Hành động của Lãnh Mộ Hàn khiến cho ba đại gia tộc Thượng Quan, Đông Phương, Gia Cát và mấy gia tộc ở ẩn họp lại bàn bạc đối sách.
Mấy lần vây quét kia làm cho họ tổn thất không ít người, những người thế hệ trước không một ai sống sót, mà giờ đây Lãnh Mộ Hàn lại có đại quân ma thú và binh sĩ thần bí giúp đỡ. Nên tất nhiên ba gia tộc lớn Bắc Ảnh, Bạch Khải, Mộ Dung muốn lật đổ Lãnh Mộ Hàn, gia tộc Hiên Viên có quan hệ thân thiết với Bắc Ảnh Linh Thứu, mà thái độ của Nam Cung Mặc lại không rõ ràng, thế cục như vậy hiển nhiên là bất lợi cho bọn họ.
Trong căn phòng rộng lớn, Đông Phương Hoa Kỳ nhìn các đại diện của các gia tộc, không tán thành nói: “Ta không đồng ý làm như vậy, chuyện này là do chúng ta khơi mào trước, vốn là do chúng ta đuối lý, huống hồ người của chúng ta còn đang trong tay bọn họ. nhiệm vụ cấp bách bây giờ là đi cứu người mà không phải đánh bừa.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì, sao lại nói là chúng ta đuối lý? Bắc Ảnh Linh Thứu kia là dị năng ám hệ, là biểu tượng của tà ác, ai ai cũng muốn tiêu diệt!” Đông Phương Hoa Kỳ vừa dứt lời một gã trung niên lên tiếng phản bác.
Đông Phương Hoa Kỳ lạnh lùng cười, không vì đối phương hơn tuổi hắn mình có chút sợ hãi nào “Hừ, ngươi đây là muốn dùng mấy lời lẽ mang ra lừa gạt thế nhân để lợi dụng ta, đạt được mục đích của ngươi sao?”
Nghĩ hắn không biết trong lòng bọn họ đang nghĩ gì sao? Bọn họ chính là sợ hãi sự mạnh mẽ của dị năng ám hệ, sợ chính mình không đứng được ở trên đỉnh cao của thế gian, phải cúi đầu trước kẻ khác. Bây giờ sợ phiền phức nên đến cả Lãnh Mộ Hàn bọn họ cũng muốn loại bỏ luôn chứ gì? Quyền lợi quan trọng đến vậy sao?
Lúc trước hắn đã không đồng ý bọn họ làm như vậy, nhưng phụ thân lại không nghe hắn, giờ phụ thân đã chết trong cuộc vây quét ấy rồi, đại ca lại bị nhốt, đó là lý do hắn tham dự cuộc họp lần này, nhưng nhóm người này vẫn khư khư cố chấp, chẳng lẽ vì dã tâm của bản thân mà thà hi sinh tính mạng của người thân sao?
Đông Phương Hoa Kỳ nhìn chằm chắm vào người kia, gã trung niên tựa như đã bị nói trúng tim đen, vẻ mặt có chút lúng túng, nhưng đây không phải là suy nghĩ của một mình ông ta, những người ngồi tại đây, trừ Đông Phương Hoa Kỳ thì ai mà không nghĩ như ông ta chứ? Nghĩ vậy, ông ta lại càng tự tin hơn, giống như có suy nghĩ này là rất bình thường.
Đúng lúc này Gia Cát Túc Cẩn nói thay cho gã trung niên kia: “Đông Phương Hoa Kỳ, Vũ Văn bá phụ dù gì cũng là trưởng bối, chú ý ngữ khí của ngươi! Huống hồ, giờ người thương vong cũng là người của bọn ta, bọn họ đều đang sống rất tốt! Vốn bọn ta không muốn so đo cùng bọn chúng, nhưng bọn chúng lại được nước lấn tới còn bắt giam người của bọn ta, chẳng lẽ bọn ta còn phải nhẫn nhịn sao?”
“Nếu không vô cớ đụng vào bọn họ, sao chúng ta lại thương vong nhiều đến như vậy? Chẳng lẽ ức hiếp người ta, người ta không thể phản kháng lại sao? Chính mình không bằng người, trộm gà không được còn mất thêm nắm gạo lại còn không biết xấu hổ đi trách người ta à?” Thật nực cười! Trưởng bối? Hừ, trưởng bối đã đẩy người thân của hắn đi vào chỗ chết sao?
Mà hắn không hiểu được Gia Cát Túc Cẩm này, đã vô tích sự nhưng lại nhiều tâm cơ, Gia Cát Ngự Kình bị giam, hắn là kẻ vui nhất, lại thêm Gia Cát Vô Ưu mất tích vô cớ, hắn sợ là sau khi Gia Cát Ngự Kình trở về thì địa vị bây giờ của hắn sẽ xuống dốc không phanh, đúng là giống hệt như bọn vô học!
Đông Phương Hoa Kỳ nói thẳng thừng chẳng thèm nể nang gì những người ở đây, bọn họ có đánh đổi tính mạng của người thân, nhưng hắn không làm được.
Mọi người nghe xong lời hắn nói thì sắc mặt trầm xuống, hắn nghĩ hắn là ai? Đến cả phụ thân của hắn cũng không dám nói bọn họ như vậy, một đứa nhãi ranh như hắn lại dám chỉ trích bọn họ, còn nói bọn họ đáng bị như vậy, gieo gió gặt bão?
Thượng Quan Hối Minh, cha của Thượng Quan Khôn Úy đập mạnh xuống bàn, đứng bật dậy, phẫn nộ quát: “Ngươi đang nói Úy nhi chết chưa hết tội sao?! Tên nhãi Đông Phương kia! Ngươi đừng có quá đáng! Nếu không đừng trách ta không nể mặt phụ thân ngươi!”
Thượng Quan Hối Minh tuy phẫn nộ nhưng không trực tiếp lật mặt, còn nhắc tới tình nghĩa với phụ thân Đông Phương Hoa Kỳ, bởi vì ông ta biết lúc này không nên làm cho mối quan hệ trở nên bất hòa, nếu không sẽ thiếu một trợ giúp báo thù cho con mình, cũng sẽ khó khăn hơn một chút.
Nhưng ông ta đã coi thường trí tuệ của Đông Phương Hoa Kỳ rồi, hắn đâu có dại mà để người khác lợi dụng. Đông Phương Hoa Kỳ cũng đứng lên “Thượng Quan bá phụ, các vị đang ngồi đây, thật xin lỗi, lần hành động này ta sẽ không tham gia, các người muốn làm gì thì làm, ta sẽ không ngăn cản, cũng không giúp Lãnh Mộ Hàn, ta chỉ muốn cứu ca ca của ta.”
Nói xong Đông Phương Hoa Kỳ đi luôn, lời nói và hành động của hắn khiến mọi người đang ngồi đứng cả lên, “Đứng lại” có vài người ngăn hắn lại.
Đông Phương Hoa Kỳ thấy mình bị chặn lại, quay đầu liếc nhìn đám người ở đó “Ta đã nói rồi, ta sẽ không giúp bên nào, ta chỉ muốn cứu ca ca của ta ra.”
Đương nhiên bọn họ lo lắng hắn đi giúp Lãnh Mộ Hàn, nhưng ngoài ra bọn họ còn lo sẽ thiếu đi một thế lực hỗ trợ, bây giờ thực lực của bọn họ vốn không bằng trước kia, nếu Đông Phương gia tộc không tham gia, vậy phần thắng bên họ sẽ ít đi.
“Đông Phương Hoa Kỳ, ngươi tốt nhất nên nghĩ kĩ rồi mới quyết định!” một người tóc đã hoa râm nhìn thẳng vào mắt hắn.
Đương nhiên Đông Phương Hoa Kỳ biết ông ta đang uy hiếp mình, lạnh lùng nói: “Nếu như ta vẫn kiên quyết như vậy, các người định giam giữ ta sao?”
Sao Gia Cát Túc Cẩn có thể bỏ qua cơ hội như vậy được, trước kia Đông Phương Hoa Kỳ luôn coi thường hắn, vừa rồi còn không nể nang gì hắn, hắn không nhân cơ hội này thì có lỗi với bản thân quá. “Cho dù có nhốt ngươi lại thì đã làm sao? Ngươi thật sự coi mình là ia chủ của gia tộc Đông Phương sao? Mời ngươi tới là nể mặt ngươi rồi, đừng có mà không biết điều!”
Nghe Gia Cát Túc Cẩn nói, trong mắt Đông Phương Hoa Kỳ xẹt qua một tia sát ý, dù đánh không lại nhưng hắn cũng sẽ không thỏa hiệp, dù sao việc này cũng liên quan đến vận mệnh của cả gia tộc bọn họ.
Mặt khác, mọi người nghe Gia Cát Túc Cẩn nói vậy, không phản đối cũng không hùa theo, nếu có thể chế trụ hắn thì tốt nhưng nếu hắn thật sự không phối hợp thì bọn họ cũng không thể làm mối quan hệ trở nên căng thẳng, thà rằng thiếu một bên giúp còn hơn là thêm một kẻ địch.
Tất cả mọi người đều nhìn Đông Phương Hoa Kỳ, chờ quyết định của hắn.
“Ta không hối hận với quyết định ngày hôm nay,” Đông Phương Hoa Kỳ nói một câu trước khi rời đi, kết quả của việc đồng lõa với hổ rất có thể bị hổ ăn thịt, bọn họ lên kế hoạch giành phần thắng nhưng không không biết đấu với Lãnh Mộ Hàn phải trả giá như thế nào, nhất định sẽ có hi sinh, ai sẽ là người hi sinh? Hắn không dám mạo hiểm như vậy, rất có thể sẽ phải trả giá bằng tính mạng của cả gia tộc.
Vì đến cuối cùng Đông Phương Hoa Kỳ cũng không bị sao cả, nên Gia Cát Túc Cẩn tức giận đi về nhà, vừa vào đến cửa đã la mắng người hầu, đến cả quản gia cũng không may mắn biến thành chỗ cho hắn xả giận.
Cho đến khi quản gia ngẩn người nhìn thấy phía sau hắn, lập tức ngập ngừng gọi “Nhị thiếu gia?”
Gia Cát Túc Cẩn còn chưa nguôi giận đã nghe thấy quản gia nhắc tới nhị ca của mình, lập tức quát: “Nhị thiếu gia cái gì! Bây giờ nhà này chỉ có mình thiếu gia là ta! Nhớ cho kỹ! Bây giờ lão tử làm chủ cái nhà này! Không có đại thiếu gia nhị thiếu gia gì hết!”
“Đệ làm chủ?” Gia Cát Túc Cẩn vừa dứt lời, sau lưng đã vang lên một giọng nói trầm thấp khiến người ta sợ hãi.
“Nhị, nhị ca?” nghe giọng nói này, Gia Cát Túc Cẩn sửng sốt, quay đầu lại thấy một nam tử đeo mặt nạ che nửa mặt, còn nửa mặt kia không phải Gia Cát Vô Ưu thì là ai? Hơn nữa không biết có phải ảo giác hay không, dường như hắn có cảm giác nửa khuôn mặt kia có vẻ rất quỷ dị, làm hắn không thể nhìn đi chỗ khác.
Phải nói, người mà Gia Cát Túc Cẩn đố kị nhất là Gia Cát Vô Ưu, gia tộc Gia Cát lấy việc điều chế thuốc làm chính, mà Gia Cát Vô Ưu trời sinh có khả năng chữa bệnh độc nhất vô nhị, thế nên cả gia tộc đều coi hắn như báu vật, còn bản thân thì sao? Lại bị phớt lờ, chỉ sống dưới ánh hào quang của đại ca và nhị ca.
Bây giờ khó khăn lắm hắn mới có cơ hội ló mặt ra, nhị ca mất tích, đại ca bị nhốt, hắn chính là người thừa kế duy nhất của gia tộc Gia Cát, hắn chưa từng nghĩ người đang mất tích và bị nhốt có thể trở về.
Thế nhưng Gia Cát Vô Ưu đã trở lại! Gia Cát Túc Cẩn khó có thể chấp nhận sự thật, quyền lợi trong tay chẳng lẽ cứ giao ra sao?!
Sau khi hoàn hồn, Gia Cát Túc Cẩn lập tức kiềm chế sự không cam lòng và kinh ngạc, thẳng mặt nói “Huynh còn biết trở về? Không phải huynh đang đi du ngoạn sao? Lúc gia tộc gặp chuyện thì huynh không ở đây, bây giờ trở về để làm gì?”
Gia Cát Vô Ưu không nói gì nhưng ánh mắt còn lạnh hơn cả băng, Gia Cát Túc Cẩn thấp thỏm trong lòng, nhưng chỉ trong nháy mắt hắn đã nghĩ tới điều gì đó.
Tuy hắn không tiếp xúc nhiều với nhị ca nhưng hắn rõ ràng Gia Cát Vô Ưu có thiên phú ở phương diện luyện chế đan dược, linh lực cũng là một hệ chữa bệnh, chính vì vậy hắn không có chút năng lực công kích nào, dựa vào đấu khí, thì không phải đối thủ của mình.
Vì thế Gia Cát Túc Cẩn lại càng làm tới “Nhìn cái gì mà nhìn! Ta nói sai cái gì à? Huynh cút đi cho ta! Gia Cát gia không cần kẻ nhát gan như, aaaa!”
Chữ “huynh” còn chưa nói ra, Gia Cát Túc Cẩn đã bị Gia Cát Vô Ưu ném ra một đạo linh lực đánh trúng mà không hề báo trước, quay hai vòng ở trên không rồi rơi xuống đất, phần ngực áo bị linh lực làm rách một mảng dài, lồng ngực lộ ra, thậm chí thấy được cả xương cốt, ngay lập tức máu nhuộm đỏ cả quần áo, đau đến mức Gia Cát Túc Cẩn hét lên đau đớn.
Hắn nào biết Gia Cát Vô Ưu đã không còn như trước kia, huống hồ Gia Cát Vô Ưu đã không còn tình cảm gì với gia tộc từ lâu, cho nên sẽ không nương tay.
Quản gia ở bên cạnh đương nhiên rất hoảng sợ trước cảnh tượng này, nhưng làm cho ông ta càng kinh ngạc hơn là đòn kia của Gia Cát Vô Ưu lại không nhìn ra thuộc tính và phẩm chất của linh lực.
Nhưng không thể không nói, một đòn này quả thật đánh rất hay, nếu gia tộc Gia Cát rơi vào tay Gia Cát Túc Cẩn thì sớm muộn gì cũng lụi bại, ông cũng không muốn cơ nghiệp mà tổ tiên và lão gia vất vả gây dựng lại bị hủy hoại bởi Gia Cát Túc Cẩn.


