Ta tên Hồng Diệp, là nhị đệ tử của Trạch Ly Đế Quân.
Vũ Khê là đại sư huynh của ta, tiểu sư muội tên là Lê Lạc, chúng ta vốn cùng nhau sống ở Vô Vọng Cung tại thần giới.
Ngàn năm trước, trong đại chiến Thần Ma lần thứ hai, bố trí binh lực của thần tộc bị tiết lộ, khiến vô số thần tộc hy sinh.
Sau đại chiến, Lê Lạc khóc lóc nói: “Đại sư huynh, muội thấy nhị sư tỷ đến Ma Uyên thương thảo với ma tộc, muội vốn không tin sư tỷ sẽ cấu kết với ma tộc, huynh và muội đều biết sư tỷ không phải là người như vậy. Nhưng muội đã tận tai nghe thấy sư tỷ tiết lộ bố trí binh lực cho ma tộc, đây là Hồi Tố Kính, bên trong ghi lại chứng cứ sư tỷ phản bội thần tộc, chúng ta không thể bao che cho tỷ ấy.”
Chỉ dựa vào vài ba câu nói của Lê Lạc, Vũ Khê đã tin. Chỉ một bóng lưng và giọng nói của “ta” nói chuyện với ma tộc trong Hồi Tố Kính, cũng có thể khiến những thần tộc khác tin.
Ngày đó, Vũ Khê nói thẳng trước mặt ta: “Hồng Diệp, thảo nào sau khi phi thăng, muội nhiều lần từ chối thành hôn với ta, không phải vì ta không đủ yêu muội, mà là muội không đủ yêu ta, ma tộc trời sinh lòng dạ sắc đá, làm gì mà biết yêu.”
Hắn cho rằng ta là kẻ phản bội thần tộc, lập tức tố cáo ta với Thiên Đế.
Có một vị tiên quân chỉ vào ta mắng: “Hồng Diệp Thần quân có thể khống chế thượng cổ ma khí Xích Hồng Tán, chắc chắn là mang trong mình huyết mạch thượng cổ ma tộc, nàng ta nhất định là phản đồ, tuyệt đối không thể buông tha!”
Chuyện ta có thể điều khiển Xích Hồng Tán là thật, đó là bởi vì khi ở hạ giới, để cứu Trạch Ly Đế Quân, ta đã nhiễm phải ma khí trong cơ thể hắn ta, từ đó Xích Hồng Tán vô cớ trở nên thân cận với ta. Xích Hồng Tán chính là do hắn ta trao cho ta.
Sau đó, trên Thẩm Phán Đài, Trạch Ly Đế Quân lạnh lùng chất vấn ta: “Hồng Diệp, tại sao ngươi lại làm vậy? Ngươi thật sự cấu kết với ma tộc, hại chết Vân Hằng sư muội, còn khiến vô số thần tộc bỏ mạng dưới tay ma tộc sao?”
Hắn ta khẽ nhắm mắt, ánh mắt nhìn ta tràn đầy thất vọng: “Theo luật của thần tộc, ngươi phải bị phế đi tiên cốt, chịu tám mươi mốt đạo lôi hình trên đại điện, sau đó bị phong ấn ở Hoang Tháp vạn năm.”
Mỗi câu chất vấn ta, đều không dám nhắc tới nguyên nhân ta có thể điều khiển Xích Hồng Tán, bởi vì trong cơ thể hắn ta đang áp chế ma khí, mà ma khí trong cơ thể ta, lại bắt nguồn từ hắn ta.
Ta bị trói chặt trên Dẫn Lôi Trụ, không một ai tin lời biện bạch của ta, chẳng ai nguyện để ta ngược dòng thời gian, thẩm tra lại những ký ức trên đài xét xử.
Tiểu sư muội ở bên cạnh còn thêm dầu vào lửa, nàng ta nói: “Sư tỷ, tỷ nhận tội đi. Sau đó nói ra manh mối của ma tộc, như vậy có thể bớt chịu khổ, muội và đại sư huynh sẽ cầu tình cho tỷ, đại sư huynh không muốn thấy tỷ thành ra nông nỗi này đâu.”
“Sư muội, ta sẽ đợi muội ra khỏi Hoang Tháp, tuy muội đã làm sai, nhưng ta vẫn là người yêu muội nhất thế gian này.” Vũ Khê ở bên cạnh không dám nhìn ta, giọng nói yếu ớt.
Sau đó, Trạch Ly Đế Quân tước bỏ tiên khí của ta, đích thân giám sát ta chịu lôi hình, chỉ để lại cây Xích Hồng Tán mà ta đã thu vào thức hải để bảo vệ linh hồn ta không tan vỡ.
Sau khi lôi hình kết thúc, ta đã hấp hối, mặc cho Vũ Khê lóc bỏ tiên cốt của ta. Tu vi trong người hoàn toàn tan biến, chỉ còn lại một bộ xương khô cằn.
Đau đớn đến mức như chết đuối trong ngạt thở, toàn bộ Thiên Cung tràn ngập tiếng gào thét bi thương của ta, ngay cả những tiên nga ngày thường mắng ta là kẻ phản bội cũng không nghe nổi nữa.
Còn Lê Lạc, trước khi ta chịu lôi hình, đã lén lút động tay động chân trên Dẫn Lôi Trụ, khiến ta không thể sử dụng thần lực, chỉ có thể gắng gượng chống đỡ.


