Cuối cùng mưa xuân cũng ngừng, sáng sớm ngày hôm sau, Tô Thiển Ly bị tiếng chim hót nỉ non ngoài cửa sổ quấy nhiễu giấc ngủ.
Tô Thiển Ly nằm trên giường ngẩn ngơ một lúc mới gọi Hầu Kỳ vào, hầu hạ rửa mặt chải đầu.
Sửa soạn xong, hai chủ tớ đến Tùng Hạc Đường, ngoài viện đã đứng đầy người.
Quần áo trên thân mỗi người đều đẹp hơn ngày thường, giống như hoa nở rực rỡ, làm cho người ta không kịp nhìn.
Vào lúc này, tiếng chào hỏi vang lên khắp nơi vô cùng náo nhiệt!
Đột nhiên, bốn phía yên tĩnh trở lại.
Ngay cả ngũ tiểu thư Tô Thiển Cửu cũng ngậm chặt miệng, tránh ở phía sau Tam phu nhân, đôi mắt to tròn đảo quanh nhìn chằm chằm hai người từ xa đi tới.
Là Tô Tiến Nghĩa và Thái Lệ Nương!
Chỉ thấy bọn họ dựa sát vào nhau mà đến, thỉnh thoảng thì thầm vài tiếng, nhìn nhau cười, thân mật như phu thê mới cưới.
Vẻ mặt Tam phu nhân Ngô thị giống như gặp quỷ.
Mới ngày hôm qua, Thái Lệ Nương còn chật vật quỳ gối bên ngoài Tùng Hạc Đường.
Nghe nói còn té xỉu ở Kết Hương Uyển, làm náo loạn người ngựa.
Chỉ qua một đêm, bà ta đã sinh long hoạt hổ*, ngoại trừ môi hơi tái nhợt, trông không giống dáng vẻ chật vật vì bị trừng phạt chút nào.
*mạnh như rồng như hổ; sinh khí dồi dào
Chẳng lẽ đây là yêu tinh trong truyền thuyết?
Tô Thiển Ly nhìn bọn họ, nụ cười trên mặt càng tươi hơn.
Thái Lệ Nương, đúng vậy, thủ đoạn đối phó nam nhân của ngươi không ai có thể so được!
Đây cũng là vì tâm ông ta còn ở trên người của ngươi, nếu có một ngày tâm ông ta không còn hướng về ngươi nữa, ngươi còn có thể tung hoành như vậy ư?
Chỉ tiếc, ánh mắt của ngươi quá thiển cận.
Tiếp theo đây ngươi cần phải nhận ra rồi!
Đại phu nhân Hạ thị là người có lòng dạ thâm sâu nhất, bà ta mỉm cười chào hỏi đầu tiên, sau đó vịn tay nha hoàn đi vào Tùng Hạc Đường.
Tô lão thái gia mặc áo gấm màu nâu, tóc hoa râm, tinh thần khỏe mạnh, phì phèo nhả khói thuốc lào, ngồi ở ghế trên với Tô lão phu nhân.
Đại gia Tô Tiến Nhân và tam gia Tô Tiến Lễ ngồi gần nhị lão ở hàng đầu.
Hôm nay vừa vặn là ngày hưu mộc*, cả gia đình cùng nhau tề tụ sum họp.
Bọn họ cùng nhìn người thân của mình tiến vào, cuối cùng, tất cả mọi người đều nhìn Tô Tiến Nghĩa và Thái Lệ Nương, trong mắt chứa đầy vẻ giận dữ.
*ngày nghỉ của quan lại ngày xưa
Mọi người hành lễ với Tô lão thái gia, Tô lão phu nhân, sau đó mới lần lượt ngồi xuống vị trí theo thứ bậc của mình.
Nha hoàn bà tử nối đuôi nhau đi vào dâng trà cho các chủ tử.
Tô Tiến Nghĩa dắt tay Thái Lệ Nương đột nhiên đứng dậy, hai người cùng nhau quỳ gối trước mặt Tô lão thái gia và Tô lão phu nhân.
“Nhi tử ra mắt cha, nương. Thái di nương ánh mắt thiển cận, bị người lừa gạt, làm ra chuyện sai lầm, khiến toàn phủ phải hổ thẹn. Đêm qua nhi tử trở về đã nghiêm khắc trừng phạt, nàng đã nhận ra sai lầm của mình, hôm nay nhi tử dẫn nàng đến đây để nhận lỗi với cha nương!”
Ngay sau đó Thái Lệ Nương yếu ớt lên tiếng: “Thiếp thân tội đáng chết vạn lần, cầu lão thái gia và lão phu nhân trách phạt!”
Cuối lời nói, cái trán bà ta chạm đất, quỳ luôn không ngẩng đầu dậy.
Lửa giận trong mắt Tô lão phu nhân dâng trào, bà chỉ hận không thể lập tức bóp chết nhi tử bất hiếu trước mặt này.
Nhi tử này đang làm trò trước mặt mọi người, đi trước bà một bước, bức bà nhượng bộ sao.
Đứa con trai bất hiếu này đoán ra được bà e ngại thanh danh của Tô phủ và Tô Thiển Nguyệt, tất nhiên sẽ không nói ra chuyện xấu hổ này trước mặt mọi người.
Nhi tử mà mình đẻ ra lại dám tính kế trên đầu mình!
Được lắm, đây là nhi tử tốt mà bà đã nuôi dưỡng nên người đấy!
Tam phu nhân Ngô thị có đầu óc đơn giản, cất cao giọng nói:
“Nhị ca, ngài làm vậy không đúng rồi, thiếp thất làm sai chuyện nên trừng phạt như thế nào đã có quy định trong phủ, sao có thể để chủ một phòng như ngài chịu tội thay chứ, nàng không sợ chiết…”
“Câm mồm!” Tô Tiến Lễ quát lạnh một tiếng, cắt ngang lời Ngô thị.
Vốn dĩ Tô Tiến Lễ đã chướng mắt vị nhị ca nhu nhược này, nhưng ông ta là bào đệ, trên có cha nương và huynh trưởng, đâu đến lượt ông ta xen mồm.
Ngay sau đó lại nghe thấy Tô Tiến Nhân nói chuyện: “Nhị đệ, chuyện này nói sau, hôm nay chỉ thỉnh an cha nương…”
“Lão đại!”
Một giọng nói nặng nề cắt ngang lời Tô Tiến Nhân, mọi người theo bản năng thu liễm tâm trạng.
Người vừa nói chuyện là Tô lão thái gia.
Tay ông vừa chuyển, tẩu thuốc trong tay gõ lên mặt bàn.
Đông!
Đông!
Đông!
Giống như đập vào trong lòng mọi người!
Ngay cả đại phu nhân Hạ thị có địa vị cao trong phủ cũng rũ mắt cúi đầu, tỏ vẻ cung kính.
“Lão nhị, đợi qua đại thọ của nương ngươi, ngươi hãy đi kiểm tra tất cả thôn trang, sản nghiệp của phủ, không thể đẩy việc cho người khác, bên Hàn Lâm viện ta sẽ xin bệ hạ cho ngươi nghỉ!”
“Cha, ngài không thể làm vậy…”
“Nếu một tháng không đủ, vậy nửa năm, tự ngươi cân nhắc đi!” Tô lão thái gia lập tức cắt ngang lời Tô Tiến Nghĩa, giọng nói quyết liệt.
Đáy lòng mọi người cứng lại, sản nghiệp của Tô phủ rất lớn, rất nhiều sản nghiệp phân bố ở các châu huyện khác nhau, cho dù Tô Tiến Nghĩa có quất ngựa chạy không ngừng nghỉ, trong vòng một tháng có thể kiểm kê hết một nửa đã là tốt lắm rồi.
Chạy tới chạy lui một hồi, cả người không bị lột một tầng da mới là lạ!
Ánh mắt Tô Thiển Ly chuyển hướng nhìn Tô lão thái gia ngồi ở ghế trên, dường như nàng đang nghĩ đến điều gì đó.
Nhìn qua thì giống như tổ phụ đang trừng phạt cha, nhưng thực chất là muốn ông ta tránh được ánh mắt của đám ngự sử.
Thứ hai là muốn mở rộng tầm nhìn cho cha, tầm nhìn rộng mới không bị giới hạn trong chuyện nhi nữ tình trường, làm tổn hại hiếu đạo và quy định trong tộc.
Nhưng lúc này Tô Tiến Nghĩa rất không cam lòng, sao có thể hiểu được ý tốt của tổ phụ chứ!
Thấy Tô Tiến Nghĩa còn muốn cãi lại, Tô Thiển Ly đột nhiên đứng dậy, quỳ gối trước mặt Tô lão thái gia và Tô lão phu nhân, trịnh trọng nói:
“Đa tạ tổ phụ, A Ly thay cha cảm tạ tâm ý của tổ phụ, A Ly nguyện ý đi cùng cha kiểm tra thôn trang, hy vọng tổ phụ và tổ mẫu thành toàn!”
Tô lão thái gia nhìn cháu gái đang quỳ trên mặt đất.
Chỉ thấy nàng vẫn còn vẻ ngây thơ, một đôi mắt hạnh vô cùng trong sáng và kiên định vẫn luôn nhìn thẳng vào mắt ông.
Đứa cháu gái mười hai mười ba tuổi này hiểu được dụng tâm của mình ư?
Khi Tô lão thái gia nhận ra điểm này đột nhiên giật mình sững sờ, nhất thời không kịp phản ứng lại.
Tô lão phu nhân ngồi ở một bên cảm thấy ấm áp trong lòng, đứa cháu gái này luôn tri kỷ như vậy.
Sợ lão nhị nói ra cái gì khác người làm tổn thương đến bà, nên mới quỳ xuống chờ lệnh.
Một lời thỉnh cầu này của nàng, không chỉ giữ được mặt mũi cho lão nhị, mà còn vì lo lắng cho lão bà tử này.
Tô lão phu nhân thở dài một tiếng, vẫy tay, buồn bã cười với Tô Thiển Ly, hiền lành nói:
“Đứng lên đi, đến chỗ tổ mẫu này! Ngươi ấy, tay nhỏ chân nhỏ, da thịt non mịn, làm sao chịu được xóc nảy vất vả, cứ làm theo yêu cầu của tổ phụ ngươi đi!”
Tô lão phu nhân nắm tay Tô Thiển Ly, vuốt ve mái tóc nàng rồi nhìn Tô lão thái gia: “Còn Thái di nương này…”
“Lão phu sẽ báo rõ ràng từng chuyện cho Thái thế tử, nể mặt Thái phủ, chuyện cũ có thể bỏ qua, những chuyện khác không cần nhắc lại!”
Tô lão thái gia trực tiếp chặt đứt ảo tưởng thăng làm chính thê của Thái Lệ Nương!
Chỉ nghe thấy “Rầm” một tiếng, Thái Lệ Nương ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Tô Thiển Nguyệt ở một bên sợ hãi kêu thành tiếng, bổ nhào đến bên người bà ta, lớn tiếng khóc.
“Mới sáng sớm gào cái gì, thật đen đủi. Người đâu, nâng người về Kết Hương Uyển, gọi lang trung trong phủ đến xem bệnh, Thái di nương thân mình quá yếu ớt, sau này sáng tối không cần tới thỉnh an!”
Tô lão phu nhân âm thầm hạ thấp vị trí quyền hạn của Thái Lệ Nương. Tô Thiển Ly nghe đến đây mặt mày lập tức giãn ra.
Nàng nhìn chằm chằm hạ nhân đưa người rời đi, trong lòng lạnh lùng nói thầm:
Đây chỉ là bước đầu tiên, về sau còn nhiều lắm. Thái Lệ Nương, ngươi nhất định phải cố gắng chống đỡ đấy!
Lúc này, mấy thiếu niên ca nhi đi vòng qua bình phong hoa điểu phú quý, vào Tùng Hạc Đường.
Là mấy vị công tử của Tô phủ, bọn họ vừa tan lớp học buổi sáng, tới đây thỉnh an Tô lão thái gia và Tô lão phu nhân.
Vẻ mặt đại phu nhân Hạ thị đầy từ ái nhìn chằm chằm một công tử dáng người cao ngất, mặt mày đoan chính.
Hắn ta chính là đích trưởng tôn của Tô phủ Tô Lạc Tích, do Hạ thị sinh ra, văn võ đều không tệ, hiện giờ đang là thư đồng của Ngũ hoàng tử Lý Vũ Hi.
Hôm nay sắc mặt hắn ta có chút nghiêm trọng, thỉnh an xong, hắn ta lấy một lá thư trả lời từ trong lòng ngực ra, khom người trình lên Tô lão thái gia.
“Khởi bẩm tổ phụ, Tần vương và Ngũ điện hạ sẽ đến tham gia tiệc mừng thọ của tổ mẫu!”


