Lúc này, đã có tiên nga, tiên thị, chân quân, nguyên quân, tiên quân, thần nữ, thượng tiên… lần lượt kéo đến.
Thấy ta trói Lê Lạc trên Dẫn Lôi Trụ, bọn họ lập tức mở miệng công kích ta.
Hiện tại ta đã đột phá thượng thần, không còn ai dám trực tiếp dùng tiên khí đả thương ta như ngàn năm trước.
“Nhị sư tỷ, tỷ muốn làm gì ta? Lê Lạc tự thấy chưa từng làm chuyện gì có lỗi với tỷ, tại sao tỷ lại trói ta trên Dẫn Lôi Trụ này?” Lê Lạc thấy có người đến, liền bắt đầu diễn kịch, nhìn ta với vẻ mặt ủy khuất, giọng nói nũng nịu, đôi mắt ướt át trông vô cùng vô hại.
Nàng ta tiếp tục nói: “Nhân lúc sư tôn không có ở đây, sư tỷ mau thả ta ra đi, kẻo sư tôn trở về trách phạt tỷ.” Đáy mắt nàng ta thoáng hiện vẻ giảo hoạt.
“Hồng Diệp…Thượng thần, đây là Thiên Cung, trong mắt ngươi còn có giới luật của thần tộc hay không?” Quả nhiên có kẻ ngu ngốc bị Lê Lạc nắm thóp, hùa theo nàng ta.
“Hồng Diệp, lần này ngươi tới đây là có ý gì? Ngươi bắt Lê Lạc Thần quân, trước đó còn giả mạo Trạch Ly Đế Quân, quả thực là đại nghịch bất đạo, còn không mau thả Lê Lạc Thần quân ra, bọn ta còn có thể cầu xin Đế Quân tha thứ cho ngươi.”
“Cho dù ngươi có đột phá lên thượng thần, ngươi vẫn là Hồng Diệp, kẻ phản đồ cấu kết với ma tộc, tội ác tày trời!”
“Ha ha ha, cầu tình? Tha thứ? Đúng là nực cười.” Ta cất tiếng cười lớn, cười nhạo bọn chúng ngu muội, “Hồng Diệp ta không cần các ngươi tha thứ! Bởi vì các ngươi không xứng!”
“Ngươi là kẻ phản đồ thần tộc, bị Hoang Tháp phong ấn ngàn năm vẫn không thay đổi được bản tính ma tộc, lúc trước lẽ ra nên giết chết ngươi mới phải!”
Ta chậm rãi ngẩng đầu, thần sắc như thường, liếc nhìn mấy kẻ kia: “Các ngươi đều nói ta là ma, vậy ta không cần phải tuân theo giới luật thần tộc.”
Ta dùng tám phần thực lực, đánh ra một chưởng, vị tiên quân ở trước mặt ta quả thực không chịu nổi một kích, lập tức bay ngược ra xa, phun ra một ngụm máu rồi ngất đi.
“Hồng Diệp! Ngươi…” Có kẻ ở bên cạnh bất mãn với hành vi của ta, muốn tiến lên, nhưng bị tiên quân ở bên cạnh ngăn lại.
“Chư vị quên rồi sao? Chính các ngươi nói ta là ma, có muốn ta giúp các ngươi nhớ lại không? Ồ, không được. Vẫn nên dùng ký ức của Lê Lạc Thần quân thì tốt hơn.” Ta nhếch môi cười, đầy vẻ ngông cuồng và trào phúng.
Sau đó, ta thi pháp dẫn thiên lôi, dùng máu của Lê Lạc mở ra Thẩm Phán Kính, truy ngược thời gian, ký ức ngàn năm trước của Lê Lạc lập tức hiện lên.
“Nàng ta lại dám trực tiếp xét xử Lê Lạc Thần quân! Nàng ta lấy tư cách gì chứ!”
“Lê Lạc là sư muội của nàng ta, vậy mà nàng ta lại không hề niệm tình đồng môn.”
“Sư tỷ, cho dù tỷ bị phong ấn ngàn năm, trong lòng oán hận, cũng không nên trút giận lên người ta, Lê Lạc chỉ là hoa yêu, không chịu nổi lôi phạt này, muội sẽ chết mất.” Lê Lạc khóc lóc không ngừng, từ từ ngẩng đôi mắt đỏ hoe lên, dáng vẻ thật đáng thương.
“Sư tỷ, có gì thì chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng. Không cần phải làm lớn chuyện như vậy.”
Nàng ta chu môi, kéo một góc áo lên, để lộ ra lệnh bài thân phận của Trạch Ly Đế Quân.
Ta lạnh lùng nhìn nàng ta, trước kia ta đã từng sủng ái nàng ta bao nhiêu, thì bây giờ lại càng chán ghét bấy nhiêu.
Động tĩnh ở đài xét xử, rất nhanh đã thu hút càng nhiều người kéo tới.
Lúc này, Trạch Ly Đế Quân và Vũ Khê cũng đã tới.
“Chư vị đừng hoảng, trò hay sắp bắt đầu rồi!” Ta tiện tay lấy bàn ghế từ trong không gian ra, ung dung ngồi xuống thưởng trà.
“A!!!” Lê Lạc hét lớn một tiếng.
Sấm sét rền vang khắp trời, đánh thẳng vào Lê Lạc đang bị trói trên Dẫn Lôi Trụ, một đạo, hai đạo, ba đạo…
Các đạo sấm sét càng lúc càng mạnh, tiếng kêu gào thống khổ của Lê Lạc vang lên không dứt, ta nghe thấy vô cùng êm tai, không khỏi muốn tìm cho nàng ta một cây nhị hồ để đệm nhạc.
“Sư tôn, đại sư huynh, cứu muội với! Sư tỷ muốn giết muội, ô ô ô.” Lê Lạc yếu ớt lên tiếng, ta thấy toàn thân nàng ta run rẩy, tứ chi co giật, miệng không ngừng phát ra tiếng kêu đau đớn.
“Ô ô ô, tất cả đều là lỗi của muội, ngàn năm trước muội không nên vạch trần chuyện sư tỷ cấu kết với ma tộc, các người đừng trách tỷ ấy, là muội lục thân không nhận trước, bây giờ phải chịu những điều này là muội đáng đời, chỉ cần sư tỷ tha cho muội một mạng là được rồi.” Đuôi mắt nàng ta như thoa một lớp son, trông thật yếu đuối và đáng thương.
Nhưng tất cả những thứ này, ta đã từng trải qua từng ngàn năm trước, trong cơ thể ta vẫn luôn bị một luồng ma khí quấn quanh không thể trừ bỏ, lúc đó ta còn đau đớn hơn nàng ta gấp bội, phải chịu trọn vẹn chín mươi mốt đạo lôi hình.
“Hồng Diệp, thả Lê Lạc ra, nàng là sư muội của ngươi.” Trạch Ly nhíu mày, nói với giọng ra lệnh.
Vũ Khê đứng ở bên cạnh thì ánh mắt lạnh lùng, khóe môi khẽ nhếch lên: “Sư muội, nếu muội không làm những chuyện đó, tiểu sư muội làm sao có chứng cứ được?”
Bọn họ bây giờ đều nói đỡ cho Lê Lạc, vậy mà năm xưa lại không có ai đứng ra biện bạch cho ta.
Ta như nghe được một chuyện cười hoang đường, cười nhạo: “Ồ, nàng ta là sư muội của ta sao? Các ngươi cũng biết ta là sư tỷ của nàng ta, vậy mà lại dung túng cho nàng ta hãm hại ta đến mức này! Ta hết lòng hết dạ đối đãi nàng ta, cuối cùng nàng ta lại là một con sói mắt trắng.”
“Hơn nữa, các ngươi đều nói ta là ma tộc, là kẻ phản bội thần tộc! Đến nước này rồi mà còn dám vu khống ta tội danh của Vô Vọng Cung, nhưng ta, không cần các ngươi nữa!” Khóe miệng nhếch lên đầy mỉa mai, nhìn chằm chằm vào Vũ Khê.
Đúng vậy, ta không cần bọn họ nữa.
Ta từng xem Vũ Khê là đạo lữ tương lai, xem Trạch Ly Đế Quân vừa là sư vừa là bằng hữu, xem Lê Lạc như muội muội, nhưng bọn họ thì sao? Lại tổn thương ta đến mức này.
“Đáng tiếc cho Trạch Ly Đế Quân một đời anh danh, lại thu nhận loại nghiệt đồ như vậy!”
“Lúc này, kẻ nên bị xử tội trên Thẩm Phán Đài, phải là Hồng Diệp mới đúng.”
“Đúng vậy, phải để cho mọi người thấy rõ bộ mặt thật của kẻ phản đồ năm đó, đã lừa gạt Đế Quân, trở thành đệ tử dưới trướng Đế Quân như thế nào.”
Cùng với vô số tiếng cười nhạo, sắc mặt Vũ Khê càng thêm lạnh lẽo, vẻ mặt của Trạch Ly Đế Quân vẫn lạnh nhạt như thường, nhưng ta làm sao có thể để cho bọn họ được như ý? Càng nhìn thấy bọn họ như vậy, trong lòng ta càng thêm sảng khoái.
Lúc này, Lê Lạc càng lúc càng yếu đi, ngay cả nói cũng không ra hơi.
–
Sau khi đột phá lên thượng thần, ta cố ý ở lại Hoang Tháp tu luyện thêm trăm năm mới ra ngoài, chính là vì thời khắc này, tự nắm giữ vận mệnh trong tay ta.
Ta triệu Xích Hồng Tán, còn Trạch Ly thì triệu Vô Vọng Kiếm, toàn thân hắn ta tỏa ra hàn khí lạnh thấu xương, từng chiêu đều ép ta rời khỏi Thẩm Phán Đài, ta căm ghét cái ác như thù, mỗi chiêu đều muốn lấy mạng hắn ta.
Ta và hắn ta đánh từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, chưa cần dùng đến át chủ bài, ta đã có thể đánh ngang ngửa với hắn ta.
Bên kia, sấm sét vẫn tiếp tục đánh xuống Lê Lạc, ngoại trừ Vũ Khê nóng lòng muốn ra tay cứu Lê Lạc, không ai muốn nhúng tay vào vũng nước đục này, dù sao cũng không ai biết, giữa ta và Trạch Ly Đế Quân ai sẽ thắng.
“Công và tội, đúng hay sai, hôm nay trên Thẩm Phán Đài này sẽ hiện rõ chân tướng, chư vị năm đó thích tung tin đồn nhảm, hôm nay đừng ngại xem hết màn kịch này.”
Ta vừa phòng ngự Trạch Ly Đế Quân, vừa thúc giục thần lực, cất cao giọng nói. Còn phải đề phòng Vũ Khê lén thả Lê Lạc.
Sau đó, ta ném ra vài món tiên khí từ trong không gian, vây khốn Vũ Khê rồi lại tấn công hắn, đó đều là những pháp khí do các lão già trong Hoang Tháp tặng cho ta.
Trong Thẩm Phán Kính, hình ảnh Lê Lạc nhận một viên đan dược từ Trạch Ly, chuẩn bị nuốt vào, sắc mặt Trạch Ly trong nháy mắt trở nên lạnh như băng, trong đáy mắt lóe lên sát khí.
Lê Lạc tuyệt vọng trừng lớn hai mắt, nhìn những ký ức kia từng chút một bị phơi bày, nàng ta muốn kêu gào, nhưng há miệng lại chỉ phát ra âm thanh khàn khàn, càng không có sức để chạy trốn.


