Skip to main content

Trạch Ly Đế Quân từng là sư tôn ta kính trọng nhất, bây giờ xem ra, việc ta mang danh phản đồ ma tộc, có lẽ cũng có phần của hắn ta trong đó.

 

Cơn giận bị ta đè nén nơi đáy lòng khiến tim ta đau nhói, như có mảnh thủy tinh vỡ đâm vào lồng ngực.

 

Bi thương như thủy triều cuồn cuộn dâng lên hốc mắt, nhấn chìm con ngươi của ta, khiến tầm nhìn của ta trở nên mơ hồ, ta cắn chặt môi, không để mình thất thố.

 

Xung quanh không ít tiên quân, thượng tiên nhận ra viên đan dược kia: “Đó là Huyễn Yêu Đan, có thể giúp yêu tộc biến hóa dung mạo!”

 

Khi ta còn ở phàm giới, chưa phi thăng lên thần giới, Trạch Ly Đế Quân từng hạ phàm điều tra nguyên nhân phong ấn Ma Uyên lỏng lẻo, rồi bị Ma Thần và lực lượng phong ấn phản phệ mà trọng thương.

 

Lúc ta ra ngoài lịch luyện, ta đã nhặt được hắn ta, đưa về tông môn, ta vét sạch túi trữ vật mua đan dược, kéo hắn ta trở về từ ranh giới sinh tử.

 

“Đây là nơi nào? Ngươi tên là gì?” Đó là câu đầu tiên hắn ta hỏi khi tỉnh lại.

 

Ngũ quan hắn ta tinh xảo như được tỉ mỉ điêu khắc, mày mắt lại lạnh như băng sương, tuy rằng thân thể suy yếu, nhưng sát khí trong mắt hắn ta khiến ta sợ hãi.

 

Ta thấp thỏm đáp: “Ta tên Hồng Diệp, nơi này là Quy Nguyên Tông.”

 

Hắn ta chau đôi mày kiếm, nhìn ta kỹ càng: “Hồng Diệp? Tông môn ở phàm giới sao?”

 

Ta gật đầu đáp phải.

 

Người khoác áo bào hoa lệ, đẹp như có ánh trăng phủ quanh thân như hắn ta, ta biết thân phận ắt không tầm thường, sau này mới hay hắn ta chính là một trong những thượng thần tôn quý nhất Thượng Thiên Cung, Trạch Ly Đế Quân.

 

Những ngày kế tiếp, ta dốc lòng trị thương cho hắn ta, lại bị ma khí trong cơ thể hắn ta xâm nhập, suýt chút nữa đã nhập ma.

 

Hắn ta nói với ta: “Ma khí trong cơ thể ta là do ta tự phong ấn, ngươi đừng sợ, ta sẽ chỉ cho ngươi cách phong ấn ma khí.”

 

Sau này, ta có thể điều khiển Xích Hồng Tán cũng là nhờ đó, bởi trong cơ thể ta quả thực có ma khí, Xích Hồng Tán là do hắn ta tặng, ta không hề hay biết đó là ma khí.

 

Trạch Ly Đế Quân tĩnh dưỡng ở Quy Nguyên Tông suốt hai năm, hắn ta chỉ dạy ta tu luyện, giúp tu vi của ta tăng tiến vượt bậc, không còn bị các thiên kiêu trong tông môn coi thường, khi đi vào bí cảnh cũng có sức mạnh, không phải sợ yêu thú hay ma tu.

 

Ta cảm kích Trạch Ly Đế Quân, vì báo ân mà giúp ta, nhưng ta biết hắn ta không thuộc về nơi này.

 

 

Mười năm sau khi Trạch Ly Đế Quân rời đi, ta cùng các thiên tài khác trong tông môn được tuyển chọn, bái nhập Xích Tiêu thư viện để tiếp tục tu luyện.

 

Một năm của phàm giới bằng một ngày nơi thần giới.

 

Năm đó, vừa hay Trạch Ly Đế Quân lại hạ phàm lịch kiếp, hắn ta trở thành sư tôn của ta ở Xích Tiêu thư viện, ta cũng gặp được Vũ Khê tại đây.

 

Vũ Khê là một người rất ôn nhu, mỗi khi ta bị thương đều nhẹ nhàng thoa thuốc cho ta, giọng nói cũng dịu dàng, khóe miệng luôn mỉm cười, mang đến cảm giác bình yên thanh thản cho người khác, ta cầu xin sư tôn nhận Vũ Khê làm đồ đệ.

 

Ta ở Xích Tiêu thư viện tu kiếm đạo, còn Vũ Khê thì tu hữu tình đạo, đồng môn trong thư viện đều nói chúng ta xứng đôi, thích hợp làm đạo lữ, nhưng khi đó ta chỉ xem hắn là sư huynh.

 

Trước khi vào thư viện, ta còn chưa hiểu tình ái là gì, đến thư viện rồi, sư tôn lại nói tu luyện phải bỏ qua thất tình lục dục, nên ta chưa từng đáp lại tâm ý của sư huynh, nhưng ta đã động tâm với hắn.

 

Sư tôn sau lịch kiếp không nhớ chuyện cũ, nhưng đối xử với ta và Vũ Khê sư huynh rất tốt, ban cho chúng ta công pháp thiên giai và pháp khí cao giai, dạy chúng ta luyện đan, vẽ bùa, dẫn chúng ta đi khắp nơi ngao du, nhìn thấu hồng trần, còn hộ đạo cho chúng ta mỗi lần độ kiếp, ta và sư huynh đều vô cùng kính yêu sư tôn.

 

Cuối cùng, ba mươi năm sau khi sư tôn lịch kiếp trở về, ta và Vũ Khê cùng nhau phi thăng lên thượng giới.

 

Chính Trạch Ly Đế Quân là người đến Thăng Tiên Đài tiếp dẫn bọn ta.

 

Hắn ta nói: “Bổn tôn là Trạch Ly Đế Quân, các ngươi có nguyện ý bái nhập Vô Vọng Cung của bổn tôn không?”

 

Tôn hiệu của Trạch Ly Đế Quân, lục giới không ai không biết, bọn ta vui mừng đồng ý.

 

“Sau này Vũ Khê sẽ là đại đệ tử của ta, phụ trách mọi việc của Vô Vọng Cung, Hồng Diệp là sư muội của ngươi, phải bảo vệ nàng cẩn thận.”

 

Dung mạo tuấn tú, thanh hình cao ráo và ánh mắt lạnh lùng của hắn ta giống hệt sư tôn ở hạ giới của bọn ta, ta và sư huynh đưa mắt nhìn nhau, trong lòng nghi hoặc.

 

Chuyện sư tôn lịch kiếp, phải đến trăm năm sau, ta và Vũ Khê mới biết được từ Tư Mệnh Tinh Quân, khi đó mới hiểu vì sao bọn ta lại trở thành đệ tử của Trạch Ly Đế Quân.

 

Bây giờ nghĩ lại, không biết mối duyên sư đồ này liệu có phải cũng được sắp đặt từ trước?

 

Trong Thẩm Phán Kính, sau khi Lê Lạc uống đan dược, liền hóa thành hình dáng của ta.

 

Quả nhiên, không sai chút nào so với suy đoán của ta, là Lê Lạc đã giả dạng thành ta, điều khiến ta bất ngờ là kẻ đứng sau lại là Trạch Ly.

 

“Đi đi.” Trong hình ảnh, Trạch Ly nói với Lê Lạc.

 

Đám người vây xem lập tức kinh ngạc và nghi hoặc, trán toát mồ hôi lạnh.

 

“Vì sao Lê Lạc Thần quân lại giả dạng thành Hồng Diệp Thượng thần?”

 

“Sao lại liên quan đến cả Trạch Ly Đế Quân rồi? Chẳng lẽ Thẩm Phán Kính hỏng rồi sao?”

 

Những tiếng xì xào xung quanh khiến ta và Trạch Ly đều dừng tay, cùng nhìn về phía Thẩm Phán Kính.

 

Lúc này, Trạch Ly đột nhiên lao về phía Thẩm Phán Kính, hắn ta muốn phá hủy Thẩm Phán Kính, ta lập tức ra lệnh Xích Hồng Tán ngăn cản hắn ta.

 

“Chỉ cần là chuyện ta muốn làm, ngươi không thể cản nổi đâu, ngươi là người hiểu ta nhất mà.” Ta nói với Trạch Ly, rồi chắn ngang giữa hắn ta và Thẩm Phán Kính.

 

Hắn ta thu kiếm lại, chỉ là ánh mắt hắn ta nhìn ta khiến ta không thể đoán được hắn ta đang nghĩ gì.

 

“Không thể nào! Đây nhất định là giả, Trạch Ly Đế Quân không thể nào hãm hại đồ đệ mà ngài ấy yêu thương được.”

 

“Vậy chẳng phải Hồng Diệp trong Hồi Tố Kính là do Lê Lạc giả mạo sao?”

 

“Nhất định là Lê Lạc đã mê hoặc Đế Quân!”

 

“Nhỡ đâu Thẩm Phán Kính bị Hồng Diệp giở trò thì sao? Cách làm người của Lê Lạc Thần quân hơn một ngàn năm qua, chư vị không phải không biết.”

 

Bọn họ xì xào bàn tán, ta chỉ thấy buồn cười, còn Vũ Khê đã sớm rối bời, miệng hắn lẩm bẩm: “Không thể nào, sao có thể là tiểu sư muội và sư tôn, nhất định là có gì đó sai rồi!”

 

Nhất định là có chỗ nào đó sai? Vậy người đúng phải là ta à? Lúc này, nỗi thất vọng của ta với Vũ Khê đã lên đến tột cùng, chút tình cảm ít ỏi còn sót lại trong lòng hoàn toàn tan biến.

 

Thời gian trong Thẩm Phán Kính trôi qua rất nhanh, sau khi Lê Lạc giả dạng thành ta đến ma tộc, hình ảnh mới chậm lại.

 

Kẻ nắm giữ Hồi Tố Kính là một đoạn thân hoa lê của Lê Lạc, bóng lưng của kẻ phản bội kia cũng chính là Lê Lạc.

 

“Sao có thể như vậy? Ta không tin Lê Lạc Thần quân lại là người như vậy, nhất định là có kẻ giả mạo Lê Lạc Thần quân.”

 

“Rõ ràng là có người gài bẫy, chúng ta đã trách nhầm Hồng Diệp Thượng thần rồi.”

 

“Nhưng Lê Lạc Thần quân tại sao lại làm như vậy? Dù sao cũng phải có lý do chứ, nàng ta chỉ là yêu, chứ không phải ma, mà năm đó Hồng Diệp Thượng thần có thể điều khiển Xích Hồng Tán, ai ai cũng đều biết, có khi đây là âm mưu của ma tộc.”

 

“Chẳng phải là do Trạch Ly Đế Quân sai khiến sao? Không ai dám chất vấn Đế Quân, nên lấy yêu hoa lê ra làm kẻ thế tội à?” Một tiểu tiên quân lên tiếng, “Đế Quân tại sao lại làm như vậy?”

 

Đúng vậy, tại sao vậy? Ta tràn đầy nghi hoặc, chân tay của Vũ Khê cũng mềm nhũn, lùi lại mấy bước, thu lại cái chân vừa bước lên Thẩm Phán Đài.

 

“Không thể nào, sao có thể là tiểu sư muội, còn sư tôn sao có thể hãm hại sư muội, đây nhất định là giả, ta không tin!” Vũ Khê cúi đầu, giọng nói buồn bã.

 

Ta mặc kệ những lời lẩm bẩm của Vũ Khê, đứng vững trên Thẩm Phán Đài ngăn cản bất cứ kẻ nào muốn cứu Lê Lạc. Nhìn Lê Lạc sắp bị sét đánh đến hồn phi phách tán, trong lòng ta vô cùng sảng khoái.

 

Nhưng, ta không thể để nàng ta chết dễ dàng như vậy, như thế thì quá nhẹ nhàng với nàng ta rồi.