Skip to main content

Trang chủ Tháng Ngày Sống Chung Với Kẻ Cuồng Muội Muội Chương 33: 33

Chương 33: 33

3:46 chiều – 18/09/2025

A Gian tiến gần đến xem khe nứt trên tường, hình dạng linh lực của nó đặc thù, chỉ có thể phóng ra huyễn chướng hình dạng sương mù căn bản không có cách nào kết thành kết giới. Nó bất an đi lòng vòng tại chỗ, sau đó nhìn về hướng A Thúy vừa đi, có Thanh Vinh ở đây lại không dám tiến lại quá gần, chỉ có thể dừng lại từ xa nhìn hai người bọn họ, hai nắm tay trước ngực không ngừng xoa tới xoa lui, vẻ lo lắng trên khuôn mặt sắp trào hẳn ra ngoài.
Nó là tiên yêu do đào tiên hóa thành, một cây đào tiên chỉ có thể nuôi dưỡng một yêu đào tiên, mấy năm trước thú hộ mệnh bạch xà của nó bị đồng tộc cường hãn giết chết rồi chiếm lấy cây gốc, lại đánh không lại những người sở hữu của cây đào tiên khác, nên đành phải lưu lạc tứ xứ, cuối cùng cũng tìm ra được một gốc cây đào tiên vẫn chưa ngưng kết ra yêu đào tiên này, được sự cho phép của Thất gia nó mới có chỗ ở. Nếu như bị Thất gia phát hiện nó không trông coi kết giới đàng hoàng, có lẽ sẽ đuổi nó khỏi gốc cây đào tiên này mất, vậy… vậy bây giờ nó phải làm sao mới được đây…
Ở mái hiên bên kia, sau khi A Thúy đã nhận được câu trả lời thì leo xuống khỏi lồng ngực của ca ca, xòe lòng bàn tay ra thử phóng ra một khối linh lực ngưng tụ thành hình màng mỏng, thấy A Gian qua đây, bèn chạy tới giữ hai vai nó an ủi lần nữa: “Ca ca nói ta cũng có thể sửa được kết giới! Đệ yên tâm, trước khi Thất gia phát hiện, ta nhất định sẽ giúp đệ sửa lại mà! Nếu ta không được còn có ca ca của ta nữa, y rất lợi hại đó!” Thấy bé trai đáng yêu vẫn còn chau mày mím môi, bộ dạng lo lắng sợ hãi, trong lòng nàng hối hận không trông chừng Vân Khanh đàng hoàng để nó gây họa, tay trượt xuống nắm lấy tay của A Gian lắc nhẹ: “A Gian ta xin lỗi, là ta không trông chừng kĩ Vân Khanh. Lỡ như bị Thất gia phát hiện, ta sẽ nói rõ với hắn là lỗi của ta, không liên quan đến đệ, nhất định không để hắn phạt đệ!”
Chợt A Thúy nghĩ đến điều gì đó, quay đầu nhìn về phía ca ca “rất lợi hại” của mình: “Ca ca! Trước khi sửa xong kết giới huynh có thể khiến Thất gia không phát hiện ra không?”
Thanh Vinh nhẹ gật đầu. A Thúy lập tức hoàn toàn yên tâm.
Kỳ thực ngay từ lúc Vân Khanh chọc phá kết giới thì y đã mở ra một kết giới lớn hơn bao trùm lấy hậu viện, thẳng thừng ngăn chăn cảm ứng giữa Đào Thích và kết giới, nếu không ngay lúc kết giới vừa bị phá thì Đào Thích đã tới rồi. Hai con người kia không biết, loại kết giới dày công bố trí này thường tương liên với tâm thần chủ nhân, gió thổi cỏ lay đều rất rõ ràng, nếu không phải Thanh Vinh ở đây, nào còn có thời gian cho hai người bọn họ lề mề đến tận bây giờ.
A Thúy sát lại gần A Gian: “Đệ yên tâm, ca ca ta bảo không phát hiện được thì chắc chắn không phát hiện được.”
A Gian nghe hết lời an ủi của A Thúy, gật đầu, nhìn chăm chú vào đôi mắt to tròn mờ sương của nàng: “Ta không trách ngươi. Ta… ta chỉ là lo lắng. Nếu như sửa được nó rồi, ta sẽ mời ngươi ăn thật nhiều, thật nhiều đào!”
A Thúy chỉ cảm thấy đứa trẻ này thật là đáng yêu quá mức, người bình thường gặp phải chuyện này nói không chừng còn muốn đánh nàng, nó lại còn muốn mời nàng ăn đào! Chờ sửa xong kết giới nàng muốn đi lục trong đống bảo bối của nàng vài món đồ bồi thường cho nó. Đúng rồi, sau đó còn phải phạt Vân Nhanh một trận ra trò vì cái tội làm càn nữa! Nghĩ tới đây, A Thúy liếc nhìn hai cái chân trước đang thấp thỏm lo lắng xoắn lấy nhau của nhóc con đứng dưới chân mình. Vân Khanh biết mình làm sai, co lại thành một cục ở bên chân A Thúy, cặp móng bảo vệ cái đầu vừa bị cốc, vùi đầu vào trong đám lông dày trên bụng không dám nhìn chủ nhân. A Thúy cúi người dùng ngón tay chọt vào cái đuôi ngắn trên cặp mông tròn trịa của nó, Vân Khanh cả người toàn thịt run rẩy, càng co rúm hơn.
Hiện tại kết giới quan trọng hơn, tạm thời tha cho Vân Khanh, A Thúy kéo theo A Gian tới bên tường quan sát. Thanh Vinh đứng nguyên tại chỗ không hề động đậy, sau khi buồn rầu quan sát muội muội “thân mật” an ủi thằng nhóc thối, lại nhìn thấy hai đứa nhỏ gần nhau đứng bên khe nứt của vách ngăn, ta một câu ngươi một câu, cực giống như thanh mai trúc mã… Y lặng lẽ dời ánh mắt, hít sâu một hơi bình phục tâm tình: Ra bên ngoài, muội muội có giao tiếp với người khác là chuyện rất bình thường, không hơn, muội muội chơi “thân” với những đứa trẻ cùng trang lứa cũng là chuyện rất bình thường, tình huống kiểu này y phải làm quen… làm quen… Sao có thể làm quen được!
Thanh Vinh sải bước đến sau lưng hai đứa nhỏ, đẩy tên nhóc thúi ra phía sau, hơi nghiêng người mình về phía trước, thân hình thiếu niên gần như bao trọn lấy A Thúy, sau đó đối mặt với đôi mắt nghi hoặc của A Thúy, y nhẹ nhàng nói: “Vẫn chưa nghĩ ra sao? Ca ca dạy muội có được không?”
Không tới nhờ ca ca dạy cho, thảo luận với tên nhóc kia thì thảo luận ra được cái gì chứ?
A Thúy liếc mắt một cái đã biết là sao rồi, nàng thở dài trong lòng, sau đó giơ màng linh lực như những gợn sóng trong tay lên: “Ca ca, muội đã thành công được một nửa rồi!” Lại nhìn về phía mặt tường.
Mắt thường cũng không thể nhìn thấy kết giới đang dính chặt trên tường, vừa nãy sau khi A Thúy thử ngưng tụ linh lực trước mắt, phát hiện giống như đang đeo kính vậy, có thể nhìn thấy trên tường che một lớp màng mỏng trong suốt hiện ra ánh sáng màu xanh nhạt. Kế tiếp nàng đang nghĩ đến việc thay đổi viền màng linh lực của mình biến thành hình dạng của viền kết giới bị phá, biến thành hình dạng có thể khiến cả hai dính vào với nhau khép chặt khe hở, có lẽ sẽ sửa được ha? Nhưng mà màng mỏng của mình hiện ra là màu trắng, thật sự có thể tiếp nhận màng mỏng màu xanh kia ư?
A Thúy nói ý tưởng vừa rồi và nghi vấn của mình với Thanh Vinh.
Thanh Vinh gật đầu hài lòng, không hổ là muội muội y, đúng là thông minh, y cúi đầu xuống cầm tay nàng kéo đến bên môi hôn một cái, khen ngợi: “A Thúy thật giỏi, nhanh vậy đã học được cách khống chế hình dáng linh lực phóng ra rồi, tốn ít thời gian hơn ca ca năm ấy rất nhiều! Lại còn không cần ca ca nhắc nhở bày cho, A Thúy tự mình nghĩ ra biện pháp, thật sự quá giỏi luôn.”
Bị hôn tay trước mặt người khác khiến A Thúy thật là ngại, lại còn biết rõ ca ca mọi thứ chẳng bàn đúng sai đều có thể tìm được lý do để khen nàng một trận, tập trung chờ đợi “nhưng mà” phía sau của y.
Quả nhiên…
“Cách này của A Thúy rất được, chỉ là A Thúy cũng phát hiện có vấn đề rồi phải không?” Thanh Vinh quan sát vẻ mặt của A Thúy, thấy nàng không phản đối, mới cẩn thận mà tiếp tục, “Vậy muội có từng nghĩ thế này chưa?” Y nắm lấy tay của A Thúy, đặt nhẹ lên viền màng mỏng bị phá hủy, “Giống như ban nãy ngưng màng mỏng từ từ thả linh lực ra, đúng, chính là như vậy, từ từ thôi…”
A Thúy làm theo ca ca, sau đó phát hiện màng mỏng linh lực nàng hình thành tự động trải dọc theo các viền mép không đồng đều của kết giới ban đầu, màu sắc cũng từ ánh sáng trắng lúc vừa mới hình thành, từng bước tự phát biến thành ánh sáng xanh giống hệt với kết giới gốc.
Thanh Vinh từ từ buông tay ra, A Thúy tuy có hồi hộp, nhưng tay lại rất vững, duy trì tư thế bất động, chậm rãi mà đều đều phóng thích linh lực, điều khiển màng linh lực tự động nối lại kết giới ban đầu, ngưng kết theo độ dày của kết giới gốc mà không lỏng lẻo.
“Đây là thiên phủ của Long tộc Thượng cổ chúng ta, có thể mô phỏng tất cả kết giới. Bất kể là do con người làm ra, hay là trong trời đất tự hình thành, chỉ cần kết giới vẫn còn sót lại, chúng ta sẽ có khả năng kết xuất giống y như đúc.” Thanh Vinh vui mừng nhìn muội muội đang chuyên tâm tu sửa kết giới, muội muội của y chắc chắn là xinh đẹp nhất chói mắt nhất, dù bây giờ chưa phải thì nàng cũng là một minh châu vẫn bị phủ bụi mà thôi.
Từ lâu y đã phát hiện ra, tuy ngoại hình của A Thúy đã thoái hóa thành hình dạng rắn, nhưng thiên phú của chủng tộc nàng không thiếu, có y bên cạnh vạch kế hoạch chỉ dẫn từng bước, tin rằng sẽ có một ngày, A Thúy sẽ thành công khôi phục long thân. Đến lúc đó, không chỉ có thân thể của A Thúy khôi phục sức khỏe, mà y… y cũng có thể theo lễ nghi trong tộc kết… kết hôn khế với nàng rồi. Tuy rằng hiện tại Long tộc Thượng cổ chỉ còn lại có hai người bọn họ, cũng không có trưởng bối chỉ bảo y, nhưng y đã tự mình nghiên cứu phương pháp kết hôn khế được ghi lại. Hôn khế của Long tộc Thượng cổ không giống khế ước bình thường vẽ trận nhỏ máu là được, mà song phương đều phải khôi phục hình rồng, ở tại trận pháp… hợp nhất.
Nghĩ như thế, mặt Thanh Vinh lại đỏ lên.
A Thúy không biết ca ca dạy có cái kết giới thôi mà cũng có thể trôi dạt suy nghĩ đến nơi nảo nơi nao, kể từ sau cuộc nói chuyện, Thanh Vinh nói chuyện nàng vốn là rồng cho nàng nghe, bây giờ nàng chỉ có suýt xoa thôi, không biết còn bao lâu mới có thể biến thành long thân xinh đẹp như ca ca nữa.
“Cô nương? Cô nương bên ngoài ơi! Cô nghe thấy không?” Ngay tại lúc A Thúy sắp hoàn thành rồi, một giọng nữ đột nhiên từ trong khe hở của bức tường truyền tới, A Thúy kinh ngạc, bàn tay dán trên kết giới rung lên, linh lực đứt ngay lập tức.
Thanh Vinh thấy vậy, vội vàng ôm nàng đến bên người hỏi: “Làm sao vậy?”
Nghe thế, A Thúy nghi ngờ liếc nhìn khe nứt khen kịt trên tường, lại nhìn về phía ca ca: “Huynh không nghe thấy có người đang nói sao?”
Thanh Vinh lắc đầu. A Thúy căng thẳng: “Vừa nãy trong tường có người đang gọi muội.” Lại nhìn thoáng qua hiện trường chỉ có ba người thôi, quả thực chỉ có nàng là “cô nương”. Chỉ có nàng nghe thấy người khác không nghe thấy, không phải… không phải là quỷ đó chứ!
A Gian cũng bị nàng làm cho hồi hộp theo, tay trái nắm lấy tay phải, ngón tay bất an là véo qua véo lại, Thất gia chỉ gọi nó trông chừng không cho người khác tiến vào, trước giờ chưa từng biết rốt cuộc bên trong là thứ gì.
Thanh Vinh nhíu mày, một tay ôm A Thúy để bên cạnh mình, thần thức thăm dò vào trong kết giới vẫn chưa hoàn toàn sửa xong.
Trong kết giới có một cái vườn, chỉ có một gian phòng, căn phòng được bố trí giống như khuê phòng của một nữ tử, màn giường kéo hết lên, có thể thấy rõ trên giường đang bày một bộ xương. Về phần giọng nói mà A Thúy nghe được, có lẽ là du hồn ấy đứng bên tường rào trong sân phát ra.
Loại du hồn không có lực công kích này không có chút nguy hiểm nào với A Thúy, cặp lông mày của Thanh Vinh dãn ra, vỗ về muội muội đang mặt mày căng thẳng ôm lấy eo y, tránh nặng tìm nhẹ mà an ủi: “A Thúy không phải sợ. Trong kết giới là một cái sân, có một đại tỷ tỷ đang ở trong đó. Có lẽ là thấy A Thúy đáng yêu quá, muốn nói chuyện với A Thúy thôi.”
Bộ xương với du hồn gì đấy vẫn không nên nói cho muội muội nghe, nàng nhát gan, buổi tối còn không dám ở chỗ không có đèn. Chỉ là muội muội sợ tối cũng có cái hay, lúc đi ngủ đèn vừa tắt một cái là chui vào lồng ngực y, càng tối thì dính càng chặt.
Nghe Thanh Vinh nói thế, A Thúy lại cảm thấy mình phản ứng hơi lố rồi, có lẽ là vì trước đó chỉ có nàng tiếp xúc với kết giới, cho nên mới chỉ có mình nàng nghe được âm thanh. Người ta gọi nàng một tiếng nàng đã sợ giật bắn cả người rồi, thật mất mặt… Bây giờ nàng nghĩ lại, trước đó nàng còn nghe được có người ở bên trong chơi nhạc kia mà, người ta nghe thấy bên ngoài có động tĩnh thì hỏi một tiếng cũng là bình thường. Cũng không biết người bên đó có tức giận hay không, A Thúy ngại ngùng gãi đầu, lại một lần nữa dán tay lên kết giới, đang định mở miệng tạ lỗi thì người bên trong đã nói trước rồi:
“Cô nương, vừa nãy tỷ tỷ dọa muội sợ rồi, thật xin lỗi.”
Giọng nữ thật là dịu dàng, A Thúy lại ngượng ngùng sờ đầu: “Không, không có gì, là ta nhát…”
Nhưng mà giọng nữ dịu dàng kia không đợi nàng nói hết đã vội vàng hỏi tiếp: “Cô nương, hiện tại có người lớn ở bên cạnh không?”
“?” A Thúy nghiêng đầu nhìn ca ca và A Gian, lại nhìn về phía khe hở nơi âm thanh phát ra, nàng ấy không nhìn thấy bọn họ?
Giọng nữ lại lầm động tác của A Thúy thành lắc đầu, dường như nàng ấy rất gấp, lại vội vàng nói: “Cô nương, mau quay về nói cho người lớn nhà mình, trấn Trúc Nguyên sắp xảy ra chuyện lớn rồi! Nói người của cả trấn mau chạy đi, chạy càng xa càng tốt! Là thật đó, sắp có chuyện lớn rồi, cô nương tin tỷ tỷ đi được không? Mau chạy đi! Bảo tất cả mọi người mau chạy đi!”
Đột nhiên có một đống lời nói ập tới, A Thúy có chút không kịp phản ứng, ngây ngốc chớp mắt mấy cái: “Tỷ bảo… sắp xảy ra chuyện lớn?”