, cành hoa này nở năm bông, thật sự rất đẹp, giống như năm tỷ muội chúng ta đúng không?”
Tô Thiển Cửu phát hiện Tô Thiển Châu chắn tầm mắt, mông hơi hất lên, đẩy Tô Thiển Châu sang một bên.
“A, đau!”
Tô Thiển Châu kinh ngạc hét lên.
Mọi người theo tiếng hét nhìn lại, chỉ thấy Tô Thiển Châu ngã xuống bụi hoa, đầu đầy châu ngọc quấn vào dây leo của hoa hồng vàng, khiến nàng ta không thể nhúc nhích.
Gai hoa trên cành lá đâm vào da thịt, nàng ta chảy nước mắt ròng ròng. Lông mày lá liễu nhíu chặt, nàng hét với Tô Thiển Cửu: “Ngũ muội, ta đắc tội với ngươi khi nào mà ngươi lại đối xử với ta như vâỵ!”
Tô Thiển Cửu bị cảnh tượng đột ngột này dọa cho ngây ngẩn.
Vừa rồi nàng chỉ nhẹ nhàng đẩy Tô Thiển Châu một cái, sao nàng ta lại ngã vào bụi hoa?
Nàng đâu có biết Tô Thiển Nguyệt thấy Tô Thiển Ly tới, âm thầm duỗi chân, định ngáng chân Tô Thiển Ly.
Tô Thiển Ly lại nhẹ nhàng tránh thoát, Tô Thiển Châu bị Tô Thiển Cửu đẩy, thân thể không vững lại bị Tô Thiển Nguyệt đạp chân, cả người ngã vào bụi hoa.
“Mấy đứa đang làm gì vậy? Còn ra thể thống gì nữa!”
Một tiếng quát lạnh lùng đột nhiên vang lên.
Lúc này mọi người mới phát hiện không biết từ khi nào Tô lão tiên sinh đã tới khu vườn.
Ngoài đại tiểu thư Tô Thiển Ngọc, đại thiếu gia Tô Lạc Tích, nhị thiếu gia Tô Lạc Hoằng, tam thiếu gia Tô Lạc Vũ đi cùng với ông ta, còn có một công tử ca nhi cao quý, phía sau có một thị vệ khuôn mặt đoan chính đi theo.
Chỉ thấy cằm công tử ca nhi kia khẽ ngẩng, hắn mỉm cười, vẻ mặt giống như đang xem kịch vui.
Người khác không biết, nhưng Tô Thiển Ly rõ ràng.
Công tử ca nhi này chính là Ngũ hoàng tử Lý Vũ Hi, thị vệ phía sau lại là Võ Tiến – thị vệ tùy thân của Tần vương.
Đây là muốn thử nàng sao?
Hôm nay Tô Thiển Ngọc mặc một bộ váy trắng, mặt mày như ngọc, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Nàng dịu dàng lễ phép với Tô lão tiên sinh, giọng nói thanh thúy như tiếng chim hoàng oanh rót vào tai người ta.
“Tiên sinh, bốn muội muội tuổi còn nhỏ, trong lúc đùa giỡn mới không biết chừng mực, xin tiên sinh tha lỗi cho các nàng lần này!”
Bốn muội muội!
A, nàng ta tính tất cả mọi người vào.
Tô Thiển Nguyệt vừa nghe xong, sắc mặt trở nên âm u. Nàng liếc Tô Thiển Ngọc, đè nén hận ý xuống đáy lòng.
Tô Thiển Ly khẽ cười nhìn cảnh này, nàng xoay người cùng nha hoàn đỡ Tô Thiển Châu dậy, sau đó mới đi đến trước mặt Tô lão tiên sinh và quý nhân để chào hỏi.
Tô lão tiên sinh vuốt bộ râu hoa râm, nhìn lướt qua mấy người bọn họ, trầm giọng nói:
“Hôm nay là ngày thi tuần, Ngũ điện hạ đến quan sát, chư vị hãy triển hết sở trường, phát huy cho tốt!”
“Vâng, thưa tiên sinh!” Mọi người đồng loạt đáp ứng.
Sau khi Tô lão tiên sinh và Ngũ điện hạ ngồi xuống, cuộc thi chính thức bắt đầu.
Mỗi công tử và tiểu thư đều ngồi xuống bàn, bắt đầu bận rộn.
Sau thời gian nửa chén trà, Ngũ hoàng tử Lý Vũ Hi bắt đầu ngồi không yên, đứng dậy đi dạo.
Lúc hắn đi đến bên cạnh Tô Thiển Ly, phát hiện tờ giấy trước mặt nàng vẫn trống rỗng, bản thân nàng đang chuyên tâm mài mực, vô cùng nhàn nhã.
Đây là nữ tử mà tam hoàng huynh dự định cưới sao?
Hắn gặp mặt nàng lần đầu tiên là vào ngày thọ yến.
Nàng dâng trà xong sau đó đứng ở một bên giống như cọc gỗ, rất nhàm chán.
Lần gặp mặt thứ hai này, Tô đại tiểu thư đã vẽ xong nửa bức tranh mẫu đơn, nàng còn đang mài mực.
Chẳng lẽ bụng dạ không tài giỏi, nên định kéo dài thời gian ư?
Lý Vũ Hi mở quạt gấp trong tay ra, nhàn nhã quạt, chế nhạo nói:
“Ta nói này, ngươi mài nhiều mực như vậy chẳng lẽ là muốn vẽ tranh?”
“Khởi bẩm điện hạ, Tứ muội muội tính toán vẽ tranh, có lẽ vì không biết viết chữ!” Tô Thiển Nguyệt che miệng cười một tiếng: “Ta nghe nói thư phòng của Tứ muội muội luôn bị khóa!”
“Thật sao?”
Lý Vũ Hi nhìn nàng đầy ẩn ý, rồi thản nhiên nói:
“Nhưng thư pháp của Tứ Hoàng huynh lại rất tốt! A, đúng rồi, Tứ Hoàng huynh đã khởi hành, có lẽ không đến mấy ngày nữa sẽ về đến nơi. Không bằng đến lúc đó bảo Tứ Hoàng huynh dạy cho vị biểu muội này của hắn!”
Lý Kha Linh sắp về kinh thành!
Tô Thiển Ly giật mình, mực nhuộm đen tay áo cũng không phát hiện ra.
Tô Thiển Châu ngồi bên cạnh Tô Thiển Ly lớn tiếng nói: “Tứ muội muội, tay áo của ngươi bẩn rồi, ngươi không biết viết chữ và vẽ tranh cũng không sao, làm nữ hồng cũng được!”
Nói xong, nàng ta lại tỏ vẻ như nhớ ra cái gì, lè lưỡi: “Ta quên mất, hôm nay tiên sinh không kiểm tra nữ hồng!”


