Skip to main content

Hơn một ngàn hai trăm năm trước, sư tôn không biết từ đâu mang về một tiểu hoa yêu, nói nàng ta là tiểu sư muội của bọn ta.

 

Từ nhỏ ta đã không có người thân, nên đối với tiểu sư muội do hoa lê hóa thành vô cùng tốt, bất kể là đồ ăn ngon hay đồ chơi thú vị, ta đều chia sẻ với nàng ta, nàng ta lén hạ phàm bị sư tôn phát hiện đều là ta đứng ra chịu tội thay, thậm chí chuyện ta quen biết sư tôn như thế nào, định hôn ước với sư huynh ra sao, ta đều nói cho nàng ta biết.

 

Nhưng sau đó, Lê Lạc luôn quấn lấy sư tôn, chiếm đoạt Vũ Khê của ta, thời gian sư tôn chỉ bảo ta ngày càng ít đi, giữa ta và Vũ Khê cũng dần trở nên xa cách.

 

Vũ Khê từ chỗ chỉ tặng đồ cho ta, dần dần biến thành tặng thêm đồ cho Lê Lạc, sau này hắn không còn tặng hoa hay làm đồ ăn ngon cho ta, cũng không còn vẽ tranh hay sử dụng Hạo Nguyệt Cung của hắn trước mặt ta nữa, hắn nói hắn yêu ta, nhưng không thấy ta đáp, hắn lại cảm thấy mệt mỏi.

 

Vũ Khê không tin ta đã động tâm với hắn từ lúc ở phàm giới, ta thậm chí còn không biết hắn lấy được cổ trùng từ đâu, hắn muốn dùng Tình Hoa Cổ để khiến ta hoàn toàn yêu hắn.

 

Nhưng sau khi ta bị hắn hạ cổ, người đầu tiên ta nhìn thấy khi mở mắt ra lại là sư tôn, khi đó Vũ Khê đang cùng Lê Lạc bắt giữ một con yêu thú chỉ có tu vi Đại Thừa kỳ.

 

Bây giờ ta không cần nghĩ cũng biết, Tình Hoa Cổ có lẽ là do Lê Lạc đưa cho Vũ Khê, sau khi ta bị hạ cổ, Lê Lạc lại kiếm cớ gọi Vũ Khê đi.

 

Ta si mê dung mạo của Trạch Ly Đế Quân mà lại không có được, mỗi tháng đều phải chịu đựng nỗi đau thấu tim, dù sao Trạch Ly cũng là sư tôn, là bằng hữu mà ta kính trọng, sau khi sư tôn biết chuyện Tình Hoa Cổ, hắn ta còn cố ý xa lánh ta.

 

Hắn ta nói: “Không gặp vi sư, ngươi sẽ không còn đau đớn như vậy nữa.”

Sự xa cách ấy lại khiến quan hệ thầy trò giữa hắn ta và Lê Lạc trở nên thân thiết hơn, còn ta thì có cảm giác mình bị sư tôn bỏ rơi.

Về sau, khi hắn ta xuất hiện trở lại, vẻ mặt thản nhiên, giọng nói mang theo vài phần lạnh lùng: “Hồng Diệp, vi sư sẽ tìm cách giải cổ cho ngươi.”

 

Thế nhưng hai trăm năm trôi qua, ta vẫn không đợi được kết quả, hắn ta là sư phụ, ta là đồ đệ, càng không thể đại nghịch bất đạo mà yêu nhau.

 

Khi đó, Vũ Khê vô cùng tự trách, hắn nói: “Hồng Diệp, không thể ở bên cạnh muội là lỗi của ta, sư tôn đã phạt ta diện bích trăm năm ở Hàn Băng Động để răn đe, ta là vì quá yêu muội, sợ mất đi muội, nên mới nghĩ ra hạ sách này, muội tha thứ cho ta có được không?”

 

Khi đó ta đã tha thứ cho hắn, khi người đầu tiên ta nhìn thấy khi bị hạ cổ độc là Trạch Ly Đế Quân, ta bị cổ độc ảnh hưởng nên không còn thích hắn nữa, việc tha thứ cũng trở nên dễ dàng.

 

Sau khi mãn phạt, người đầu tiên Vũ Khê tìm không phải là ta, mà là đến chỗ Lê Lạc, hắn nói: “Khi ta bị phạt, chỉ có tiểu sư muội đến thăm.” Ý hắn là ta chưa từng đến thăm hắn một lần.

 

Ta cảm thấy Vũ Khê cũng dần dần không còn thích ta nữa, hắn đã bị Lê Lạc quyến rũ.

 

Nhưng tất cả những chuyện này, chẳng lẽ không phải là lỗi của hắn sao? Hắn hạ cổ khiến ta thích dung mạo của sư tôn, nhưng lại không thể yêu, mỗi tháng phải chịu đựng nỗi đau xé lòng, ta làm sao có thể đến thăm hắn.

 

Hai người bọn họ đã cùng gây ra đau khổ cho ta, khiến ta sinh lòng oán hận, tâm ma nảy sinh, ta muốn bọn họ phải trả lại cho ta từng chút một.

 

Kẻ hại chết Vân Hằng là Lê Lạc và Trạch Ly, kẻ hại chết năm vạn thần binh và vô số thần tộc đến tiếp ứng cho ta là Trạch Ly, còn kẻ chọc thủng bầu trời là Vũ Khê, không ai trong số bọn họ là vô tội cả.

 

Đến hôm nay ta mới hoài nghi, khi đó là chính Trạch Ly đã hạ thuốc vào rượu của ta, khiến ta hôn mê, dẫn đến việc ta không thể tham gia đại chiến Thần Ma, bị giam trong Hàn Băng Động hơn hai tháng.

 

Ta mang tiếng xấu thay bọn họ suốt ngàn năm, giờ cũng nên để bọn họ nếm thử mùi vị này.

 

Lúc này, Vũ Khê nén xuống cảm xúc cuộn trào trong lòng, cầu xin ta tha thứ: “Sư muội, xin lỗi, là ta đã hiểu lầm muội! Ta không nên tin lời nói một phía của Lê Lạc. Muội là vị hôn thê của ta, sao ta có thể không tin muội, mà lại tin một hoa yêu mới quen biết mấy chục năm chứ?”

 

Hắn nói thì nghe có vẻ chân thành, hận không thể quỳ xuống dập đầu với ta.

 

Ta thu lại lôi phạt, ném Lê Lạc xuống Thẩm Phán Đài: “Vậy Vũ Khê, ngươi có cần ta cho ngươi một cơ hội chuộc tội với ta không? Nhưng ta chưa chắc sẽ tha thứ cho ngươi.”

 

Ta quả thực không có ý định tha thứ cho bất cứ ai, nếu bây giờ bọn họ thật lòng yêu nhau, thì để Lê Lạc bị phế dưới tay Vũ Khê chính là cách trừng phạt tốt nhất.

Vũ Khê nghe vậy thì rõ ràng sững lại, sau đó ấp úng: “Sư muội, muội muốn ta làm gì ta cũng đồng ý, chỉ xin muội đừng mặc kệ ta, đừng đoạn tuyệt với ta, có được không?”

Ánh mắt của hắn gần như cầu xin, giọng nói run rẩy, quả thực khiến người ta khó có thể từ chối, nhưng lại chẳng thể lay động được ta.

 

“Ta muốn ngươi từ từ, moi tiên cốt của nàng ta, phế bỏ tu vi của nàng ta, ngươi có đồng ý không?” Ta lười biếng nói, không hề đáp lại lời thỉnh cầu của hắn.

 

Lê Lạc tuy là yêu, nhưng đã sớm luyện ra tiên cốt, ta muốn nàng ta phải chịu đau đớn như ta năm xưa.

 

“Được.” Giọng Vũ Khê khẽ run lên, hắn đi đến trước mặt Lê Lạc.

 

Móc tiên cốt ra, phế bỏ tu vi, điều này không khỏi khiến hắn nhớ lại ngàn năm trước đã đối xử với ta như thế nào.

 

Bàn tay vươn ra của Vũ Khê khẽ run, hắn nhắm mắt lại, chậm rãi thi pháp, moi tiên cốt của Lê Lạc ra.

 

“Đừng, đừng mà, ta xin huynh, đại sư huynh, xin huynh đừng…” Khuôn mặt Lê Lạc méo mó, đau đớn giãy giụa cầu xin, “Sư tôn, ta đau quá, xin người hãy bảo bọn họ dừng lại, hu hu…”

 

“Năm đó Hồng Diệp Thượng thần bị móc tiên cốt, phế bỏ tu vi, những gì hôm nay xảy ra với Lê Lạc Thần quân, đều là do nàng ta tự chuốc lấy.”

 

“Chẳng lẽ Vũ Khê Thượng tiên không có lỗi sao? Là hắn đã tố cáo với Thiên Đế rằng người có hôn ước với hắn cấu kết với ma tộc.”

 

“Đúng vậy, tự mình tố cáo người có hôn ước kiêm sư muội của mình, nên nói hắn là kẻ vô tình vô nghĩa hay là công tư phân minh đây? Hay là nên nói hắn ngu ngốc như trâu, phi thăng hai ngàn năm rồi mà vẫn chưa có chút dấu hiệu tấn thăng thượng thần.”

 

“Nếu luận công bằng, để Lê Lạc phải trả giá gấp trăm ngàn lần cũng không có gì là quá, vẫn nên ném cả hai người bọn họ vào Hoang Tháp phong ấn vạn năm.”

 

Tiên cốt của Lê Lạc nằm trong tay Vũ Khê, tiên cốt toả ra ánh sáng rực rỡ, vừa nhìn đã biết tư chất thượng thừa, khiến những kẻ không có tiên cốt cũng phải thèm thuồng.

 

Ta thi pháp, đoạt lấy tiên cốt của Lê Lạc từ tay hắn, sau đó rót thần lực vào trong tiên cốt.

 

“Không được, sư tỷ, muội cầu xin tỷ, muội không tranh giành đại sư huynh với tỷ nữa, cũng sẽ không cố ý quấn lấy huynh ấy, chỉ xin tỷ tha cho ta.” Lê Lạc lắc đầu, chậm rãi bò đến dưới chân ta, nằm rạp xuống đất, níu lấy vạt váy ta cầu xin.

 

“Hồng Diệp Thượng thần, người làm vậy là quá tàn nhẫn rồi!” Một tiên tử ở bên cạnh nhân từ lên tiếng.

 

“Đúng vậy, lúc trước tuy Vũ Khê Thần quân đã lấy đi tiên cốt của người, nhưng cũng đã mang nó về Vô Vọng Cung, nếu người muốn, lúc nào cũng có thể tìm hắn đòi lại.”

 

“Sư tỷ, nếu tỷ thật sự hận, thì tỷ nên đào tiên cốt của Vũ Khê, là hắn đã loại bỏ tiên cốt của tỷ mà.” Lê Lạc càng nói càng quá đáng.

 

“Lê Lạc Thần quân chỉ là hoa lê biến thành, vất vả lắm mới tu được tiên cốt, tiên cốt của yêu trân quý biết bao, Hồng Diệp Thượng thần làm như vậy không khỏi làm mất phong thái và sự độ lượng của thần tộc.”

 

“Bộp, bộp, bộp.” Ta không nhịn được mà vỗ tay tán thưởng đám rảnh rỗi sinh nông nổi này, bày ra dáng vẻ đứng trên đỉnh cao đạo đức, thật sự đã diễn hết mức cái gọi là vô liêm sỉ.

 

Lúc này Lê Lạc nhìn chằm chằm vào tay ta, còn ta chỉ hơi nhướng mày nhìn nàng ta, trước ánh mắt của nàng ta, ta bóp nát khối tiến “vô cùng quý giá” ấy, khiến nó hóa thành tro bụi.

 

Gió khẽ thổi qua, chẳng còn lại chút tàn tích nào.

 

“Không! Sư tỷ, tỷ không thể đối xử với ta như vậy.” Lê Lạc gào lóc thảm thiết, nước mắt nước mũi giàn giụa, tiếng kêu thê lương xé lòng, đây đúng là cảnh tượng ta muốn nhìn thấy.

 

Hình ảnh trong Thẩm Phán Kính chuyển nhanh như chớp, rất nhanh đã chuyển sang cảnh Trạch Ly Đế Quân triệu ra phân thân đeo mặt nạ, chém sạch toàn bộ thần binh đến tiếp ứng cho ta, hắn ta cố ý để lại một người, chờ Lê Lạc đến cứu viện.

 

“Mau đi bẩm báo Thiên Đế và Chiến Thần, chuyện này không còn đơn thuần là Hồng Diệp Thượng thần báo thù nữa, mà liên quan đến an nguy của thần tộc.” Có người vội vã rời khỏi Thẩm Phán Đài.

 

“Sao có thể là Trạch Ly Đế Quân, chẳng lẽ hắn mới là kẻ thuộc ma tộc?”

 

“Thì ra Trạch Ly Đế Quân mới là kẻ xấu, trời ạ, ta không dám tưởng tượng chính Đế Quân đã bày mưu tính kế tất cả, khiến Thần Ma đại chiến, thần tộc tổn thất nặng nề.”

 

Hiện tại, chuyện ta bị vu oan cấu kết với ma tộc, hại chết vô số sinh linh của thần tộc đã rõ ràng.

 

Mà nhân vật trung tâm của mọi chuyện, lúc này đang đứng cách đó không xa, không nói một lời.

 

Trạch Ly rũ mắt, che giấu cảm xúc trong đáy mắt, cằm hắn ta căng cứng, như đang đè nén thứ gì đó.