“Nàng là một tiểu thư khuê các, vì sao biết nhiều bí mật như vậy?”
Đây là vấn đề quan trọng nhất mà Võ Tiến muốn biết vào lúc này.
Hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, tiến lên một bước, Võ Tiến vội vàng nói:
“Điều kỳ lạ chính là Tứ điện hạ thích du lịch khắp nơi, rất ít khi tiếp xúc với triều chính, nhưng hắn lại đến Định Châu trước chúng ta một bước, tìm được manh mối của mũi tên. Quá trùng hợp! Sau đó hắn lại đến Túc Châu. Lần thứ nhất có thể là trùng hợp, nhưng lần thứ hai cũng như vậy thì thật sự khiến người ta khó hiểu!”
Bút trong tay Lý Tông Diệp dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn Võ Tiến, trong mắt có điều suy nghĩ.
Nhưng hắn không lên tiếng, lại cúi đầu viết mấy nét, sau đó mới gác bút xuống, thổi khô mực, đưa thư cho Võ Tiến.
“Để chim bồ câu truyền lá thư này đến cho Ngô Trạch, nói cho hắn biết cần phải hành động nhanh, còn nữa, để ý Tam điện hạ!”
Trong lòng Võ Tiến vui vẻ không thôi, cuối cùng chủ tử cũng nghe lọt.
Trước khi ra khỏi cửa, Võ Tiến nhịn không được hỏi thêm một câu:
“Vậy Tô tứ tiểu thư nên xử lý như thế nào?”
“Việc này không vội. Nàng để cho bổn vương biết bí mật của mình, còn mượn chuyện này giúp bổn vương, ý của nàng chính là nàng và bổn vương sẽ không trở mặt thành thù!”
Lý Tông Diệp trầm ngâm một lát, đột nhiên hỏi:
“Trước đây ngươi tới báo phụ thân Tô Tiến Nghĩa của nàng có một thiếp thất, là muội muội của Thái Hoài Nhân sao?”
“Vâng, Thái thị kia nhờ bào huynh (anh ruột) gây áp lực cho Tô phủ, muốn từ bình thê thăng lên làm kế thất, chuyện không thành, còn không hiểu sao lại đắc tội với Tô lão phu nhân nên bị cấm túc. Hiện giờ nghĩ lại, e rằng trong này có bút tích của Tô tứ tiểu thư.”
“Nếu nàng đã giúp bổn vương, vậy bổn vương sẽ giúp lại nàng một lần!”
Trong đầu Võ Tiến thầm nhắc lại một lần lời nói của Lý Tông Diệp, lập tức hiểu ý.
“Thuộc hạ sẽ mời Tô tứ tiểu thư đến phủ làm khách!”
Thấy Lý Tông Diệp không phản đối, lúc này hắn mới khom người lễ, vội vàng rời khỏi thư phòng, chỉ chớp mắt sau bóng dáng hắn đã biến mất giữa đêm xuân dày đặc.
Tô Thiển Ly kéo thân thể mệt mỏi trở lại Ngọc Ly Các, nằm liệt trên giường.
Đợi Hầu Kỳ bưng nước ấm tới, nàng đã đi gặp Chu Công, gọi thế nào cũng không tỉnh.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Tô Thiển Ly tắm rửa thay quần áo, chỉnh sửa thỏa đáng, sau đó mới kéo thân thể đau nhức đi về phía Tùng Hạc Đường.
Trong lòng nàng rất bất mãn với thân thể của mình.
Kiếp này, nàng còn chưa trải qua sóng to gió lớn mà thân thể đã yếu ớt như thế, khả năng chịu đựng thật sự quá kém.
Xem ra sau này nàng phải dậy sớm tập thể dục mới được.
Chờ nàng đến Tùng Hạc Đường, tất cả mọi người đã đến nơi, dù ít hay nhiều thì trên khuôn mặt của mọi người đều nhiễm vẻ mệt mỏi sau thọ yến ngày hôm qua.
Đúng lúc này Tô lão phu nhân và Tô lão thái gia từ phòng trong đi ra.
Tô Thiển Ly vô cùng khó hiểu.
Ngoại trừ mấy đợt nghỉ, trong một năm hầu như trời còn chưa sáng thì Tô lão thái gia đã xuất phủ thượng triều, bất kể mưa gió.
Hôm qua cũng vì lễ mừng thọ của Tô lão phu nhân, thiên tử cho ông nghỉ một ngày.
Hôm nay ông vẫn còn ở trong phủ, đây là vì sao?
Chẳng lẽ long thể của Thiên tử…
Tô Thiển Ly còn đang suy tư, không ngờ lại đối diện với cặp mắt lạnh lùng của Tô lão thái gia. Nàng giật mình, vội vàng hồi phục tinh thần.
Tô lão thái gia yên lặng nhìn sang hướng khác, nhìn lướt một vòng, dặn dò mọi người vài câu, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc ông đi ngang qua bên cạnh Tô Thiển Ly, bước chân chợt dừng lại, trầm giọng nói:
“Ly nha đầu đi theo ta!”
Nói xong, không đợi Tô Thiển Ly trả lời, Tô lão thái gia đã cất bước đi thẳng ra ngoài cửa.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, ánh mắt đồng loạt quay lại nhìn Tô Thiển Ly.
Phóng mắt nhìn toàn bộ phủ đệ, người có thể bị Tô lão thái gia gọi đến Đốc Tư Đường tự mình dạy dỗ chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Ngoại trừ hai huynh muội Tô Thiển Ngọc và Tô Lạc Tích của đại phòng, những người cháu chắt khác chưa từng có cơ hội này.
Hôm nay tại sao ông lại cố tình gọi Tô Thiển Ly bình thường ngoan ngoãn không có gì đặc biệt chứ?
Người khác không biết, đại phu nhân Hạ thị quản lý toàn bộ nội vụ Thượng thư phủ lại rõ ràng.
Tô lão thái gia gọi Tô Thiển Ly đến thư phòng, tám phần có liên quan đến Tần vương.
Tối hôm qua, bọn họ cô nam quả nữ ở chung một phòng lâu như vậy, khiến thể diện Tô phủ đều mất hết.
Nếu không phải Tô lão thái gia truyền lệnh xuống, ai dám khua môi múa mép sẽ bị phạt hình trượng, thì đoán chừng không biết hôm nay truyền ra tin tức gì nữa!
Nhìn xem, đương sự vẫn bình yên giống như không có việc gì.
Tô Thiển Ly này nếu không phải có định lực hơn người, thì chính là da mặt quá dày, không có liêm sỉ.
Kỳ quái chính là Nhị điện hạ kia vào Thượng thư phủ lúc nào, và vào Nam Uyển lúc nào?
Vì sao không có hạ nhân nào biết?
“A Ly lại đây!”
Tô lão phu nhân vẫy tay gọi Tô Thiển Ly đến bên cạnh bà.
Bà cũng đoán ra được đại khái chuyện xảy ra tối hôm qua.
Hầu Kỳ kia chính là nha hoàn mà bà tự mình chọn cho A Ly, vì bà thấy nàng ấy có tâm tư đơn giản và trung thành.
Tối hôm qua nàng ấy lại hầu hạ ở Nam Uyển, vậy chứng tỏ chủ tử nhà nàng cũng ở đó.
E rằng đây cũng là nguyên nhân lão gia gọi Ly nha đầu đến thư phòng.
Nhìn sắc mặt của lão gia vẫn bình thản, có lẽ chuyện này không phải lỗi của A Ly.
Đáng hận chính là, A Ly đi theo đại phòng chiêu đãi khách nhân, vậy tại sao nàng ở lại lan thính? Sau đó lại bị gọi đến Nam Uyển, liên lụy vào chuyện này chứ?
May mà sau đó không xảy ra chuyện gì, nếu không nàng đã bị người ta chỉ trích rồi.
Tô lão phu nhân liếc nhìn Đại phu nhân Hạ thị, kéo tay Tô Thiển Ly, hiền lành nói:
“Tổ phụ chỉ muốn hỏi ngươi mấy câu, không cần sợ hãi, trả lời đúng là được!”
“Vâng tổ mẫu, A Ly nhớ kỹ!”
Tô Thiển Ly đáp lời Tô lão phu nhân, rồi đi tới Đốc Tư Đường. Gã sai vặt ngoài cửa đã được dặn dò từ trước, giúp nàng đẩy cửa phòng ra.
Tô Thiển Ly kéo chân váy bước qua ngạch cửa, thấy Tô lão thái gia ngồi sau thư án đang viết cái gì đó.
Sau lưng của ông là một giá sách, bức tường ở bên cạnh cũng chứa đầy sách.
“A Ly thỉnh an tổ phụ!”
“Đứng lên đi!”
Tô lão thái gia đặt bút lông trong tay xuống, đưa giấy tuyên thành cho Tô Thiển Ly: “Viết tiếp đi!”
Tô Thiển Ly khom người đáp ứng, nhận lấy, xem một lát rồi cầm bút viết.
Lạc hà dữ cô vụ tề phi,
Thu thủy cộng trường thiên nhất sắc.
Vừa nhìn vào đã biết hai câu thơ này được một người viết.
Lực bút rất mạnh giống như muốn đâm thủng giấy!
Vừa nhìn đã biết người này đã luyện mấy chục năm mới có thành tựu như vậy.
Nhưng lúc này Tô lão thái gia lại kinh ngạc không thôi.
Trong lòng ông sáng tỏ như gương, câu thứ hai do Tứ nha đầu trước mặt viết, nàng ở ngay trước mặt ông viết ra từng nét từng nét của câu tiếp theo.
Không phải viết lại chữ đó, nàng căn cứ vào thói quen dùng bút của người viết chữ để viết ra câu thơ mà ông không hề viết.
Nhãn lực cùng tài trí như vậy thật sự đáng sợ, nhưng nàng chỉ mới mười ba tuổi.
Còn ông đã luyện mấy chục năm.
Không nghi ngờ gì nữa, hai lá thư đêm qua hoàn toàn đến từ bàn tay của nàng!
Nàng đã bắt đầu luyện viết chữ của người khác từ khi nào?
Lần này nếu bị người khác phát hiện, nhẹ thì trở thành một con dao của chính quyền, bán mạng cho người khác.
Nặng có thể sẽ kéo toàn bộ Tô phủ vào vực sâu vạn trượng…
Vẻ mặt của Tô lão thái gia lập tức thay đổi, ông quát lạnh một tiếng: “Nói, học ở đâu?”
Tô Thiển Ly nhìn thẳng vào mắt Tô lão thái gia, cũng không lùi bước.
Nàng biết sớm muộn gì cũng phải bước đến cửa ải này.
Chỉ khi nàng nhận được sự tán thành của Tô lão thái gia, mới coi như bản thân đã vững gót chân ở trong phủ.
“Khởi bẩm tổ phụ, không ai dạy cả. A Ly tự mình học. Sau khi nương mất, cả đêm A Ly không ngủ được… Chỉ có luyện chữ mới tĩnh tâm lại.
Một lần ta vô tình phát hiện mình có thể giả bút tích của người khác, lòng hiếu kỳ nổi lên, ta bèn tập luyện, đến nay đã được bốn năm năm, ngày đêm không bỏ cuộc!”
Tô lão thái gia nhìn cháu gái trước mặt hai mắt ửng đỏ, yếu đuối mong manh.
Giống như dây leo cô đơn không nơi nương tựa ở góc tường, chỉ một đêm mưa gió sẽ hương tiêu ngọc vẫn!
Trong lòng ông thở dài, nàng chỉ là một đứa nhỏ mất mẫu thân mà thôi!
Nàng có thể làm gì? Có thể có ý đồ gì chứ?
Chẳng qua nàng có tài hơn người khác mà thôi, vậy có gì sai!
Thôi, sau này ông sẽ dạy dỗ nàng nhiều hơn một chút, không để nàng đi lạc lối là được!
Tô lão thái gia nhìn cháu gái trước mặt, nghiêm túc nói:
“Ly nha đầu, nghe cho kỹ, không thể để cho bất cứ kẻ nào biết chuyện này!”
“Tổ phụ!” Tô Thiển Ly nhìn lão nhân tóc bạc trước mặt, nàng trịnh trọng lên tiếng: “Chỉ sợ Tần vương điện hạ đã biết rồi!”


