Skip to main content

Trang chủ Sau Khi Sống Lại Trở Thành Đại Lão Trong Lòng Kiều Chương 13: Như gặp phải đại địch

Chương 13: Như gặp phải đại địch

4:13 chiều – 23/09/2025

Tô Lạc Tích vừa nói xong, một lúc lâu sau mọi người vẫn chưa phục hồi tinh thần.
Tần vương đến tham dự tiệc mừng thọ của lão phu nhân ư?
Sao có thể!
Mỗi năm, tất cả thế gia trong Trường An thành đều xuất phát từ lễ tiết nên mới gửi thiệp mới tới phủ Tần vương, thiệp mời chất cao như núi.
Nhưng ngoại trừ yến tiệc trong cung, hoàng thượng điểm danh muốn Tần vương tham gia, còn lại hắn không nhận thiệp mời của nhà nào cả!
Vậy sao hắn lại đột nhiên muốn tới phủ thượng thư chứ!
Mọi người còn đang tiêu hóa tin tức này, Tô lão thái gia đã mở thiệp, tỉ mỉ đọc đi đọc lại hai lần, lúc này mới khép thiệp lại, trầm giọng hỏi:
“Tích Nhi, kể lại chi tiết tình hình hôm nay cho ta nghe!”
“Vâng, tổ phụ!”
Tô Lạc Tích cúi người hành lễ, bẩm:
“Buổi sáng hôm nay tôn nhi đến bái kiến Ngũ điện hạ, hắn đưa cho tôn nhi một tấm thiệp trả lời, còn nói hắn sẽ đi cùng Tam hoàng tử tới tham gia tiệc mừng thọ của tổ mẫu. Tôn nhi còn cho rằng mình nghe lầm, hỏi lại một lần, Ngũ điện hạ tuyên bố thật sự sẽ đến cùng Tần vương! Tôn nhi cảm thấy chuyện này rất quan trọng, bèn xin điện hạ cho nghỉ, vội vàng xuất cung chạy về phủ để bẩm báo với tổ phụ tổ mẫu!”
Tô lão thái gia gật đầu, hai hàng lông mày nhăn lại, vẻ mặt nghiêm trọng.
Tô Tiến Nhân nhịn không được lên tiếng trước tiên: “Cha, chẳng lẽ Tần vương vì chuyện trên Chu Tước phố vào lần trước…”
“Không đâu, tuy hắn là người máu lạnh nhưng không đến mức bụng dạ hẹp hòi, nếu chỉ vì chuyện kia thì tốt rồi, chỉ sợ sau lưng còn có chuyện gì mà chúng ta không biết…”
Tô lão thái gia lướt nhìn một lượt tất cả mọi người trong phòng, trầm giọng nói:
“Vào lúc này các phòng phải tự quản lý tốt người của mình, nếu ai chọc phải rắc rối gì, lập tức xử lý theo tộc quy!”
Trong lòng mọi người đều căng thẳng, mỗi người đều hiểu rõ hai chữ “tộc quy” trong miệng Tô lão thái gia là cái gì, vội vàng khom người dạ vâng!
“Vợ lão đại, trở về nhớ hỏi thăm Ngọc Nhi xem tình hình trong cung gần đây có gì khác thường không? Đặc biệt là chỗ quý phi nương nương!”
“Vâng, con dâu nhớ kỹ!”
Trong lòng Hạ Mi Uyển biết rõ Vương quý phi là mẫu phi của Tần vương, chỉ là hai mẫu tử này vẫn luôn không hợp nhau!
“Còn nữa, lão đại, lão nhị, lão tam.” Tô lão thái gia nhìn về phía ba nhi tử của mình: “Các ngươi phải tìm cách hỏi thăm được sở thích của Tần vương, liệt kê ra danh sách, đến lúc đó giao cho vợ lão đại lo liệu. Tích Nhi, ngươi cũng hỏi thăm chỗ Ngũ điện hạ!”
Ba huynh đệ Tô Tiến Nhân và Tô Lạc Tích khom người đáp ứng.
“Nhân thủ ở tiệc mừng thọ nhất định phải chọn lựa kỹ càng, chi phí ăn uống không thể giống như bình thường, thiếu cái gì cứ việc tìm Tống ma ma!” Tô lão phu nhân dặn dò đại phu nhân Hạ thị.
“Vâng, nương, con dâu nhớ kỹ!”
“Lão đại, lão nhị, lão tam đến thư phòng với ta, còn lại tan đi!”
Nói xong, Tô lão thái gia đứng dậy đầu tiên, chắp tay sau lưng, đi đến thư phòng.
Ba huynh đệ theo sát phía sau.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Tô phủ như gặp đại địch.
Những góc tường trong phủ bị bong tróc, nhà ở bị mưa dột được khởi công sửa chữa cả ngày lẫn đêm.
Hạ nhân lau chùi đình gác mái một lần nữa, bọn họ chỉ hận không thể lau ra hoa.
Ngay cả mấy cục đá bên hồ cũng được lau một lượt, lá úa rơi trên mặt nước cũng được vớt lên, chỉ thiếu điều vớt từng con cá chép cẩm lý trong hồ lên lau một lần.
Ngay cả Hầu Kỳ có tâm tư đơn giản cũng ít cười nói hẳn, bước chân nhanh hơn không ít.
Có vẻ cả phủ này, người nhàn rỗi nhất phải kể đến Tô Thiển Ly.
Mỗi ngày nàng thỉnh an xong sẽ tự nhốt mình trong thư phòng luyện chữ, ngày tháng trôi qua vô cùng nhàn hạ.
Hôm nay, nàng mới viết xong một trang giấy thì Hầu Kỳ vội vàng đi vào.
“Chủ tử, cháu dâu của Tống ma ma, Ngũ Nương, đến bái kiến lão phu nhân, lão phu nhân không có thời gian gặp nàng, phân phó bà tử đưa đến chỗ ngài, hiện giờ đang chờ ngoài viện!”
Tô Thiển Ly dừng bút lông lại, xoay người đi ra khỏi thư phòng: “Hầu Kỳ, khóa chặt thư phòng, dẫn nàng đến Liên Y Đình!”
Ngũ Nương mặc váy áo màu tím nhạt, đang chờ bên ngoài Ngọc Ly Các, thấy một nữ tử mặc váy áo màu hồng phấn mỉm cười đi ra ngoài viện.
Nữ tử kia mày rậm mắt to, nụ cười thân thiện. Đúng là Hầu Kỳ, nha hoàn bên người Tô tứ tiểu thư.
Năm trước trong nhà nàng gặp nạn, cả nhà nàng chuyển đến kinh thành, hài tử lại bệnh nặng một trận, tiêu sạch lộ phí.
Ngũ Nương cùng đường, nghĩ tới người thím phương xa là Tống ma ma.
Lần đầu tiên nàng theo thím vào Tô phủ bái kiến Tô lão phu nhân đã bị đồ vật bài trí trong phòng làm cho hoa mắt, các phu nhân tiểu thư ngồi ngay ngắn trong phòng, ai cũng giống như tiên nữ làm nàng ta ngây ngốc một lúc lâu, nhưng sau đó cũng không nhớ kỹ một ai cả.
Đợi ra khỏi phòng, ngay lúc nàng không phân rõ được đông tây nam bắc, chỉ nghe thấy có người gọi mình “xin dừng bước”.
Đợi nàng xoay người lại, một vị tiểu thư xinh đẹp đoan trang đang chạy đuổi theo mình, nàng đi hơi gấp nên sắc mặt có chút đỏ ửng.
“Đây là một chút tâm ý, ngươi cầm dùng tạm lúc khẩn cấp, sau này nếu có chuyện thì tới phủ tìm ta, ta đứng thứ tư!”
Nói xong, vị tiểu thư kia nhét một túi tiền vào trong tay Ngũ Nương, dịu dàng cười một tiếng rồi xoay người trở về.
Nàng nắm chặt túi tiền nặng trĩu, ngơ ngẩn nhìn bóng hình xinh đẹp kia.
Chỉ thấy hoa hải đường thêu trên vạt áo thiếu nữ sống động như thật, nhẹ nhàng tung bay trong gió.
Ngay cả thím cũng không biết hoàn cảnh của nàng, làm sao một vị tiểu thư lại biết chứ?
“Ngũ Nương, mời đi theo nô tỳ, tiểu thư đang chờ bên trong!”
“A, làm phiền cô nương!”
Ngũ Nương lập tức thu hồi suy nghĩ, đi theo Hầu Kỳ vào viện.
Trong viện có cầu nhỏ có nước chảy, đình đài lầu các, hoa lá tươi tốt, giống như một thế giới hoàn toàn khác.
Phong cảnh trong viện càng tinh xảo hơn bên ngoài viện.
Hầu Kỳ dẫn nàng rẽ mấy vòng rồi đi vào một cái đình.
Tứ tiểu thư Tô Thiển Ly ngồi ngay ngắn trên ghế đá phẩm trà, thấy nàng đi tới, Tô Thiển Ly thản nhiên mỉm cười, mời nàng ngồi xuống.
Ngũ Nương nói lời cảm ơn, sau đó mới nghiêng người ngồi bên dưới Tô Thiển Ly.
“Trong phủ dự định mời y bà cho chùa Bạch Vân, Tống ma ma đã nói với ngươi chưa?”
Ngũ Nương vội vàng đáp lời: “Vâng, Ngũ Nương đã biết!”
“Vậy ngươi nghĩ thế nào, có đồng ý không?”
“Đồng ý, đồng ý, đại ân đại đức của tiểu thư, suốt đời Ngũ Nương không quên!”
Tô Thiển Ly cười chúm chím, nói tiếp:
“Ngươi không cần cảm tạ ta, nhân phẩm và y thuật của ngươi đều không tệ, sớm hay muộn cũng sẽ nổi danh, trước mắt chỉ tạm thời vất vả, chuyện nhỏ không tốn sức gì, không cần nói lời cảm ơn. Ngươi đi chùa Bạch Vân, đến lúc đó sẽ xem bệnh cho rất nhiều phu nhân và tiểu thư thế gia, ta hy vọng ngươi có thể báo lại cho ta tất cả những chuyện nghe thấy, nhìn được. Nếu ngươi không muốn, ta sẽ không cưỡng ép, nhưng nếu đã nói ra thì nhất định phải là lời thật lòng, không thể xen lẫn một chút giả dối nào!”
Ngũ Nương ngơ ngẩn nhìn thiếu nữ trước mặt, trong lòng rất kinh ngạc.
Nàng đã tới kinh thành mấy tháng, đương nhiên biết hương khói ở chùa Bạch Vân thịnh như thế nào, người đến nơi đó đều là gia quyến của các thế gia.
Tô tứ tiểu thư này muốn nàng… Giám sát mấy gia quyến thế gia đó ư?
Chỉ cần nghĩ như vậy thôi, Ngũ Nương đã toát mồ hôi lạnh đầy người!
Nhìn ra Ngũ Nương có chút do dự, Tô Thiển Ly tiếp tục nói:
“Ngươi chỉ cần nghe một vài chuyện trong lúc xem bệnh là được. Yên tâm, ta sẽ không làm những việc không có tính người đâu, chỉ là muốn kiểm chứng một chuyện mà thôi! Chỉ cần ngươi không muốn nói, ta cũng sẽ không ép buộc ngươi!”
“Được… Ngũ Nương đồng ý với tiểu thư!”
“Đây là chuyện giữa ta và ngươi, ta không hy vọng người khác biết!”
Ngũ Nương theo bản năng gật đầu đồng ý.
Tô Thiển Ly lại nói:
“Còn nữa, đến lúc đó trong phủ sẽ có người tới xây một tiểu viện ở chùa Bạch Vân để ngươi có chỗ nghỉ ngơi và phơi thuốc, ngươi gọi một người tên Huệ An cô cô đến đó, nàng ấy sẽ giúp ngươi làm việc, ngươi giúp ta chăm sóc cho nàng! Nếu có người tìm nàng hay báo tin cho nàng, ngươi nhất định phải báo cho ta trước tiên!”
Ngũ nương đồng ý mọi chuyện, nàng ngồi trong khoảng thời gian uống hết một chén trà mới đứng dậy nói lời chào từ biệt với Tô Thiển Ly, trong lòng chất đầy tâm tư đi theo Hầu Kỳ ra khỏi sân.