Vào thời điểm công ty chuẩn bị ký hợp đồng đơn đặt hàng đầu tiên với Hạ Bách, bỗng nhiên ông chủ đặc cách thăng chức cho tôi.
Tôi không rõ nguyên do, nhưng mà tin đồn còn nhanh nhạy hơn so với tôi.
Bọn họ nói đây là một trong những điều kiện Hạ Bách đưa ra trong cuộc giao dịch.
Không biết là ai truyền ra lời này, ngay sau đó cuộc sống của tôi xảy ra sự thay đổi long trời lở đất.
Các đồng nghiệp thường xuyên nhìn tôi xì xào bàn tán.
Bọn họ nói tôi vì có quan hệ với Hạ Bách mới có được công việc hiện giờ.
Bọn họ nói công trạng của tôi đều là do Hạ Bách giới thiệu cho.
Bọn họ nói…
“Tiểu Nghiêm, quầy lễ tân vừa gửi tới một bó hoa có tên của cô trên đó. Là của vị giám đốc Hạ kia đưa sao? Được người có tiền như vậy theo đuổi rồi còn đi làm gì nữa? Thật là làm người ta hâm mộ.”
Ngay là bạn ăn cơm của tôi là Tiểu Trương cũng trở nên xa lạ với tôi.
Đột nhiên tôi có cảm giác nghẹt thở.
Tôi mất hai năm, thật vất vả cạnh tranh kịch liệt mới đứng vững gót chân trong công ty.
Nhưng Hạ Bách vừa xuất hiện đã quấy nhiễu toàn bộ.
Mà anh vào giờ phút này có lẽ đang đắc chí.
“Em nhìn đi, tôi dễ như trở bàn tay đã có thể cho em tất cả những gì em mong muốn.”
Nhưng tôi không biết phải giải thích như thế nào nữa, bởi vì mối quan hệ giữa tôi và Hạ Bách từ trước đến nay đều không trong sạch.
Ông chủ cũng trở nên “ôn hòa”.
Ông ta khuyên tôi nên tiếp xúc với Hạ Bách nhiều hơn trước khi ký kết đơn đặt hàng.
Trong lời nói của ông ta tràn đầy ám chỉ.
Ông chủ nói với tôi:
“Tiểu Nghiêm, cái thế giới này rất tàn khốc. Cô phải biết là ngoại trừ cô, công ty chúng ta còn có rất nhiều nhân tài ưu tú. Nếu như cô không thể hiện được giá trị của bản thân, dĩ nhiên sẽ có người khác đến thay thế cô.”
Công ty cạnh tranh kịch liệt nhưng mà đãi ngộ cũng theo đó mà rất cao, đã là công việc tốt nhất hiện nay mà tôi có thể đạt được trong ngành.
Ông chủ lại nhẹ nhàng nói:
“Cô còn trẻ tuổi như vậy, còn là cô gái xinh đẹp, không cần cực khổ như vậy, chỉ cần tìm một người đàn ông có thể dựa vào đã là rất tốt rồi. Cô xem, cái này đối với cô cũng không phải chuyện xấu gì.”
Tôi lẳng lặng nhìn ông chủ một hồi, lần này tôi không từ chối.
Vì vậy thời gian tôi đi tìm Hạ Bách càng ngày càng nhiều.
Có một ngày, bạn ăn cơm Tiểu Trương không nhịn được kéo tôi ra hành lang nói chuyện:
“Nghiêm Nghiên, cậu thật sự làm cho người khác thất vọng.”
Tôi cười một tiếng, công ty ngấm ngầm lan truyền mấy lời rất khó nghe, tôi đều biết.
Hạ Bách thậm chí không cần làm gì cả mà cũng đã khiến tôi thương tích đầy mình rồi, còn anh thì vĩnh viễn vẻ vang rực rỡ.
Tôi đi tìm Hạ Bách rất nhiều lần, anh tựa hồ cũng cười nhiều hơn.
Thậm chí còn có lúc thăm dò sờ soạng tôi một cái, tôi cũng không có từ chối rõ ràng.
Anh lại càng vui vẻ hơn.
Trong hội nghị, cấp dưới bọn họ khen ngợi anh:
“Gần đây vẻ mặt của giám đốc Hạ rạng rỡ thật, công việc của chúng ta cũng là càng ngày càng thuận lợi, thật là tốt!”
Hạ Bách cười khẽ: “Chờ khoảng thời gian này bận bịu xong thì mang mọi người đi ra ngoài chơi một chuyến.”
“Ôi ôi! giám đốc Hạ muôn năm!”
Hạ Bách quay đầu lại hỏi tôi: “Nghiêm Nghiên, em cũng đi cùng chứ?”
Tôi cười không ra tiếng.


