Sau khi về đến nhà không lâu, điện thoại của Hạ Bách lại tới.
Hạ Bách: “Tại sao?”
Câu hỏi này không đầu không đuôi, nhưng mà tôi nghe hiểu.
Anh đang hỏi tôi tại sao lại đột ngột không chơi nữa.
Rõ ràng là trước đây đều tuân theo các quy tắc trò chơi của anh, nhưng tôi lại thoát ra vào thời khắc cuối cùng.
Tôi vùi bản thân vào ghế salon, thả lỏng cơ thể.
Tôi đang vượt qua nỗi sợ hãi đã khắc sâu vào trí nhớ của mình.
Một lúc lâu, tôi mới nặng nề hỏi anh:
“Hạ Bách, cảm thụ khi sắp chiếm được mà lại mất đi như thế nào? Anh đã phá hủy tương lai tốt đẹp sắp đến của tôi, tôi cũng không muốn anh sống dễ chịu.”
Mất đi công việc ổn định lương cao này, tôi rất khó để tìm lại một công việc tốt hơn.
Mà tôi còn có khoản vay mua nhà hằng tháng, khi tôi thất nghiệp hoặc không thể tìm được công việc tốt hơn, cũng có thể bị tịch thu nhà.
Bạn xem, những gì tôi có cũng chỉ được tới đó mà thôi, nhưng lại rất dễ dàng mất đi.
Giọng nói đầy tức giận của Hạ Bách vang lên: “Nghiêm Nghiên, ý của em là gì? Tôi phá hủy cái gì của em? Rõ ràng là tôi đang rất cố gắng kiềm chế bản thân, tại sao em không thể quay đầu lại nhìn tôi một chút?”
Giọng nói của anh có tức giận, cũng có run rẩy, dường như có hơi bi thương.
Làm sao có thể bi thương được chứ? Chắc chắn là tôi nghe lầm rồi.
…
Tôi nắm chặt tấm thảm, co người lại run rẩy trên ghế salon.
Người thấp kém mặc dù phản kháng yếu ớt, nhưng vẫn sẽ tạo được sức mạnh.
Ít nhất ở thời điểm tôi mơ màng buồn ngủ sắp tiến vào mộng đẹp, tôi nghĩ tối nay Hạ Bách có thể giận đến không ngủ được.
Trước khi nghỉ việc, tôi cũng đã gửi sơ yếu lý lịch cho công ty khác.
Mà công ty tôi lựa chọn, là công ty đối thủ của Hạ Bách.
Cho dù chuyên ngành không phù hợp, cho dù tiền lương thấp hơn rất nhiều, nhưng mà ở chỗ này, bọn họ không thể nào hợp tác với công ty của Hạ Bách, sự áp bức của Hạ Bách ít hơn rất nhiều.
Tôi vốn là học về tài chính, trước đây tôi làm công việc niêm yết doanh nghiệp, nhưng sau khi vào đây, tôi được phân làm thư ký trong văn phòng của ban giám đốc.
Công việc nhàn rỗi hơn trước kia rất nhiều, chỉ phụ trách một ít hội nghị và đóng dấu đơn giản.
Mà tôi có thể được đặc cách nhận vào là vì tổng giám đốc của công ty này biết tôi.
“Nghiêm Nghiên? Tôi đã từng nghe nói về cô. Nghe nói Hạ Bách vì cô lái Bentley đuổi theo xe buýt trên đường.”
Tôi: “…”
Tôi bởi vì Hạ Bách mà mất việc làm, lại bởi vì Hạ Bách mà có một công việc mới, cũng coi như là công bằng.
Tổng giám đốc Hình Lăng đã sớm chất chứa đầy oán hận đối với Hạ Bách.
Hình Lăng cứ hỏi thăm chuyện của tôi và Hạ Bách mãi.
Thậm chí anh ta còn nói: “Nghe nói tên đó có rất nhiều chiêu trò, có phải là thật hay không?”
Có điều tôi luôn mỉm cười không đáp lại, mặc dù lỗ tai đã đỏ hồng.
Anh ta nhìn tôi tấm tắc mấy tiếng:
“Tôi đã nói hắn chỉ trông im lìm vậy thôi. Bình thường trông đã mặt người dạ thú, ngấm ngầm lại biết chơi hơn bất kỳ kẻ nào.”
Chẳng qua tôi không biết một chuyện là, giữa Hạ Bách và Hình Lăng bao giờ cũng âm thầm phân cao thấp.
Hình Lăng dẫn tôi đến một buổi tiệc tối.
Trong buổi tiệc tối đó, anh ta dẫn theo tôi đi rêu rao khắp nơi, mà tôi vừa quay người một cái đã nhìn thấy Hạ Bách.
Tôi theo phản xạ có điều kiện lui nửa bước, sau lưng lại có một bàn tay ấm áp đỡ eo tôi.
Hình Lăng nhẹ giọng nói với tôi:
“Chà chà, cô nhìn ánh mắt này xem, giống như muốn ăn thịt tôi vậy.”
Ánh mắt của Hạ Bách gắt gao nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đỡ bên eo tôi, giống như muốn đốt thủng anh ta vậy.
Hình Lăng càng cười dữ dội hơn, anh ta đặt tay lên bả vai của tôi, hơi ôm tôi vào trong ngực anh ta.
Tôi không dấu vết ngọ nguậy một cái, thoát khỏi ngực anh ta:
“Xin lỗi tổng giám đốc Hình, cái này không trong phạm vi công việc.”
Hình Lăng: “Xin lỗi, hiếm khi thấy được dáng vẻ bực bội này của Hạ Bách, nên có hơi hưng phấn quá mức.”
Hạ Bách đang đi về phía bên này.
Hình Lăng lại nói: “Cô nói xem người vĩnh viễn lý trí như anh ta khi phát điên lên thì sẽ như thế nào?”
Tôi liếc anh ta một cái.
Tôi nghĩ là anh ta hẳn sẽ không muốn biết đâu.
Hạ Bách đi tới trước mặt chúng tôi, nhưng ánh mắt không dừng trên người tôi.
Tôi cảm nhận được áp suất thấp trên người anh.
Đó là dáng vẻ khi anh đang vô cùng phẫn nộ.
Hình Lăng giả tình giả nghĩa nói: “Ôi chao, đây không phải là giám đốc Hạ sao? Thật xin lỗi bây giờ mới thấy được anh, cũng trách bạn gái của tôi quá quyến rũ, tôi mải ngắm cô ấy.”
Hạ Bách nói: “Không sao cả, rất nhanh thôi là anh sẽ không còn thời gian để ngắm.”
Vừa dứt lời, Hình Lăng đã bị một cuộc điện thoại kêu đi.
Không biết cụ thể là chuyện gì, dù sao trước khi đi sắc mặt của Hình Lăng cũng không dễ nhìn, còn nói với Hạ Bách: “Hạ Bách, anh cứ chờ xem! Thủ đoạn của anh cũng thật là dơ bẩn!”
Nhìn đi, tôi đã nói là anh ta sẽ không muốn biết mà.
Sau khi Hình Lăng vội vội vàng vàng rời đi, Hạ Bách mới nhìn về phía tôi:
“Tôi đưa em về nhé?”
Tôi mới vừa muốn từ chối.
Anh đã nói: “Em đã có gan khiêu khích tôi, còn không dám ngồi xe tôi à?”


