Băng và Hỏa cũng hiện thân ngay tức khắn, nhìn thấy người lách mình tiến vào uyển, đánh giá một chút lực sát thương của đối phương, rồi không chuất hiện nữa.
Người đến là nữ tử, tóc dài, che mặt, không thấy rõ mặt, chỉ thấy nàng ta đi thẳng đến phòng ngủ của Linh Thứu, hẳn là cực kỳ quen thuộc phủ thái tử.
Nữ tử dừng lại rồi hơi chà xát bả vai, nơi này lạnh quá.
Không trực tiếp đi vào phòng, mà lấy từ trong ngực ra một viên đan dược, lại nhẹ nhàng bóp, đan dược kia hóa thành một làn khói xanh lọt qua khe cửa bay vào phòng Linh Thứu.
Khói xanh bay vào trong phòng tản ra, cộng thêm là ban đêm, cho nên người bình thường căn bản không thể phát hiện được, cũng may từ lúc Linh Thứu mở mắt đã âm thầm điều động ám nguyên tố chung quanh, tăng thêm một tầng phòng hộ quanh người.
Những cái khói xanh kia đụng phải tầng phòng hộ phát ra âm thanh bị ăn mòn nhỏ xíu.
Linh Thứu nhìn ám nguyên tố phản ứng chung quanh, đôi mắt lạnh lẽo, trong đầu lập tức hiện lên một người, là Nguyệt Dung!
Một lát sau cửa phòng cạch một tiếng, bị mở ra, Linh Thứu lập tức nhắm mắt lại.
Có người đi vào, đi tới cạnh giường Linh Thứu, người tới gỡ khăn che mặt xuống, quả nhiên, chính là Nguyệt Dung.
Nguyệt Dung cười lạnh một tiếng, một phế vật mà thôi, còn vọng tưởng muốn đấu với mình! Quá không biết tự lượng sức!
Đi qua dùng tay vỗ vỗ mặt Linh Thứu, Linh Thứu toát cả mồ hôi, cấp tốc thu hồi tầng bảo hộ chung quanh, mặc dù đang nhắm mắt nhưng vẫn cứ phải lườm một cái mới được, cẩn thận chứ đại tỷ, muốn tự sát cũng đừng có làm vậy chứ!
Nguyệt Dung còn không biết mình vừa mới đi lướt qua canh cửa tử vong, hết sức đắc ý nhìn Linh Thứu, “Chỉ bằng ngươi cũng xứng đạt được sủng hạnh của thái tử sao? Hừ! Cùng lắm chỉ là được sinh ra ở đại gia tộc thôi! Ngoài đó ra, ngươi còn chỗ nào mạnh hơn ta nữa chứ?”
“Đúng là nhìn gương mặt này của ngươi cũng làm người ta chán ghét! Có điều, ha ha, chờ đến ngày thái tử phế bỏ ngươi, cũng chính là là ngày ngươi bị hủy dung!” Nói xong, Nguyệt Dung lập tức lấy một phong thư từ trong ngực ra, mượn ánh trăng yếu ớt đi vài vòng trong phòng, cuối cùng đặt thư ở dưới đáy hộp đồ trang điểm của Linh Thứu.
Phủi tay, “Để ngươi hưởng thụ giấc ngủ an ổn cuối cùng đi!” Khinh thường cưới Linh Thứu một cái, trước khi đi vẫn không quên nhổ một bãi nước miếng vào ấm trà của Linh Thứu.
Thẳng đến Nguyệt Dung đi rồi, Linh Thứu mới mở mắt ra, nhìn người đúng là không thể nhìn bề ngoài, nước biển không thể đo bằng đấu, nàng vẫn biết Nguyệt Dung thích Mộ Hàn, cũng biết nàng ta có chút thủ đoạn tâm cơ, nhưng cho tới bây giờ nàng cũng không ngờ nàng ta có thể như vậy…
Lại nhổ nước miếng vào ấm trà của người khác, thế mà nàng ta cũng làm được, không có chút nào giống nữ nhân! Chẳng trách Mộ Hàn không thích nàng ta!
Bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy đi đến trước bàn trang điểm, lấy hộp trang điểm ra, đúng là có một lá thư.
Linh Thứu mở ra, là chữ viết của nàng, chỉ có điều nàng chưa từng viết lá thư này, như vậy thì là bắt chước nét chữ của nàng rồi.
Đọc lướt qua nội dung bức thư, Linh Thứu đã hiểu ý đồ của nàng ta, đây là muốn đội cái mũ gián điệp lên đầu nàng đây mà!
Ồ, chẳng trách nói chờ Mộ Hàn phế nàng đi, còn nói muốn hủy mặt của nàng, hoá ra chính là dựa vào cái này.
Không để ý lắm, nàng gấp lá thư gọn gàng lại, lại đặt vào đáy hộp trang điểm như cũ, sau đó quay lại giường nằm xuống.
Vậy các nàng cứ rửa mắt mà chờ đợi đi.
Chỉ là có chút lạ, kiếp trước nàng ta cũng ra tay với nàng, nhưng cũng là rất lâu sau đó, vì sao nàng ta lại hành động trước thời hạn? Là bởi vì bây giờ nàng đã khiến nàng ta cảm nhận được uy hiếp sao?
Chớp chớp mắt, ừm, vẫn là đi ngủ đi, không phải nàng ta nói chỉ cho nàng một buổi tối yên ổn cuối cùng sao, vậy chẳng phải là nói rõ ngày mai sẽ có một trận chiến phải đánh rồi sao?



