Skip to main content

Trang chủ Phu Nhân Đại Boss Có Chút Tàn Nhẫn Chương 93: Âm mưu của ác ma

Chương 93: Âm mưu của ác ma

3:09 chiều – 25/08/2025

“Tạm dừng ngay các hoạt động ở bệnh viện và rút toàn bộ người về.”
Sáng sớm, vừa mới nhận được tin tức, Thang Chinh đã thông báo ngay cho Thang Tích Diễm đầu tiên. Trước đó sau khi hai bố con nói chuyện xong, Thang Chinh đã trực tiếp phái người đến xử lý chuyện này thì lại phát hiện có người càng cao tay hơn tham gia vào, bọn họ không thể không rút lui và bo bo giữ mình.
Thang Tích Diễm vừa mới đến thẩm mỹ viện đã nhận được điện thoại của bố mình, cô ta lập tức gọi điện cho người phụ trách để bọn họ rút lui toàn bộ, không thể manh động.
Thang Tích Diễm hỏi Thang Chinh, nhưng ông ta cũng không biết thân phận của đối phương, chỉ biết người bên kia cực kỳ khôn khéo và vô cùng nhạy bén.
Thang Tích Diễm nghi ngờ hỏi: “Bố, liệu có phải là bọn họ không?”
“Không phải bọn họ, ngoài trừ chúng ta ra thì không một ai biết đến sự tồn tại của nó.”
Thang Chinh chắc chắn nói.
Thang Tích Diễm nhíu mày, luôn cảm thấy trong chuyện này có gì đó kỳ lạ.
Thang Chinh biết con gái mình đang nghĩ gì, cảnh cáo nói: “Con đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
“Con hiểu rồi.” Thang Tích Diễm siết chặt điện thoại di động, nghiến răng nghiến lợi đồng ý.
*
“Ngày hôm qua đạo diễn Mẫn đưa cô đến bên kia à?”
Sau khi Hàn Quân Kỷ báo địa điểm mà Thang Tư Lan đi đến xong, trong lòng Thi Hoa lo lắng không thôi.
Mãi đến khi nghe nói người đã ra ngoài mới yên tâm đi ngủ.
Hôm nay mới sáng sớm đã đi cùng xe đến đây, Thang Tư Lan vừa mới lên xe cũng bị ép hỏi.
“Anh Hoa đang nói về hội quán kia à?” Thang Tư Lan chủ động giải thích: “Đạo diễn Mẫn không hề làm gì tôi cả, thực sự ăn một bữa cơm tối mà thôi.”
Hơn nữa còn có thu hoạch nhất định.
Hoá ra người đứng sau lưng lại là Giang Hải Lâu.
Nói cách khác, Giang Hải Lâu thực sự có ý với mình, chỉ là người này không biết nói chuyện nên mới khiến người khác hiểu nhầm.
Đêm qua cô đã suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn để ý đến chuyện của anh và Diệp Yến Lan.
Vấn đề này lại được gác lại một lần nữa.
“Thật sự không có chuyện gì xảy ra? Người đó là ai?”
“Không ai cả.” Thang Tư Lan mím môi, điều chỉnh lại cảm xúc của mình nói: “Chỉ là một tổng giám đốc lớn tuổi bình thường.”
“Tổng giám đốc lớn tuổi bình thường?” Tổng giám đốc lớn tuổi và bình thường có thể đi cùng nhau sao?
“Đối phương không có ác ý gì cả.”
“Sao cô biết người khác nghĩ như thế nào?”
“Tôi biết thế thôi.”
Thi Hoa thấy cô không chịu nói nên cũng không hỏi nữa.
*
“Hôm nay Tư Lan hăng hái tràn ngập tinh thần quá nhỉ! Đêm qua gặp được chuyện tốt gì à?”
Khuôn mặt đẹp trai vô lại của Địch Liên Nguyên ghé đến đây, trêu chọc nhìn Thang Tư Lan từ trên xuống dưới.
Thang Tư Lan bày ra vẻ mặt ôn hoà mỉm cười chào hỏi: “Hôm nay tiền bối Địch cũng rất có tinh thần!”
“Tư Lan!”
Đạo diễn Mẫn lớn tiếng gọi.
Thang Tư Lan vẫy vẫy tay với Địch Liên Nguyên: “Đạo diễn Mẫn gọi tôi, tôi đi qua đó xem sao.”
Địch Liên Nguyên híp mắt nhìn Thang Tư Lan, quay đầu lại nói với người đại diện của mình nói: “Cậu không thấy cô ấy hơi giống với người nào đó sao?”
“Ai?” Người đại diện thanh nẹp viết viết vẽ vẽ gì đó, thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên.
Địch Liên Nguyên nhìn chằm chằm vào anh ta, hàng lông mày anh tuấn nhướn cao, vươn bàn tay rộng lớn che nội dung trên thanh nẹp trước mặt người đại diện lại: “Cậu không thể ngẩng đầu lên nói chuyện với tôi được à?”
Người đại diện ngước mắt lên nhìn anh ta.
Người đại diện cũng chỉ mới hơn hai mươi, đẹp trai trẻ trung, hoàn toàn không thua kém bất cứ người mẫu khác, mặt mũi cực kỳ hút mắt.
“Anh có thể an phận một chút được không?”
“Tôi không an phận chỗ nào?” Địch Liên Nguyên nhíu mày.
Người đại diện rút thanh nẹp ra, xoay người dặn dò với trợ lý ở bên cạnh, Địch Liên Nguyên quay đầu đi về phía Thang Tư Lan.
*
“Tối qua uống không ít rượu, nếu cảm thấy đau đầu hay khó chịu trong người thì có thể nghỉ ngơi một chút rồi bắt đầu quay phim.”
Đạo diễn Mẫn mỉm cười tủm tỉm nhìn Thang Tư Lan, giọng điệu ôn hoà hơn bình thường gấp mấy lần khiến những người bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này cũng cảm thấy giống như nhìn thấy quỷ.
Thang Tư Lan cũng không có mấy thiện cảm với vị đạo diễn Mẫn này, tối qua nếu tổng giám đốc Mục không xuất hiện, bản thân thân cô cũng không quen biết anh ta thì mọi chuyện chắc chắn sẽ có một kết cục khác.
Có lẽ cô có thể thoát khỏi căn phòng đó bằng chính năng lực của mình nhưng cũng sẽ làm tổn thương hoà khí giữa đôi bên.
Hoàn toàn không có mấy lời hay ý đẹp như ngày hôm nay.
“Cảm ơn đạo diễn Mẫn đã quan tâm, sức khỏe tôi rất tốt, không cần phải nghỉ ngơi đặc biệt.”
“Rất chuyên nghiệp, tinh thần làm việc này rất đáng để mọi người học tập.”
Đạo diễn Mẫn lại mượn cơ hội này để khen ngợi một câu, thể hiện gần gũi và thân thiết của mình.
Thang Tư Lan lại vờ như ngầm hiểu không để ý đến, vẫn như thường lệ nên làm cái gì thì làm cái đó.
Địch Liên Nguyên vừa đi đến đã nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta híp híp mắt.
Rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì mà đến cả một người phụ nữ như đạo diễn Mẫn cũng thay đổi 180 độ với Thang Tư Lan?
Thang Tư Lan quay người lại gật gật đầu với Địch Liên Nguyên, hai người bắt đầu làm việc.
Buổi quay phim hôm nay diễn ra suôn sẻ ngoài mong đợi, bởi vì là một bộ phim cảm động nên từ đầu đến cuối Thang Tư Lan không có bất cứ cảnh quay hành động nào. Kể từ khi bắt đầu nghiệp diễn cho đến nay, đây là bộ phim đầu tiên cô không đóng cảnh hành động.
Do có sự cố ngất xỉu lần trước, Thi Hoa đặc biệt dặn dò Hàn Kỷ Quân phải nhìn chằm chằm vào cô.
“Thang tiểu thư.”
Sau khi kết thúc công việc, vừa mới rời khỏi đoàn làm phim đã đột nhiên bắt gặp một cô bé mười hai mười ba tuổi đưa một bó hoa đến tận tay cô, Thang Tư Lan ngơ ngác cầm lấy, tưởng là fans của mình nên định cảm ơn.
Đúng lúc này lại nghe cô bé nói: “Có một vị tiên sinh nhờ em đưa cho chị.”
Nhân lúc Thang Tư Lan ngạc nhiên ngẩn người, cô bé đã bỏ chạy.
Thang Tư Lan nhìn bó hoa hồng đen trên tay, cảm thấy hơi bối rối.
Một người đàn ông tặn hoa hồng đen cho mình?
Có ý gì vậy?
Vì là một người không biết tên tặng nên Thang Tư Lan vừa mới lên xe đã giao cho Du Hi xử lý.
“Sao lại là hoa hồng đen?”
Du Hi cũng sửng sốt.
Thang Tư Lan không quan tâm loài hoa này có ý nghĩ gì, dựa vào thành ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vào lúc này, trong lòng cô không hề suy nghĩ chuyện gì cả.
*
“Ông chủ, người của bệnh viện đã nhả ra rồi, tài liệu đã ở trong tay. Đối phương rất gian xảo, không bắt được cái đuôi của bọn họ.”
Phí Vụ đưa một phần tài liệu mới đến trước mặt Giang Hải Lâu, áy náy cúi đầu xuống.
Chuyện này anh ta đã cố gắng hết sức rồi.
Đừng đi vào vết xe đổ của Vân Mậu Lâm nữa.
Giang Hải Lâu cầm lấy lật mở tài liệu, anh không có bất cứ nhận xét nào về hiệu quả làm việc.
Khi nhìn thấy một tấm CT não bên trong, đôi mắt đen nhánh u ám khẽ híp lại, lấy ra.
Thấy sắc mặt anh thay đổi, Phí Vụ cũng trở nên căng thẳng theo.
“Ông chủ, có phải có gì đó bất thường không?”
Giang Hải Lâu đặt CT lên bàn, ngón tay mảnh khảnh thon dài chỉ vào một vật thể rõ ràng trên đó: “Viên đạn?”
“… Chắc không phải đâu, có thể là mấy thứ như u não gì đó cũng nên.”
Mặc dù hình dạng rất giống như chưa chắc đã là nó.
Khi nhận được tài liệu, Phí Vụ cũng mở ra nhìn lướt qua một lần, vẫn không thể xác định đó là gì?
Anh ta cũng đã đi hỏi bác sĩ nhưng đối phương lại không cho một câu trả lời rõ ràng.
Bởi vì cho dù nghĩ thế nào đi chăng nữa cũng không thể tưởng tượng được có một viên đạn được giấu trong đầu Thang Tư Lan.
Gặp tình huống như vậy còn có thể sống được sao?
“Vết thương, viên đạn.” Giang Hải Lâu lẩm bẩm mấy chữ này, hai hàng lông mày nhíu chặt.
“Liệu có nhẫm lẫn gì không?”
“Kiểm tra lại?”
Còn kiểm tra lại?
Phí Vụ muốn phản bác lại một câu nhưng khi nghĩ đến kết cục hiện tại của Vân Mậu Lâm, anh ta lại ngậm miệng đi làm việc.
Giang Hải Lâu nhìn tấm CT kia kiểm tra lại một lần nữa, cuối cùng vẫn không có được đáp án thực sự.
Bỏ đồ vật nhận được vào trong ngăn tủ, Giang Hải Lâu lấy điện thoại di động ra nhìn chằm chằm vào mấy tin nhắn kia.
Chẳng bao lâu sau, Phí Vụ lại đi vào phòng, sắc mặt hơi nặng nề.
“Ông chủ, Diệp tiểu thư đột nhiên biến mất. Có người đã đưa cô ta đi ở dưới cầu vượt.”
“Không bắt được người ạ.”
Sớm muộn gì Diệp Yến Lan cũng xảy ra chuyện mà thôi.
Không cần phải hoảng hốt.
Phí Vụ nhìn người đàn ông bình tĩnh ở trước mặt mình, tận sâu trong lòng cảm thấy ớn lạnh.
Người phụ nữ Diệp Yến Lan kia thực sự quá ngu ngốc, vừa nhận được một chút lợi lộc thì đã tự cho rằng sức quyến rũ của mình có thể mê hoặc ông ngủ đến mức không biết trời nam đất bắc là gì.
Người phụ nữ quá tự cao tự đại sẽ tự hại chết mình.
“Đã phái người đuổi theo, có lẽ… Sẽ mất khoảng nửa tiếng đồng hồ.”
“Rút người về.”
“Rút về?” Phí Vụ cau mày: “Ý của ông chủ là để mặc Diệp tiểu thư gặp nguy hiểm?”
“Chỉ là một con đàn bà thôi mà.”
Giọng điệu lạnh lùng khiến người khác lạnh sống lưng.
Phí Vụ thản nhiên gật gật đầu, nghĩ lại cũng có thể hiểu được, không phải ông chủ của bọn họ gây chuyện mà là người phụ nữ kia không hiểu rõ thực tế khi đã từ bỏ một con ngựa đang đưa cô ta tiến về phía trước.
Đúng là người do chú Mã đưa đến, nhưng lúc đó ông chủ cũng dửng dưng tặng cho cô ta một căn biệt thự.
Là người phụ nữ kia không biết đủ.
*
Diệp Yến Lan ngồi lên chiếc xe do hai vị Giang tiên sinh kia phái đến đây, lúc mới bắt đầu còn cảm thấy mừng thầm trong lòng.
Nhưng khi đi vào một căn phòng trong hội quán nào đó, nhìn thấy Tần Kế Thân đang ngồi trong đó, sắc mặt cô tập lập tức thay đổi.
Khó khăn lắm mới có thể ra ngoài hít thở không khí, Tần Kế Thân tìm một nơi tiêu khiển giải trí, lúc này đang ngồi chờ ai đó, đột nhiên nhìn thấy Diệp Yến Lan mở cửa đi vào thì sửng sốt không thôi.
Nhưng trên mặt nhanh chóng nở một nụ cười bẩn thỉu: “Tôi đã nói mà, một người tàn phế như Giang Hải Lâu thì làm sao có thể thoả mãn được người phụ nữ của mình, nếu đã đến đây rồi thì đừng giả vờ thanh cao nữa!”
Chạy trốn thôi!
Khi nhìn thấy người đàn ông kia, trong đầu Diệp Yến Lan chỉ nghĩ đến mấy chữ này.
Đáng tiếc, cô ta trốn không thoát.
Tần Kế Thân túm lấy cô ta từ phía sau, kéo ra sau.
“Muốn trốn sao?”
“Tần, Tần tiên sinh…Tôi đi nhầm… Xin lỗi.”
“Đi nhầm?”
Tần Kế Thân cười lạnh, nghĩ đến chuyện mình phải xin lỗi với tên họ Giang kia chỉ vì người phụ nữ này, mất hết mặt mũi thì thôi lại còn khiến nhà họ Tần phải bồi thường lớn như thế nữa.
Kết quả đến cả mùi vị của người phụ nữ này như thế nào ông ta cũng không được nếm thử.
Hôm nay người đã xuất hiện ở đây mà còn để cô ta chạy thoát thì ông ta không phải là đàn ông!
Diệp Yến Lan đứng dậy, đang định phải kháng thì bị Tần Kế Thân giáng một cái tát.
“A!”
Diệp Yến Lan bị đau hét lên thành tiếng.
“Đồ đê tiện, dám cấu kết với tên họ Giang kia hãm tại ông đây, cô nghĩ hôm nay cô có thể thoát được sao? Nếu cô dám bước ra khỏi cánh cửa này, ngày mai sẽ lên trang nhất ngay lập tức. Chẳng phải đám nữ minh tinh các cô rất quý trọng thanh danh của mình sao? Không muốn mất mặt thì hầu hạ cho tốt vào.”
Vừa dứt lời đã lôi kéo người đi vào căn phòng nhỏ phía sau.
Mặc kệ Diệp Yến Lan phản kháng như thế nào cũng vô dụng, thậm chí là la hét cũng không thể lọt ra ngoài được.
Hơn nữa bên ngoài còn có người của Tần Kế Thân đang canh giữ.
*
Tần Vĩnh Đông từ bên ngoài về nhà không nhìn thấy con trai, trầm giọng hỏi cấp dưới: “Kế Thân đi đâu rồi?”
Cấp dưới vội vàng nói: “Thân thiếu nói muốn đi ngâm suối nước nóng nên đã dẫn theo mấy người ra ngoài rồi ạ.”
Tần Vĩnh Đông tức giận đến mức muốn mắng người, đứa con trai này đã hơn bốn mươi tuổi nhưng vẫn không bằng một tên tiểu tử hai mươi tuổi, mấy người kia làm sao có thể trông chừng được nó.
“Bạc Thừa đâu?”
“Thừa thiếu đang ở trong phòng ạ.”
Tần Vĩnh Đông bước lên lầu, vệ sĩ La Dược ở lại trong phòng khách.
*
Đêm khuya.
Giang Hải Lâu nhận được một số tin nhắn, trong căn phòng tối mịt chỉ có màn hình điện thoại di động phát ra thứ ánh sáng duy nhất, ánh sáng đó phản chiếu lên khuôn mặt đẹp trai lại mang đến một vẻ lạnh lùng quỷ dị.
Đầu ngón tay khẽ chuyển động, anh chuyển toàn bộ tin nhắn nhận được đến tay Tần Vĩnh Đông.
La Dược nửa đêm chạy đến biệt thự, đứng trước cửa gõ gõ cửa phòng.
Mãi một lúc lâu sao mới nghe được tiếng đáp lại từ bên trong.
Nhận được phản hồi, La Dược nhanh chóng mở cửa đi vào, nhỏ giọng nói: “Thân thiếu động vào người phụ nữ của Giang Hải Lâu.”
“Cái gì!”
Ông lão vốn không thể ngủ ngon giác lập tức ngồi dậy, ánh mắt hung ác nham hiểm mở to nhìn chằm chằm.
La Dược nói: “Là Thân thiếu chụp ảnh gửi cho Giang Hải Lâu.”
Bây giờ Giang Hải Lâu gửi lại chính là muốn để cho bọn họ thấy rõ ai mới là người động tay trước, lần này không thể trách Giang Hải Lâu hắn tàn nhẫn độc ác được.
Tần Vĩnh Đông lập tức tỉnh táo lại.
Ông ta lạnh lùng mặc quần áo vào, giọng điệu lạnh lẽo dặn dò cấp dưới chuẩn bị xe.
“Tên nghiệt tử này!”
Người nào không động lại dám động vào Giang Hải Lâu, hơn nữa còn để lại chứng cứ.
Ngu xuẩn!
Chiếc xe hơi nhanh chóng lái xe khỏi nhà họ Tần.
Trên tầng hai, Tần Bạc Thừa vén rèm lên nhìn ra bên ngoài.
Không hiểu đêm hôm khuya khoắt như thế này rồi ông nội còn đi đâu, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Anh ta bị giam trong nhà hơn mười ngày rồi, ngay cả khi đi học cũng có người nhìn chằm chằm, anh ta sắp nghẹn đến phát điên rồi.
Bây giờ nhìn thấy ông cụ đưa gần hết người ra ngoài, trong lòng Tần Bạc Thừa ngứa ngáy, nghĩ cách phải thoát ra khỏi đây như thế nào?
*
Hộp đêm.
Tần Vĩnh Đông dẫn người vội vàng xông vào, doạ đến nhân viên bảo vệ đứng trước cửa cả người run bần bật.
“Cạch!”
Cánh cửa phòng bị phá mở.
Tần Kế Thừa đang ngủ say bên trong chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy ông già nhà mình dẫn theo một đám người xông vào phòng, sợ tới mức nhảy xuống khỏi giường.
“Bố… Bố…”
“Bốp!”
Tần Vĩnh Đông đi đến giáng cho con trai mình một cái tát, ra tay thật sự.
Người nằm trên giường đúng là nữ minh tinh kia.
“Đưa nó đi.”
“Bố, nghe con giải thích, là người phụ nữ này tự mình dâng đến miệng, hoàn toàn không liên quan đến con…” Tần Kế Thân lớn tiếng gào lên.
“Dẫn đi.”
Tần Vĩnh Đông hận không thể cho ông ta một cái tát nữa.
Mấy gã đàn ông cao lớn đi lên túm lấy Tần Kế Thân đưa đi.
Tần Kế Thân dù sao cũng đã ngoài bốn mươi tuổi, bình thường cũng là một người “chỉ điểm giang sơn”, lúc này bị đối xử như vậy mặt mũi đều bị ném hết rồi.
Chẳng mấy chốc, người đã bị mang đi, căn phòng trống rỗng.
Những người ở đây không ai dám hé răng nửa lời, an phận làm tốt việc của mình.
Sau khi nhân được điện thoại, Phí Vụ cong môi cười lạnh một tiếng, đi lên lầu báo cáo cho Giang Hải Lâu: “Ông chủ, nhà họ Tần dẫn người đến đưa Thân thiếu đi, lão già này tưởng như thế sẽ xong chuyện sao?”
Ảnh chụp khá tốt, từ góc độ này vào giống như Tần Kế Thân đang nhắm mắt lại tự chụp, chỉ chụp đầu, người bị lộ nhiều nhất vẫn là vị Diệp tiểu thư kia.
Phí Vụ lại thông cảm cho vị Diệp tiểu thư này một lần nữa.
Trêu chọc ai không trêu, lại cố tình trêu chọc con ác ma này.
Giang Hải Lâu gật đầu.
“Ngài có muốn phái người đi xử lý chuyện của Diệp tiểu thư một chút không ạ?” Suy cho cùng người phụ nữ kia cũng rất đáng thương.
Giang Hải Lâu liếc mắt nhìn sang, Phí Vụ nhanh chóng ngậm miệng.
Mấy chuyện như thế này cứ để ông chủ quyết định là được rồi.
*
Thang Tư Lan ngáp một cái rồi lên xe, cầm lấy điện thoại di động hỏi Du Hi: “Hôm nay có tin hot gì không?”
“Người chiếm hot search vẫn là Úc Cảnh Nhuận, sau khi scandal của Liễu Lỵ được làm sáng tỏ, các fans đều thở phào nhẹ nhõm.”
Thang Tư Lan không nhịn được liếc mắt nhìn sang.
“À, còn có Diệp Yến Lan, hôm qua có người chụp được hình ảnh Diệp Yến Lan lên một chiếc xe hơi sang trọng dưới chân cầu, cô xem này!”
Du Hi đưa tin tức mình tìm được đến trước mặt Thang Tư Lan.
Ảnh chụp không rõ ràng lắm, thoạt nhìn không giống như đang chụp lén, bức ảnh được phóng to chứng tỏ được chụp từ xa.
Dạo gần đây những chủ đề liên quan đến Diệp Yến Lan cũng rất nhiều, các phóng viên bám lấy không tha là chuyện đương nhiên.
Chỉ là chuyện đổi xe ở dưới chân cầu này là như thế nào?
“Tất cả mọi người đều đang suy đoán liệu có phải cô ta được một đại gia nào đó bao nuôi hay không?” Du Hi nhỏ giọng nói.
Thang Tư Lan nhướn mày, sau đó lập tức nghĩ đến Giang Hải Lâu.
Đây không phải là xe của Giang Hải Lâu.
Với tác phong của Diệp Yến Lan thì không cần phải che giấu như vậy, bây giờ cô ta hận không thể công khai mối quan hệ giữa mình và Giang Hải Lâu, sao có thể lén lút được?
Thang Tư Lan phóng to bức ảnh lên một lần nữa, nhìn đi nhìn lại, luôn cảm thấy hình như đã nhìn thấy chiếc xe này ở đâu đó rồi.
“Diệp Yến Lan cũng có khá nhiều tài nguyên, sau lưng có vị Giang tiên sinh kia giúp đỡ nên mới có ngày hôm nay, nếu không sao cô ta có thể lấn át được ánh sáng của Tư Lan chỉ bằng nỗ lực của chính mình…” Du Hi cho rằng Thang Tư Lan ghen tị nên mở miệng an ủi.
Thang Tư Lan đang suy nghĩ về bức ảnh này, kỹ năng chụp ảnh cực kỳ khéo léo, vừa vặn có thể khiến cư dân mạng nhìn thấy rõ người này là Diệp Yến Lan.
Là ai muốn gây bất lợi cho Diệp Yến Lan đây?
Ai không dám nể mặt mũi của Giang Hải Lâu?
“Tư Lan?”
Thang Tư Lan trả điện thoại lại cho Du Hi: “Nếu không sử dụng một chút thủ đoạn thì cô ta sẽ không có vị trí như ngày hôm nay, trước khi gặp Giang tiên sinh, Diệp Yến Lan cũng đã là một minh tinh lớn nổi tiếng, bây giờ chẳng qua chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.”
Du Hi hơi xấu hổ gãi gãi đầu.
“Tư Lan!”
Đạo diễn Mẫn đặc biệt đứng chờ ở đó, nhìn thấy Thang Tư Lan bước vào lập tức vẫy vẫy tay với cô.
Thang Tư Lan hơi nghi hoặc nhanh chóng bước đến.
“Đạo diễn Mẫn!”
“Vào đây với tôi một chút.”
Đạo diễn Mẫn gọi riêng Thang Tư Lan vào phòng trang điểm, đưa chiếc phong bì trên tay cho cô.
“Đây là?”
“Cô rất thân thiết với Diệp Yến Lan đúng không?”
“Không thân thiết lắm.” Thang Tư Lan lắc đầu.
Đạo diễn Mẫn liếc cô một cái rồi nói: “Đêm qua có người nhìn thấy Diệp Yến Lan đi ra từ chỗ đó, mấy thứ này cũng là người bên kia đưa cho tôi, trùng hợp sắp tới tôi có một cuộc hợp tác với Diệp Yến Lan…” Cô ta định dùng chuyện này để giao dịch với Diệp Yến Lan.
Thang Tư Lan hiểu rõ những lời này, cô ta đang cho mình mối ân tình này.
Thang Tư Lan lôi mấy bức ảnh bên trong ra, sau khi nhìn thấy ảnh lập tức ngây ngẩn cả người.