Buổi tối tôi xuống khỏi xe buýt, thấy được chiếc xe Bentley quen thuộc theo sau lưng.
Tôi đi tới đến chỗ ngồi phía sau gõ vào kính xe một cái, cửa kính xe kéo xuống lộ ra gương mặt ngờ vực của Hạ Bách.
Vẻ mặt anh kiêu căng, ngón tay như phản xạ có điều kiện mà lại chỉ vào mặt đất:
“Ồ, nhà đóng nhiều thuế. Đường do chính phủ xây dựng.”
Tôi phớt lơ câu đấy của anh, không nói vòng vo hỏi:
“Anh nói anh đã vì tôi mà bày biện một cái lồng vàng, tôi muốn thăm một chút có được không?”
Trên khuôn mặt Hạ Bách lần đầu tiên lộ ra sự kinh ngạc rõ rệt như vậy, lập tức vui mừng khôn xiết.
Niềm vui của kẻ chiến thắng hiện trên khóe miệng của anh:
“Lên xe, tôi nghĩ là em sẽ thích.”
Thủ đoạn của anh thật sự rất nhiều.
Chiếc lồng vàng kia vừa lộng lẫy lại tinh xảo.
Sàn nhà được trải một tấm thảm lông trắng đắt tiền và mềm mại, trên chiếc lồng vàng là những đóa hoa tươi đẹp thật lớn đang nở rộ, rèm châu phủ từ trên trần xuống giống như những giọt nước mắt.
Anh mở tủ quần áo ra, bên trong là những món quần áo phức tạp và hoa lệ được xếp ngay ngắn thành hàng.
Anh tiện tay cầm ra một món rồi khoa tay múa chân trên người tôi:
“Mỗi một thứ ở đây đều dựa theo kích cỡ của em, là tôi đặt làm theo yêu cầu cho em. Em xem, bọn chúng đều đang chờ em trở về.”
Tôi chủ động nắm lấy tay anh và nói:
“Tôi mặc cái này vào cho anh ngắm, được không?”
Anh nắm lấy tay tôi, đưa lên môi hôn nhẹ, yết hầu có hơi chuyển động, giọng nói vẫn luôn trầm ổn đã có mấy phần run rẩy, anh nói:
“Được.”
Tôi thay bộ quần áo được anh chuẩn bị.
Đó là một chiếc váy dài làm từ lông vũ vàng, những chiếc lông vũ xoã tung, tỏa ra ánh vàng trong suốt dưới ánh mặt trời.
Tôi đi vào bên trong chiếc lồng vàng, đôi chân trần giẫm trên chiếc thảm lông trắng mềm mại.
Tôi trở thành một cảnh vật trong lồng, đồng thời cũng đầy lộng lẫy và vô dụng.
trong mắt anh tràn đầy kinh ngạc, thán phục: “Thật là đẹp, đẹp giống như trong tưởng tượng của tôi.”
Vào giờ phút này, giá trị của tôi chỉ bằng sự yêu thích của anh.
Anh cúi đầu xuống muốn hôn tôi, nhưng tôi lại tránh ra:
“Chỉ là xem thôi.”
Đêm hôm đó Hạ Bách cực kỳ vui vẻ.
Thậm chí trước khi đi ngủ, anh còn gửi tin nhắn cho tôi:
“Nghiêm Nghiên, chúng ta bắt đầu lại có được không? Tôi có thể cho em tất cả những gì em muốn.”
Tôi vẫn chưa trả lời lại.
Tôi nằm trên giường nhìn trần nhà, giống như đang lún sâu vào đại dương mênh mông.
Muốn có một công việc ổn định lương cao, dựa vào sự cố gắng của bản thân mua một căn nhà thuộc về mình, sao lại khó khăn như vậy chứ?
Ngày hôm sau, tôi đến công ty xin nghỉ việc.
Ông chủ tức giận: “Tiểu Nghiêm, cô có ý gì?”
Tôi nói với ông ấy: “Ông chủ ông nói đúng, công ty có rất nhiều người mới có năng lực, tôi nên nhường cơ hội lại cho bọn họ.”
Xác nhận lại nhiều lần, ông ta rốt cuộc cũng biết tôi mặc kệ thật rồi.
Ông ta nổi trận lôi đình, mắng vô cùng khó nghe.
Mọi thứ sắp kết thúc, rất nhanh công ty sẽ sớm ký hợp đồng chính thức với Hạ Bách, nhưng tại thời điểm quan trọng này tôi lại đi.
Tôi chưa bao giờ đánh giá cao giá trị của bản thân.
Nhưng mà tôi nghĩ, cuộc làm ăn này sẽ không thuận lợi giống như ban đầu.
Ông chủ nói: “Tôi không đồng ý cho cô đi!”
Tôi: “Không sao cả, tôi sẽ tìm trọng tài lao động.”
Ông chủ: “. . .”
Hạ Bách còn không giữ được tôi, chỉ bằng ông ta mà cũng muốn giữ tôi lại?
Tôi lại lần nữa đặt lên bàn đơn từ chức bị ông ấy ném đi, sau đó nói với ông ta:
“Đúng rồi ông chủ, mấy ngày nay tôi không tới đâu, tôi vẫn còn mấy ngày nghỉ phép hàng năm.
“Trong thời gian nghỉ phép hy vọng là có chuyện gì cũng đừng quấy rầy tôi.”
“Cảm ơn.”


