Có rất nhiều người đang ngồi trong một căn phòng trang nhã của hội quán, nhưng Thang Tư Lan chưa từng gặp mặt bất cứ người nào trong số họ.
Cô chỉ nghe nói đến những người này trong giới giải trí, nếu không phải là nhà sản xuất lớn thì cũng là nhà biên kịch có lực thực v.v… Tất cả đều là đàn ông.
Đạo diễn Mẫn và Thang Tư Lan vừa đi vào đã lập tức trở thành tâm điểm của những người này.
“Đạo diễn Mẫn, cô đến muộn! Phạt, phạt ba ly!”
Một người rõ ràng đã uống hơi nhiều, bắt đầu nói líu lưỡi.
Ngay cả đạo diễn Mẫn cũng dám kêu phạt, người này đúng là đủ can đảm.
Những người còn lại đều mang theo tâm trạng xem kịch vui nhìn anh ta.
Thang Tư Lan quay đầu lại nhìn đạo diễn Mẫn, muốn hỏi đây là những vị tai to mặt lớn chống đỡ sau lưng tôi?
Đạo diễn Mẫn mỉm cười lắc đầu, sau đó dẫn theo Thang Tư Lan đi đến trước mặt một người đàn ông trung niên hơi bụng bia, khuôn mặt tròn trịa.
“Ông chủ Trần, đây là Thang Tư Lan.”
Đạo diễn Mẫn đẩy Thang Tư Lan một cái, bảo cô chủ động nâng ly kính rượu.
Thang Tư Lan vừa nhìn đã biết người này đâu phải là ông chủ, rõ ràng là một vị lãnh đạo nào đó mà.
Chuyện thú vị rồi đây.
Thang Tư Lan biết chồng của đạo diễn Mẫn là một người cũng có tiếng nói ở Nam Thành này cho nên mới được hoan nghênh trong làng giải trí.
Thậm chí một số ông chủ và những nhân vật lớn khác cũng phải lịch sự nhường cô ta ba phần.
Người đàn ông gọi là ông chủ Trần híp đôi mắt mập mờ đánh giá Thang Tư Lan, ánh mắt cực kỳ lộ liễu.
Thang Tư Lan nhướn mày.
Ánh mắt nhìn về phía cô của người đàn ông này vô cùng quen thuộc, là ánh mắt nhìn “con mồi”.
Đạo diễn Mẫn mỉm cười đưa ly rượu trong tay cho Thang Tư Lan: “Mau kính ông chủ Trần đây một ly!”
Thang Tư Lan nhìn đạo diễn Mẫn, nhận lấy từ trong tay cô ta, ngay khi nhìn thấy mấy bọt nước li ti bất thường nổi lên trong ly rượu, cô híp mắt mỉm cười.
Vừa mới bắt đầu đã cho thêm nguyên liệu, đúng là một đạo diễn tốt!
“Ông chủ Trần, tôi kính ngài một ly.”
Thang Tư Lan giả vờ như không biết gì cả, nghiêng ly rượu trong tay về phía trước, hai chân vừa bước đi…
Lảo đảo một chút.
Ly rượu trong tay cô “rất thuận lợi” rưới lên quần áo của ông chủ Trần, ướt một mảng lớn.
Đạo diễn Mẫn nhíu mày, sau đó mỉm cười lấy khăn giấy nhắc nhở Thang Tư Lan: “Còn không mau lau cho ông chủ Trần đi, vụng về hấp tấp, sự khôn khéo thông minh thường ngày đâu rồi?”
Thang Tư Lan bày ra vẻ mặt “hoảng hốt” nói: “Ông chủ Trần, để tôi lau giúp ngài, rất xin lỗi, tôi bất cẩn quá.”
Đặt chiếc ly sang một bên, kết quả đặt nơi góc bàn khiến nó rơi xuống mặt đất phát ra một tiếng “loảng xoảng”.
Động tĩnh phía bên này làm kinh động đến tất cả mọi người, ai nấy đều đồng loạt đổ dồn tầm mắt về phía này.
Đạo diễn Mẫn trừng mắt nhìn Thang Tư Lan, trong ánh mắt chứa đựng một chút cảnh cáo.
Hôm nay đưa cô đến đây là để gặp gỡ mọi người chứ không phải là khiến cô ta mất mặt.
Ông chủ Trần kia mất kiên nhẫn đẩy Thang Tư Lan ra, sắc mặt đen ngòm: “Đạo diễn Mẫn, người cô mang đến sao lại thế này?”
“Ông chủ Trần, là do tôi sơ sót, chưa dặn dò cẩn thận đã vội vàng đưa người đến đây.” Đạo diễn Mẫn nhanh chóng mỉm cười.
Thang Tư Lan đứng sang một bên, nhìn đạo diễn Mẫn dẫn mối.
Ông chủ Trần kia rõ ràng không chịu bỏ qua, đang định đưa tay ra túm lấy Thang Tư Lan để sử dụng biện pháp giao dịch cứng rắn.
Thì đúng lúc này, cánh cửa phòng được mở ra, có người từ bên ngoài bước vào.
Ngay khi nhìn thấy vị tổng giám đốc Mục kia, Thang Tư Lan đã hiểu rõ đôi chút.
“Tổng giám đốc Mục!”
Đạo diễn Mẫn và ông chủ Trần lập tức chuyển hướng sáng người đàn ông đang đi vào, tươi cười chào hỏi, lập tức bỏ qua chuyện không vui lúc nãy.
Nhân vật chính của ngày hôm nay chính là vị tổng giám đốc Mục này.
Ngay cả đạo diễn Mẫn cũng phải tươi cười đi lên chào đón, đến ông chủ Trần cũng không rảnh để ý, đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Ông chủ Trần kia cũng thế, ông ta thậm chí còn không thèm lau vết bẩn trên quần áo đã cười tươi đến mức da thịt trên mặt dồn lại một đống, vươn bàn tay hơi béo mập ra: “Tổng giám đốc Mục, chúng tôi chờ ngài lâu lắm rồi, tối nay nhất định không say không về! Hôm nay đạo diễn Mẫn dẫn theo một mỹ nữ đến đây, đúng lúc có thể ra mắt tổng giám đốc Mục.”
Ông tưởng ai cũng giống như ông à?
Lúc đầu tổng giám đốc Mục định bắt tay với ông chủ Trần, nghe thấy ông ta nói ra mấy câu bóng bẩy như vậy lập tức rút lại.
Ông chủ Trần sửng sốt, đạo diễn Mẫn bên cạnh cũng ngẩn người.
Tổng giám đốc Mục lại mỉm cười lướt qua hai vị kia, đi về phía Thang Tư Lan: “Thang tiểu thư, đã lâu không gặp.”
“Tổng giám đốc Mục, đã lâu không gặp.”
Thang Tư Lan mỉm cười chào hỏi đối phương.
“Mục tổng, đã lâu không thấy!”
Hai người bắt tay nhau, làm dịu bầu không khí đi rất nhiều.
“Thang tiểu thư mời ngồi! Lúc nãy phải xử lý chút chuyện nên đến đây muộn quá, mong Thang tiểu thư đừng trách!” Tổng giám đốc Mục vội vàng người ngồi xuống, ân cần hiền hoà đến mức khiến người khác phải nghẹn họng nhìn trân trối.
Đám người có mặt ở đây đều biết rõ vị tổng giám đốc Mục này luôn khinh thường những minh tinh nhỏ này, cũng không hề đối đãi ân cần hoà nhã với người khác như thế.
Hôm nay lại để cho bọn họ nhìn thấy anh ta khách khí với một minh tinh nhỏ tai tiếng như vậy, đúng là bị doạ rồi.
Nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt đạo diễn Mẫn cũng dần dần trở nên cứng đờ khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Thang Tư Lan nhìn vị tổng giám đốc Mục trước mặt mình, cảm thấy hơi vi diệu.
“Đạo diễn Mẫn nói có người tốt bụng muốn ra tay giúp đỡ tôi một phen, không ngờ lại là tổng giám đốc Mục đây!” Nói rồi, Thang Tư Lan tự rót cho mình một ly rượu: “Tôi kính tổng giám đốc Mục một ly!”
“Thang tiểu thư khách khí rồi!” Tổng giám đốc Mục lập tức cầm một ly rượu lên, khẽ chạm vào Thang Tư Lan một cái.
Thang Tư Lan sảng khoái uống một hơi.
Tổng giám đốc Mục cũng chỉ có thể uống cạn.
“Ha ha ha! Hoá ra Thang tiểu thư và tổng giám đốc Mục đây là người quen cũ của nhau! Lúc nãy thất lễ, hy vọng Thang tiểu thư không để bụng, lão Trần tôi kính Thang tiểu thư một ly để tạ lỗi!” Ông chủ Trần kia cũng vô cùng dứt khoát, nói kính Thang Tư Lan một ly tạ tội nhưng cuối cùng lại đổi thành ba ly liên tiếp, rất có thành ý.
“Ông chủ Trần khách khí rồi, là tôi vụng bề làm đổ rượu lên người ông chủ Trần, người nên xin lỗi là tôi mới phải.”
“Ồ, lúc nãy đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tổng giám đốc Mục là một người khôn ngoan, từ lúc bước vào cửa đã cảm thấy có gì đó không đúng, sau đó từ trong lời nói của ông chủ Trần đoán ra được có chuyện khó chịu đã xảy ra.
“Không, không, không có chuyện gì cả, chỉ là thấy Thang tiểu thư đây xinh đẹp đến mức nói ra một số lời không phải, xin Thang tiểu thư đừng trách!” Nụ cười của ông chủ Trần hơi cứng đờ.
Tổng giám đốc Mục nhìn về phía Thang Tư Lan.
Ông chủ Trần ra sức nháy nháy mắt cầu cứu Thang Tư Lan, ép lớp mỡ trên mặt thành những nếp nhăn rộng và sâu.
Thang Tư Lan mỉm cười giải thích: “Ông chủ Trần không cẩn thận làm đổ rượu lên người nên hơi kích động mà thôi.”
Ông chủ Trần thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cảm ơn Thang Tư Lan.
Tổng giám đốc Mục thấy Thang Tư Lan không có ý định truy cứu nên cũng không bám chặt lấy chuyện này nữa.
Tiếp theo, tất cả mọi người đều muốn thăm dò thân phận của Thang Tư Lan từ trong miệng của tổng giám đốc Mục, rốt cuộc là thế nào mà đến cả tổng giám đốc Mục cũng phải khách khí với cô ta? Hay là phía sau còn có bối cảnh lớn chống lưng?
Từ đầu đến cuối đạo diễn Mẫn vẫn luôn gắng gượng mỉm cười, nhưng cô ta đâu ngờ sẽ có kết quả như thế này.
Sau khi quan sát mấy ngày và điều tra một chút manh mối, không một ai nói rằng Thang Tư Lan và tổng giám đốc Mục đây quen biết nhau.
Cô ta cũng thật ngốc, sao có thể nghĩ tổng giám đốc Mục có ý định ấy với Thang Tư Lan mà không phải là mối quan hệ thuần khiết bình thường như lúc này chứ?
Bữa cơm này có thể coi là diễn ra suôn sẻ, trước khi đi, ông chủ Trần còn hỏi số Wechat của Thang Tư Lan, nói rằng sau này sẽ liên lạc nhiều hơn…
“Đạo diễn Mẫn, tôi sẽ đưa Thang tiểu thư về nhà.”
Tổng giám đốc Mục đã mở miệng, đạo diễn Mẫn sao có thể từ chối, cô ta mỉm cười nói với Thang Tư Lan một câu, sau đó rời đi.
Nhìn hai bóng người phía sau thông qua kính chiếu hậu, tổng giám đốc Mục còn đặc biệt tạo thành một khoảng cách nhỏ với Thang Tư Lan, thực sự không giống với quan hệ ấy.
“Tổng giám đốc Mục, chuyện đầu tư lần này là… Ý của Giang tiên sinh sao?”
Thang Tư Lan có thể kiên nhẫn đến tận bây giờ mới hỏi cũng là chuyện không dễ dàng gì.
Lúc đó tổng giám đốc Mục xuất hiện ở đó, hơn nữa còn nói ra những lời này, vì thế Thang Tư Lan mới đoán rằng vị này có thể là người của Giang Hải Lâu.
Tổng giám đốc Mục hơi ngại ngùng giải thích: “Không phải Giang tiên sinh… Là…”
“Tôi biết rồi.” Thang Tư Lan cười rạng rỡ: “Tổng giám đốc Mục không cần phải giải thích cụ thể nữa, tôi đã biết rồi.”
Tổng giám đốc Mục nhất thời cũng không biết nên giải thích như thế nào, chuyện đầu tư này có thể nói là ý của Giang tiên sinh, mà cũng có thể nói là không phải.
Nhưng thấy Thang Tư Lan mặc định như thế, anh ta cũng không cần tốn sức đi giải thích nữa.
Có lẽ đây sẽ là một sự hiểu nhầm đẹp đẽ cũng nên!
“Thang tiểu thư, để tôi đưa cô về!”
Tâm trạng Thang Tư Lan đột nhiên rất tốt, đi theo xe anh ta rời đi.



