Skip to main content

Trang chủ Phu Nhân Đại Boss Có Chút Tàn Nhẫn Chương 89: 89

Chương 89: 89

10:05 chiều – 25/08/2025

Biệt thự yên tĩnh vì bố con Tần Vĩnh Đông tới mà trở nên ồn ào.
Trong biệt thự, ngoài vệ sĩ hai người mang tới cũng có người đi từ chỗ tối ra ngoài sáng, từng tầng vây quanh cả khu biệt thự.
Thấy tác phong của những người này, sắc mặt Tần Kế Thân tái xanh, ánh mắt âm u.
Giang Hải Lâu có ý gì!
Trong lòng Tần Vĩnh Đông cũng tức giận. Con trai không yên ổn ở bên ngoài mà tự nhiên chạy tới Nam Thành động vào người phụ nữ của Giang Hải Lâu, còn ỷ đông. Tần Vĩnh Đông mà không làm gì thì Giang Hải Lâu đã xử luôn con ông ta rồi.
Sau khi con trai về nhà, báo cáo đầu đuôi cho ông ta, Tần Vĩnh Đông suy nghĩ thật kỹ hồi lâu, hôm nay ông ta cắn răng, đưa con trai qua đây.
Mất mặt chỉ là tạm thời, bỏ mạng thì khác rồi.
“Chú Tần tự mình đến thăm, không biết là có chuyện gì?”
“Cháu…” Mà không biết sao.
Tần Kế Thân hơi kích động, bị Tần Vĩnh Đông đè lại, dùng ánh mắt cảnh cáo anh ta đừng làm xằng bậy trước mặt Giang Hải Lâu.
Không nhẫn nhịn được thì đừng cậy mạnh.
Tần Kế Thân tức tới mức đến tái mặt hơn. Rõ ràng thằng nhóc này nhỏ hơn mình mười mấy tuổi mà vừa ranh mãnh vừa độc ác.
“Kế Thân ở bên ngoài phạm phải chút sai lầm, chú làm bố cũng không thể thiên vị, huống hồ là đụng vào người phụ nữ của cháu. Hải Lâu, nể tình nó phạm lỗi lần đầu, chuyện này cứ tính như vậy thôi. Nếu cần bồi thường cho Diệp tiểu thư bên kia thì chú cũng có thể.”
Trong lời ngoài lời của ông ta đều tỏ vẻ không nhỏ nhen, giọng điệu cũng hơi lạnh lùng cứng ngắc.
Chỉ là một ngôi sao nhỏ mà thôi, cũng đáng để Giang Hải Lâu mày làm to chuyện.
Tần Vĩnh Đông biết Giang Hải Lâu muốn tìm cơ hội để ăn thịt. Nếu đã như thế, Tần Vĩnh Đông sẽ ném ra một mồi nhử.
Giang Hải Lâu yên tĩnh ngồi trên xe lăn. Nếu không có đôi con ngươi như giếng cạn không gợn sóng này thì người bình thường cũng không ngờ người tàn phế trước mặt này là một nhân vật tàn độc.
Muốn vớ hời ở chỗ Giang Hải Lâu là chuyện không thể nào, không ra máu đã là may lắm rồi.
Bây giờ con trai của Tần Vĩnh Đông chọc vào nó, đương nhiên là phải ra chút máu mới có thể bỏ qua.
Rõ ràng là Tần Kế Thân bị người khác lợi dụng.
Tần Vĩnh Đông còn nghi ngờ trò này là do Giang Hải Lâu tự mình sắp xếp, cố ý để ngôi sao nhỏ vô danh đó bên cạnh, chờ những người như ông ta đến hít mùi tanh.
Khi rơi vào lòng bàn tay anh, có xoay người cũng phải chảy máu.
Tần Vĩnh Đông hiểu rõ tính tình của Giang Hải Lâu nên mới càng cảnh giác hơn.
“Trẻ con phạm sai lầm thì có thể dạy dỗ để sửa sai. Nhưng anh Thân không còn là trẻ con nữa, cũng không phải người vừa trưởng thành.” Giang Hải Lâu lơ đãng nói.
Khóe miệng Tần Kế Thân giật giật. Giọng điệu bề trên dạy dỗ bề dưới này là sao?
Nếu không phải mình chọc đối phương trước thì cần gì phải chịu tức thế này.
Ước gì xé được cái vẻ vờ vĩnh của Giang Hải Lâu ra.
“Hải Lâu, cháu không thể cho chú Tần chút mặt mũi này?”
“Chú Tần, nếu có một ngày tôi dùng một phát súng giết chết ông rồi nói xin lỗi với con ông, bảo anh ta nể mặt tôi thì ông cảm thấy có được không?” Giọng điệu Giang Hải Lâu vẫn thong thả như cũ nhưng lại giấu vẻ rét lạnh tàn nhẫn.
“Giang Hải Lâu, mày đừng quá đáng.” Tần Kế Thân cũng không nhịn được nữa, nổi cáu với Giang Hải Lâu.
“Câm miệng.”
Tần Vĩnh Đông quát con trai ông ta một câu.
Đã hơn bốn mươi còn không biết nặng nhẹ, bị người khác hãm hại còn có mặt mũi mà lớn lối ở đây, ngại chuyện chưa đủ lớn à?
Tần Vĩnh Đông cũng tức những lời GIang Hải Lâu nói kia, nhưng lúc này tức giận không phải là cách giải quyết.
Tần Vĩnh Đông đè cơn tức xuống, hỏi Giang Hải Lâu: “Hải Lâu, chú Tần cũng là người sáng suốt, cũng muốn hỏi cháu chuyện này cháu định như thế nào mới được.”
“Nếu chú Tần đã thẳng thắn mở miệng thì làm bề dưới cũng không thể quá đáng, phải cho bề trên chút mặt mũi. Tôi cũng không cần gì nhiều, chỉ cần chú Tần nhường quyền khai thác một phần mỏ kim cương trong tay thôi.”
“Không thể!”
Tần Vĩnh Đông chưa mở miệng, Tần Kế Thân đã rống lên trước.
Giang Hải Lâu cười như không nhìn Tần Kế Thân. Dáng vẻ này rơi vào mắt Tần Vĩnh Đông, thật sự rất đáng sợ.
Sắc mặt Tần Vĩnh Đông thay đổi liên tục, cũng muốn gầm lại giống con trai.
Nhưng ông ta không thể.
Con trai quan trọng hay một phần của mỏ kim cương quan trọng, ông ta cần phải cân nhắc cụ thể.
Giang Hải Lâu đã nắm phần lớn mỏ kim cương trong tay, bây giờ còn nhòm ngó cả phần nhỏ còn lại trong tay ông ta, lòng tham thật lớn.
“Hải Lâu, thật sự phải làm tới mức này à?”
“Điều kiện đã đề nghị với chú Tần, có muốn gật đầu hay không phải xem trong lòng chú Tần, anh Thân quan trọng hay mỏ kim cương quan trọng.”
Ngồi nói chuyện đương nhiên không đau lưng rồi, có thể mở miệng thì mở miệng.
Sắc mặt Tần Vĩnh Đông từ tái nhợt chuyển sang tái xanh. Đây là đang chia rẽ tình cảm bố con bọn họ.
Tần Kế Thân nhìn về phía Tần Vĩnh Đông, nói: “Bố, thằng nhóc này có công phu sư tử ngoạm, không thể đồng ý điều kiện như thế này với nó. Chỉ là một người phụ nữ, con cũng không làm tổn hại tới lợi ích của nó, sao nó mở miệng đã muốn cướp mỏ kim cương của chúng ta?”
“Giang Hải Lâu, tao không sợ mày. Mày có chiêu gì thì cứ dùng đi. Không phải ỷ vào mình có chút thế lực nên cậy thế hiếp người thôi sao? Trên đời này không chỉ có mình Giang Hải Lâu mày lợi hại.”
Tần Vĩnh Đông nghe con trai càng nói càng kích động hơn, ánh mắt lạnh lùng quét đến: “Con câm miệng.”
“Bố.” Tần Kế Thân cũng không phải là Tần Bạc Thừa, câu nào cũng nghe Tần Vĩnh Đông. Cơn tức đã bốc lên, nào có quan tâm ông già nói gì: “Nó là muốn mượn chuyện này để nuốt nhà họ Tần chúng ta. Loại người này có cái gì hay để mà nói? Hôm nay con cũng không cần phải nói xin lỗi.”
“Con đủ chưa? Đủ rồi thì câm miệng.” Tần Vĩnh Đông tức tới mức mặt tái xanh.
Tần Kế Thân lạnh lùng nhìn Giang Hải Lâu. Sắc mặt ông già khó coi như thế, ông ta cũng chỉ có thể cắn răng kiềm chế, tránh đề ông già tức mà ngã, đúng như ý Giang Hải Lâu.
Giang Hải Lâu nhìn đôi bố con này, ánh mắt thờ ơ.
“Hải Lâu.” Tần Vĩnh Đông lùi lại một bước: “Cháu có biết phần khai thác mỏ kim cương này có ý nghĩa như thế nào với chú không? Thế này đi, chú giao mối làm ăn ngầm của Hải Thành ra, coi như Kế Thân bồi thường cho cháu.”
Tần Kế Thân nghe thế thì mắt trừng to. Việc làm ăn ở Hải Thành cũng không kém mỏ kim cương, cứ đưa không cho Giang Hải Lâu như thế, ông ta khó chịu!
Tần Vĩnh Đông ngăn con trai lại, giải quyết dứt khoát.
Giang Hải Lâu suy nghĩ một chút, miễn cưỡng gật đầu: “Đều là người một nhà, tôi cũng không có ý làm khó.”
Tần Kế Thân tức đến phát cười.
Mày được lợi còn khoe mẽ. Vừa rồi sao mày không nói là người một nhà?
Vẻ mặt Tần Vĩnh Đông u ám, nói: “Nếu đã xóa bỏ hiểu lầm, thân thể cháu không khỏe, nghỉ ngơi sớm chút. Lần sau chú Tần sẽ qua thăm cháu, không cần tiễn.”
Một phút cũng không muốn ở lại thêm, Tần Vĩnh Đông xoay người dẫn người đi.
Tần Kế Thân gần như cắn nát răng mới nhịn được một bụng lửa này xuống. Mình chỉ đụng người phụ nữ họ Diệp một cái đã bị Giang Hải Lâu hãm hại thảm như thế. Ông ta sẽ nhớ mối thù này!
Giang Hải Lâu đẩy xe lăn tới bên cửa sổ, nhìn đoàn xe Tần Vĩnh Đông rời khỏi.
“Cáo già chính là cáo già, nói là giao cho chúng ta, e rằng qua đêm nay ông ta sẽ chuyển giao quyền lực, để lại cho chúng ta cái xác không.”
Ngón tay thon dài của Giang Hải Lâu khẽ gõ tay vịn xe lăn, giọng nhẹ nhàng thoải mái: “Đã ghi âm chưa?”
“Yên tâm, ghi rất rõ ràng.” Vân Mậu Lâm cười như con hồ ly, lấy ra một cây bút ghi âm, lắc lắc trước mặt anh.
“Tiếp nhận ngay.” Không đợi đến ngày mai nữa.
“Rõ!”
Vân Mậu Lâm mở cờ trong bụng, nhếch mày, xoay người đi gọi cho Quản Tông Thịnh ở Hải Thành, lại gửi một bản ghi âm qua.
Tần Vĩnh Đông vừa ra khỏi biệt thự, còn chưa kịp gọi điện đi dặn dò bên kia chuẩn bị, kết quả người của mình gọi tới trước.
“Cái gì?”
Khuôn mặt Tần Vĩnh Đông tức tới méo mó.
Tần Kế Thân đứng bên cạnh, nhìn thấy vẻ mặt này của ông già thì chân run lập cập.
Nói không sợ ông già là nói dối.
“Bố…”
“Giang Hải Lâu!”
Tần Vĩnh Đông cúp điện thoại, giận dữ nguyền rủa một câu.
Tần Kế Thân nuốt một ngụm nước bọt, càng không dám lên tiếng nữa.
Tần Bạc Thừa ở trên lầu nghe thấy tiếng động, vốn định xuống lầu bỗng nhiên nghe thấy tiếng mắng tức giận này của Tần Vĩnh Đông thì vội vàng rụt lại.
“Tần gia, họ vượt lên trước một bước, trong vòng mười phút đã tiếp nhận toàn bộ việc làm ăn bên kia.” La Dược cũng cúp điện thoại, báo cáo kỹ càng tình hình bên kia một lần.
Khuôn mặt Tần Vĩnh Đông u ám tới mức nhỏ ra nước, nghiến răng nghiến lợi.
Lần này thật sự là bê đá đập chân mình.
Chẳng qua ông ta mới ra khỏi đó chưa đầy nửa tiếng, người của Giang Hải Lâu đã tiếp nhận tất cả theo lời hứa của ông ta.
Đúng như Vân Mậu Lâm nói, cho đi tàu bay giấy xong còn định đưa một cái thùng rỗng cho họ.
Tiếc là đã chậm một bước.
Giang Hải Lâu hành động quá nhanh, đánh cho Tần Vĩnh Đông một cú trở tay không kịp.
“Bố, con nói rồi, Giang Hải Lâu này chính là…”
“Con còn có mặt mũi mà nói?” Tần Vĩnh Đông chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng con trai, mặt vặn vẹo vì tức.
Tần Kế Thân lại nuốt nước bọt. Dáng vẻ của Tần Vĩnh Đông thật sự rất đáng sợ.
“Sau này làm việc dài não ra chút, đừng ỉa cứt còn để bố mình chùi đít hộ.” Tần Vĩnh Đông tức không hề nhẹ.
Môi Tần Kế Thân giật giật, lời không khỏi miệng nổi.
Bây giờ họ chỉ có thể chấp nhận số phận.
Nhưng thù này, bố con họ đều ghi tạc trong lòng, sẽ có một ngày đòi lại gấp đôi từ Giang Hải Lâu.
Nhất định phải khiến anh trả giá thật lớn!
*
“Nguyên thiếu, Nguyên đại thiếu, lần sau nếu anh chậm chạp hoặc có chuyện gì làm trễ nải thì có thể báo với bên tôi không?”
Thang Tư Lan vừa vào đoàn làm phim đã nghe thấy đạo diễn Mẫn khuyên bảo hết nước hết cái “dạy dỗ” Địch Liên Nguyên hôm qua không duyên cớ gì, tự nhiên không đến.
Dám nói Địch Liên Nguyên trước mặt nhiều người như vậy cũng chỉ có vị đạo diễn Mẫn có quan hệ cứng rắn này.
Tuy giọng điệu cũng coi như ôn hòa nhưng thực sự khiến người như Địch Liên Nguyên mất mặt.
Tinh thần Địch Liên Nguyên hơi không tốt, liếc qua Thang Tư Lan rồi ngáp một cái, cắt ngang lời đạo diễn Mẫn: “Đạo diễn Mẫn, tôi đi ráp thoại với Thang Tư Lan trước.”
Đạo diễn Mẫn tức tới mức không biết nói gì cho đúng, quét lại quét sau lưng anh ta, sửng sốt vì không thấy người đại diện bên cạnh anh ta.
Đạo diễn Mẫn càng nhức đầu thêm. Để một vị tổ tông vào, bị ức hiếp vẫn là cô ta.
“Đúng, ráp thoại, qua loa thôi.” Giọng Địch Liên Nguyên cũng không kiên nhẫn với Thang Tư Lan.
“Tiền bối Địch, thực ra chỉ là mấy câu lời thoại, không cần rắc rối như thế….”
“Bảo thì cô làm đi, ở đâu ra nhiều vấn đề như thế.” Mặt Địch Liên Nguyên u ám, giọng điệu khó chịu, nhìn Thang Tư Lan với ánh mắt khó chịu.
Hàn Kỷ Quân đứng bên cạnh lập tức nhích tới gần, nhìn như thần giữ cửa.
Địch Liên Nguyên cau chặt mày, đặt mông ngồi xuống.
Mở kịch bản ra, đúng là định ráp thoại với cô.
Tâm trạng Thang Tư Lan tốt, cũng không tính toán giọng điệu vừa rồi của anh ta.
Có điều bất ngờ là hôm nay không thấy vị người đại diện kia.
Ngoài Địch Liên Nguyên tính tình kém hơn rất nhiều ra, buổi quay hôm nay vô cùng thuận lợi.
Buổi tối, lúc kết thúc công việc, Thi Hoa tranh thủ qua đưa cho cô mấy quảng cáo mới.
Bây giờ các loại quảng cáo được đưa tới rất nhiều cho nên có một nhóm minh tinh tranh nhau làm vài quảng cáo. Thi Hoa cũng đã tận tâm tận lực vì cô rồi.
“Anh Hoa cảm thấy cái nào tốt thì nhận đi.”
“Khoảng thời gian này có thể phải vất vả một chút.” Thi Hoa nhắc nhở cô.
Thang Tư Lan không sao cả, nhún vai: “Tôi không sao, không ngủ được cũng phải nhận.”
“Liều mạng như vậy?”
“Không có tiền tiêu.” Không liều mạng không được.
“…”
Từ trước tới nay Thang Tư Lan không thiếu tiền tiêu, cũng không có chỗ gì đáng để tiêu. Thi Hoa không nghĩ ra cô có chỗ nào cần đổ nhiều tiền như thế.
Thang Tư Lan day mày, nói: “Tôi muốn mua một căn nhà lớn.”
“Mua ở đâu?” Thi Hoa muốn dự toán cho cô một chút.
“Chưa nghĩ ra, có thể là Hải Thành.”
“Cô mua nhà ở Hải Thành? Chút thu nhập này… còn kém xa.”
“Cho nên kính nhờ anh Hoa nhận nhiều việc cho tôi chút!”
“Cô tưởng đây là trồng cải trắng à? Nói nghe nhẹ nhàng như vậy.” Thi Hoa dở khóc dở cười, cũng không biết cô nói thật hay giả.
Thang Tư Lan bỗng nói: “Trước kia tôi vẫn cảm thấy mình không thiếu tiền, là người giàu có. Bây giờ tôi bỗng nhiên phát hiện mình là một con đỗ nghèo.”
“…” Không biết cô nảy ra suy nghĩ này từ đâu.
Lúc gia nhập vào Kim Quang, CV cô viết xuất thân nông thôn, trong nhà có bảy bà cô tám bà dì kia mà.
Tuy không thấy những người này xuất hiện bên cạnh cô, nhưng có gọi điện về nhà. Tình hình thế nào thì Thi Hoa cũng không rõ lắm.
Câu nào là thật cũng không biết được.
“Sao nhìn tôi như vậy?”
“Tôi vẫn hơi tò mò.” Thi Hoa vừa ho vừa nói: “Là gia đình như thế nào dạy dỗ ra người như cô.”
“Người như tôi thì làm sao?” Không tốt à?
Đúng là không tốt thật, không đủ thông minh.
Thang Tư Lan day huyệt thái dương, nói: “Thực ra tôi cũng rất khó hiểu, rốt cuộc có phải tôi sinh ra từ cái gia đình đó không.”
“…”
Càng ngày càng không biết cô đang nói gì rồi.
Không câu nào nghe được.
“Đúng rồi, chuyện gì xảy ra với người đại diện cạnh Địch Liên Nguyên vậy?” Thang Tư Lan bỗng tò mò hỏi một câu.
Thi Hoa cau mày nói: “Có phải Địch Liên Nguyên làm gì với cô không?”
“Hôm nay thì không có, chẳng qua thấy tâm trạng có vẻ rất kém, có lẽ vì người đại diện không ở bên cạnh. Tôi thấy dáng vẻ người đại diện kia không phải người trong giới, làm việc cũng khác người đại diện khác.”
Người đại diện khác này là chỉ anh ta à?
Thi Hoa lườm một cái, giải thích: “Đúng là không phải người trong giới, ánh mắt cô rất độc. Cũng xuất thân phú nhị đại giống Địch Liên Nguyên, có điều anh ta từng là du học sinh. Địch Liên Nguyên rất bất trị, trong nhà cũng không trị được, chỉ có người đại diện này là có thể xử được anh ta… Cô hỏi cái này làm gì?”
“Không có gì, chẳng qua là cảm thấy người đại diện này hơi đặc biệt, rảnh rỗi thì hỏi một chút.”
Thang Tư Lan chống cằm, nhớ lại cách chung sống với Địch Liên Nguyên mấy ngày này.
Cảm giác như, tự nhiên có cảm giác kỳ lạ.
Nhưng nhất thời cũng không nói rõ được là cảm giác gì.
Nếu đã nghĩ không ra thì Thang Tư Lan cũng không nghĩ nhiều nữa, nhìn đồng hồ, hơn bảy giờ tối.
Về ký túc xá, Thang Tư Lan gửi tin nhắn cho Giang Hải Lâu. Vân như thả đá xuống biển, không có tin trả lời.
Ngồi bên giường, Thang Tư Lan bỗng bấm số máy kia.
Nhưng cũng không ai bắt máy.
Nhìn đồng hồ, đã muộn thế này có lẽ ngủ rồi.
Sau khi ngủ, cô bỗng mơ thấy kiếp trước của mình.
Rất giày vò, lại rơi vào kết cục như thế.
Không thắng ai cũng chẳng thua ai.
Về phần ai là người thắng thật sự, cũng khó nói.
Kiếp này mình quay lại, vì một vài chuyện thay đổi hướng phát triển, có rất nhiều chuyện khác với kiếp trước.
Hoàn toàn không tìm ra dấu vết.
Tối mơ quá dài khiến hôm sau cô dậy hơi muộn, tinh thần cũng không quá tốt cho nên quên không nhắn tin chào buổi sáng cho Giang Hải Lâu.
*
Giang Hải Lâu cầm di động đợi rồi lại đợi nhưng không đợi được tin nhắn buổi sáng.
Thấy bữa ăn sáng bày ngay trước mặt cũng cảm thấy nhạt nhẽo, chỉ ăn một nửa rồi để xuống.
Phòng bếp cũng tự thử lại, vẫn là hương vị ngày hôm qua, không thay đổi.
Chẳng lẽ bỏ nhầm gia vị gì?
Giang tiên sinh ăn không ngon miệng, phòng bếp có trách nhiệm rất lớn.
Vân Mậu Lâm bước vào thấy bữa sáng còn hơn một nửa thì cau mày nhìn về phía người giúp việc đang dọn dẹp, vào phòng bếp xem một chút thì phát hiện đều theo khẩu vị bình thường của Giang Hải Lâu.
Tâm trạng không tốt?
Vân Mậu Lâm lập tức rút ra kết luận.
“Ông chủ, ngài có muốn đích thân đi tới chỗ Diệp tiểu thư xem sao không? Nắm được việc làm ăn của Tần gia cũng có một phần công lao của Diệp tiểu thư.”
Giang Hải Lâu nghe đề nghị này xong cũng không phản đối, gật đầu.
Vân Mậu Lâm đi chuẩn bị ngay.
Nửa tiếng sau, vẫn là tòa nhà Trường Hải.
Giang Hải Lâu vừa xuất hiện, Diệp Yến Lan chỉnh trang lại tâm trạng và quần áo của mình ngay, vội vàng đi ra từ phòng trang điểm: “Giang tiên sinh?”
Thấy người phụ nữ mặt đỏ ửng, Giang Hải Lâu không có biểu cảm gì.
Diệp Yến Lan đã quen, nũng nịu nói: “Hôm đó thực sự cảm ơn Giang tiên sinh. Nếu không có Giang tiên sinh ở đó thì hậu quả thật sự không thể tưởng tượng được.”
Giang Hải Lâu lạnh lùng nhìn qua, lời Diệp Yến Lan đã tới khóe môi lại nuốt vào.
“Ông chủ, là điện thoại bên nhánh chính.”
Vân Mậu Lâm bỗng đi đến, đưa một chiếc điện thoại vào tay anh.
Diệp Yến Lan nghe cẩn thận thì nghe ra được một chút.
Diệp Yến Lan nghĩ ngay tới hai anh em kia, mắt lập lòe, không dám nhìn Giang Hải Lâu nữa.
Giang Hải Lâu nhận điện thoại, lăn xe đi tới bên cửa sổ sát đất, ngắm cảnh phía ngoài tòa nhà.
“Hải Lâu à, chúng tôi đã biết chuyện chú Tần rồi. Dù gì chú Tần cũng là bề trên của chúng ta, cậu làm vậy hơi quá đáng.”
Rõ ràng là giọng điệu cười trên nỗi đau của người khác lại nói đầy tình người như thế.
Giang Hải Lâu hờ hững nói: “Anh cả gọi điện tới là vì muốn nói lời công bằng thay chú Tần?”
“Là Kế Thân trêu chọc người của cậu trước, nhưng chúng ta đều là người một nhà, cậu cũng không thể quá đáng. Cậu tùy hứng chút với anh em bọn anh không thành vấn đề, chú Tần có ơn với bề trên nhà họ Giang chúng ta…”
Không biết là hỏi thăm thật hay là châm chọc, Giang Hải Tuyền nói một tràng lời vô ích.
Giang Hải Lâu nghe, cảm thấy hơi chói tai, giọng càng lạnh hơn vài phần: “Anh cả vẫn nên quan tâm tình hình người nhà mình đi. Chuyện của chú Tần và tôi đừng quan tâm nhiều.”
Bên kia lập tức không có tiếng động.
Ai mà không biết con trai Giang Hải Tuyền vào bệnh viện thế nào. Bây giờ còn chưa tỉnh lại…
Giang Hải Tuyền híp mắt, giọng u ám nặng nề: “Hải Lâu, chúng tôi đều là anh em của cậu cho nên mới nói những lời này với cậu. Nếu là người ngoài chắc chắn cũng sẽ không tốn sức nói nhiều với cậu, tự cậu suy nghĩ thật kỹ đi.”
Giang Hải Tuyền không nói tiếp nữa. sợ mình không khống chế được.
Giang Hải Lâu giao điện thoại cho Vân Mậu Lâm, chuyển sang liếc Diệp Yến Lan một cái: “Đóng phim cho tốt.”
Vứt lại một câu này rồi đi.
Diệp Yến Lan hớn hở, gọi theo bóng lưng Giang Hải Lâu: “Giang tiên sinh, tôi sẽ diễn thật tốt! Mong có một ngày có thể đứng bên cạnh anh.”
Nhưng người đó cũng không trả lời.
Dù là thế, ngày hôm nay Diệp Yến Lan vẫn vô cùng vui mừng.
*
Tin Giang Hải Lâu tự mình đi thăm Diệp Yến Lan truyền tới phía Thang Tư Lan, thực ra là do Diệp Yến Lan đăng lên weibo, nói gần nói xa không chỉ mặt gọi tên nhưng Thang Tư Lan biết Diệp Yến Lan đang chỉ Giang Hải Lâu.
“Cô ta đang khoe khoang à?”
Thang Tư Lan cười khẩy, không biết là cười Giang Hải Lâu hay là Diệp Yến Lan.
Du Hi hơi lúng túng nhận điện thoại cô ném lại, cẩn thận an ủi cảm xúc của Thang Tư Lan: “Là thật hay giả còn chưa biết…”
“Cũng không quan tâm thật hay giả, cô ta muốn khoe khoang với tôi.”
Thang Tư Lan càng ngày càng không còn kiên nhẫn với Diệp Yến Lan này.
Lần đầu gặp thì cô còn chưa có cảm giác này, sau này càng tiếp xúc càng cảm thấy dáng vẻ của người phụ nữ này khiến người ta hơi ghét.
Du Hi lại cười lúng túng một tiếng.
“Thang Tư Lan, cô ngồi đó ấp gà con à?”
Giọng hơi gay gắt của đạo diễn Mẫn truyền tới, Thang Tư Lan ném khăn mặt, đi nhanh tới.
Hôm nay không chỉ có Địch Liên Nguyên tâm trạng không tốt mà tâm trạng của Thang Tư Lan cũng không quá tốt.
Bầu không khí ở hiện trường hơi kỳ lạ, tất cả mọi người không dám nhiều chuyện, làm việc của mình.
Nghỉ ngơi sau cảnh diễn, Thang Tư Lan lấy di động qua, lòng đầy bất bình nhắn cho Giang Hải Lâu một tin.
[Nếu Giang tiên sinh nghiêm túc với Diệp Yến Lan thì tôi lựa chọn rút lui.]
Gửi xong lại cau mày.
Giang Hải Lâu ngồi trong xe nhận được tin nhắn này, đọc chăm chú một lúc lâu, không nhắn lại.
Nhưng ánh mắt lại dần trở nên âm u theo tin nhắn này.
Không khí xung quanh cũng trầm xuống theo tâm trạng, trở nên hơi đè nén. Tài xế nắm chặt tay lái, cố gắng hết sức lờ đi không khí lạnh cóng tràn ngập trong không gian lúc này.

“Chuyện này là sao?”
Vân Mậu Lâm đưa người lên lầu, ngoảnh lại hỏi tài xế.
Từ hôm ấy, anh ta thành bảo mẫu của Giang Hải Lâu rồi, ngay cả tâm trạng cũng phải quan tâm đúng lúc.
Tức đến mức muốn mắng người.
“Lão đại, hình như ông chủ nhận được tin không vui gì đó.”
“… Tôi mọe…” Vân Mậu Lâm muốn văng tục.
Có thể ảnh hưởng tới tâm trạng của đàn ông, e rằng chỉ có phụ nữ.
Vân Mậu Lâm chỉ muốn cười ha ha, trở lên lầu đánh người đàn ông kia mấy đấm.
“Lão đại, có cần để ý không?”
Họ đều là đàn ông thô kệch, việc khéo léo này không làm được.
An ủi gì đó vẫn nên để người khác đi.
“Quen là được, giải tán đi.” Vân Mậu Lâm cười khẩy.
*
Lầu hai, người đàn ông ngồi trên xe lăn gọi một cuộc điện thoại đường dài.
“Chú Mã.”
“Ông chủ!”
Mã Tam Lập hơi kích động, lại hơi chột dạ.
Kích động là vì Giang Hải Lâu lại gọi điện cho mình, chột dạ là vì có lẽ những việc mình sắp xếp trong nước không giấu được ông chủ.
“…”
Giang Hải Lâu cầm điện thoại, hàng mày anh tuấn cau chặt.
Mã Tam Lập đợi hồi lâu cũng không nghe thấy câu trả lời, thử hỏi: “Có phải ông chủ có gì khó mở lời không?”
“Là có chuyện.”
“Ngài cứ nói.”
“Có phải chuyện Thang Tư Lan là do chú Mã sắp xếp không?”
Giọng lạnh nhạt tới mức không nghe ra cảm xúc.
Nhưng Mã Tam Lập không thấy được bên này, không biết Giang Hải Lâu hơi căng thẳng.
Nếu Mã Tam Lập nghe kỹ thì chắc chắn nhận ra được cảm xúc lúc này của Giang Hải Lâu.
“Chuyện này… tôi cũng lo cho ngài.”
Giang Hải Lâu không nói gì. Vì với cá tính của anh thì đúng là không biết trả lời những lời này thế nào.
Mã Tam Lập cứ thế nói với đầu bên kia: “Tôi từng tìm hiểu, mọi mặt của Thang tiểu thư không tệ, thích hợp hơn vị Diệp tiểu thư kia… nếu không thích…”
“Chú Mã đừng xen vào chuyện này nữa.”
“Nhưng…” Tim Mã Tam Lập đập thình thịch.
Giang Hải Lâu cúp điện thoại, mím đôi môi mỏng, nhìn chằm chằm khung cảnh ngoài cửa sổ.
Trong điện thoại vẫn là tin Thang Tư Lan vừa gửi kia.
Cho nên cô không kiên trì nổi, muốn rút lui?
Quả nhiên là bé gái chơi nhà chòi.
Suy nghĩ mới một ngày đã thay đổi.
Giang Hải Lâu rũ mắt, đặt điện thoại lại, không suy nghĩ chuyện này nữa.
*
Mấy ngày sau, Thang Tư Lan vẫn bận rộn quay mấy quảng cáo, gần như là quay suốt đêm.
Nhắn tin kia đi xong, Thang Tư Lan không hề có bất cứ động tĩnh gì, yên lặng tới mức khiến người nào đó tưởng cô quên chuyện này thật.
Bận rộn mấy ngày liên tục, một ngày chỉ ngủ khoảng bốn năm tiếng, Thang Tư Lan ngủ bù ở trường quay.
Quay phim với đạo diễn Mẫn, rồi còn phải rút thời gian ra đi quay quảng cáo, đạo diễn Mẫn thấy Thang Tư Lan ngồi nhắm mắt ở trường quay thì hơi nghiến răng.
Nếu không phải kỹ thuật diễn của cô qua cửa, không NG thì chắc chắn đã bị mắng rồi.
Thang Tư Lan không ngủ, cũng không mệt lắm, chẳng qua là muốn để đầu óc mình bận rộn.
Thi Hoa nghe điện thoại bên cạnh, đặt xuống xong thì đi qua vỗ vai cô, trên mặt có chút hưng phấn: “‘Hành động Mắt Ưng’ của đạo diễn Hồng đã đến kỳ chiếu rồi rồi. Ngày mai có một buổi họp báo tuyên tuyền, bảo cô qua góp mặt.”
Cơ hội khó có được, cô cũng nhất định phải có mặt để tuyên truyền.
Tuy cô không phải nữ chính nhưng cũng là nữ phụ có cảnh diễn nhiều nhất. Đạo diễn Hồng nói nhất định phải có mặt.
Ấn tượng của Thang Tư Lan về đạo diễn Hồng rất tốt, đương nhiên phải qua cổ vũ.
“Diệp Yến Lan cũng sẽ qua đó. Cô bớt lại chút, đừng đâm chọc gì.”
“Anh Hoa nghĩ nhiều rồi. Tôi cũng sẽ không nhắm vào cô ta.” Là cô ta nhằm vào tôi.
“Địch Liên Nguyên.” Đạo diễn Mẫn lại gào người.
Thang Tư Lan và Thi Hoa nhìn nhau, thấy Địch Liên Nguyên hơi suy sụp tinh thần.
Mấy ngày này không thấy người đại diện của anh ta ở chỗ quay phim, có lẽ là xảy ra vấn đề gì rồi.
“Nhà anh ta phá sản rồi à?” Thang Tư Lan đoán.
“…” Nhà họ Địch không thể phá sản.
*
Điểm tuyên truyền chính của “Hành động Mắt Ưng” không chỉ ở Nam Thành mà còn ở những thành phố khác. Nhưng hôm sau Thang Tư Lan còn phải quay về đoàn làm phim nên chỉ có thể tham gia buổi họp báo tuyên truyền ở Nam Thành.
Hàng loạt phóng viên đứng trước mặt cô, ánh đèn flash chớp lóe không ngừng.
Hôm nay Thang Tư Lan mặc một chiếc váy trắng điểm vài ngôi sao như tuyết. Làn da cô vốn phơi nắng cũng không đen, vóc người đẹp, khuôn mặt càng xinh đẹp hơn, mặc chiếc váy trắng này vào bỗng toát nên khí chất thanh cao của cô!
Đụng phải Diệp Yến Lan mặc váy tím than ở bên ngoài, mặt hai người đều đầy ý cười.
“Tối nay tiền bối Diệp rất đẹp!”
Thang Tư Lan cười tủm tỉm khen một câu.
Diệp Yến Lan nhìn lướt qua Thang Tư Lan, ép sự ghen tị trong lòng xuống.
Hôm nay đúng là Thang Tư Lan khác trước rất nhiều. Toàn thân cô tản ra ánh sáng trắng trong dịu dàng, hoàn toàn không liên quan tới sự gợi cảm.
Chưa từng biết một người phụ nữ dáng dấp lạnh lùng xinh đẹp có thể khến miình trở nên tao nhã thanh cao như thế. Không phải cảm giác trong sáng mà là thanh tuyệt và tao nhã kết hợp.
Có một loại quyến rũ đặc biệt khiến hai mắt người ta tỏa sáng!
Bộ “Lam hải hào tình” lần trước đã được thấy một mặt cao quý thanh tuyệt của Thang Tư Lan, bây giờ chẳng qua chỉ ăn mặc và phối sức đơn giản mà như đã biến thành người khác.
Diệp Yến Lan nghi ngờ cô tới đây để hơn thua chứ không phải để tuyên truyền.
“Hôm nay cô rất khác.” Tuy Diệp Yến Lan không thể hiện ra ngoài nhưng Thang Tư Lan vẫn cảm nhận được đối phương hơi có ý kiến với cách ăn mặc đơn giản này của mình.
Thang Tư Lan cũng không đặc biệt chọn cái váy này mà chỉ đơn giản là quần áo nào mặc lên người cô cũng lộ vẻ gợi cảm, khó tránh khỏi nghi ngờ mặc như vậy để tranh giành sự nổi trội.
Nhưng cô hoàn toàn không nhận ra hôm nay mình mặc thế càng khiến người ta nóng mắt hơn.
Diễn viên nữ cùng đến cũng có vẻ mặt kinh ngạc.
Ai nấy đều nói lời hay rồi tiến vào, sau đó cầm bút ký tên lên áp phích, nói vài lời trước mặt phóng viên rồi chính thức bước vào buổi diễn dành riêng để tuyên truyền.
Các phóng viên hỏi vài vấn đề kỳ lạ, các ngôi sao vẫn giữ nụ cười hoàn mỹ đối đáp.
Úc Cảnh Nhuận khoan thai tới sau, vừa vào tới nơi đã kéo theo tiếng thét chói tai của nữ sinh toàn trường, ngay sau đó dẫn tới hàng loạt câu hỏi kỳ lạ.
Có thể thấy được quần chúng fan rất thiên vị Úc Cảnh Nhuận.
Khi fan hỏi tới scandal giữa anh ta và Liễu Lỵ, Úc Cảnh Nhuận phủ nhận thẳng thừng, dùng giọng điệu trêu đùa cho các fan một liều thuốc yên tâm, thực tế cũng là như thế.
Liễu Lỵ lướt tới buổi tuyên truyền này không biết sẽ có vẻ mặt gì.
Đứng trên sân khấu, Úc Cảnh Nhuận chủ động đứng cạnh Thang Tư Lan, lại dẫn tới sự hưng phấn của toàn trường.
Gần đây chủ đề về Thang Tư Lan cũng hơi nhiều, đặc biệt là bộ phim tuyên truyền cô quay với Chương Toàn Châu, đến bây giờ vẫn còn đang rất nổi.
Tất cả ánh sáng của nữ chính bộ phim này bị cướp đi ngay lập tức.
Diệp Yến Lan đứng bên cạnh, nụ cười hơi cứng.
Lúc Đạo diễn Hồng bị hỏi ai có kỹ thuật diễn tốt nhất thì ánh mắt hướng về phía Thang Tư Lan. Điều này càng khiến Diệp Yến Lan hơi không được tự nhiên.
Tuy đạo diễn Hồng cũng khách sáo khen cô ta, nhưng trong lòng cô ta không vui chút nào.
Ngọn gió hôm nay đúng là để nữ phụ và nam chính cướp đi.
Trong buổi họp báo, có người thẳng thắn hỏi Thang Tư Lan sao vẫn diễn vai phụ không được chào đón.
Thang Tư Lan nghịch ngợm nói vì diễn xuất của mình không qua cửa được, mong muốn được khiên chiến nhiều tầm cao mới hơn.
Quần chúng ở hiện trường lần đầu tiên tiếp xúc gần như thế với Thang Tư Lan, bắt đầu hối hận vì trước kia hiểu lầm cô như thế. Cô gái ăn mặc tao nhã trước mặt vốn là một kho báu.
Vì tiếp theo đó Thang Tư Lan biểu diễn một cảnh khó cực ngầu trong “Hành động Mắt Ưng” nên nhận được tiếng vỗ tay nhiệt liệt của quần chúng.
Cô có thể biểu diễn ở hiện trường chứng tỏ cô nỗ lực không ít ở phía sau, không dùng người đóng thế.
Tiếp theo chính là sân nhà của Úc Cảnh Nhuận. Tầm mắt của mọi người lại quay lại trên Úc Cảnh Nhuận lần nữa.
Thang Tư Lan mỉm cười đứng bên cạnh, vỗ tay cho Úc Cảnh Nhuận.
Diệp Yến Lan cũng có cơ hội ra mặt. Có điều cô ta không có bản lĩnh như Thang Tư Lan, chỉ có thể viết chữ tại chỗ thôi.
Nét bút lông của cô ta xem như cũng được, bộc lộ tài năng ở hiện trường cũng có thể thu hút đủ ánh mắt.
Bày ra trước mặt quần chúng, tất cả mọi người đều khen.
Khóe miệng Diệp Yến Lan hơi cong lên, khẽ thở ra một hơi.
Cuối cùng ứng phó qua cửa rồi.
Ngay sau đó, quần chúng yêu cầu Úc Cảnh Nhuận cũng viết một chữ. Úc Cảnh Nhuận mời Thang Tư Lan.
Thang Tư Lan không từ chối được, mỉm cười cầm lấy bút lông, chờ Úc Cảnh Nhuận viết xong thì tự mình viết thêm.
Diệp Yến Lan chưa từng thấy Thang Tư Lan viết chữ, vốn đoán Thang Tư Lan không thể viết đẹp hơn mình.
Nhưng sự thật lại một lần nữa chứng minh, cô ta sai rồi.
Khi Thang Tư Lan giơ hai chữ to lên thì toàn trường sôi trào.
Tuy không phải kiểu rồng bay phượng múa nhưng quý ở chỗ phong cách như dao, như lưỡi dao sắc bén cắt sâu vào trang giấy.
Chỉ liếc qua còn tưởng thành phẩm từ tay một vị đại sư nào đó.
Thở mạnh!
Ngay cả Úc Cảnh Nhuận đứng bên cạnh cũng ngạc nhiên không thôi: “Không ngờ Tư Lan còn có khiếu như thế! Giấu kỹ đấy!”
Lời trêu đùa này càng được toàn trường đồng tình.
Cô nàng kho báu!
Chẳng mấy đã có người gán cho Thang Tư Lan bốn chữ này.
Khóe môi Thang Tư Lan hơi cười, ánh mắt lại không có mấy phần ý cười.
Nhà họ Thang.
Trước màn hình TV.
Thang Tích Diễm thấy Thang Tư Lan nheo mắt trong màn ảnh, vẻ mặt âm u.
“Bố.”
Thang Tích Diễm ngoảnh lại, thấy Thang Chinh đang đứng sau lưng. Hai bố con cùng cau mày, rất ăn ý, ánh mắt cũng u ám theo.
“Chẳng qua chỉ là viết hai chữ to, lo cái gì.”
“Nếu để nó tiếp tục như thế nữa thì trước sau gì cũng…” Thang Tích Diễm cắn răng: “Lúc trước không nên để nó bước vào đó.”
“Bây giờ nói gì cũng muộn rồi.” Thang Chinh nhìn hành động ở hiện trường của Thang Tư Lan, càng cau mày chặt hơn.
Thang Tích Diễm nói: “Bố, con đích thân đến đó.”
“Không cần làm gì cả.” Thang Chinh duỗi tay đè vai con gái, nhắc nhở cô ta: “Đừng nháo ầm lên để mọi người đều biết.”
“Con biết, con sẽ phái người theo dõi nó.” Không thể thất bại trong gang tấc.
Thang Chinh vỗ vai cô ta: “Có chuyện gì trước mắt cũng phải nén giận. Ai loạn trước thì người đó thua.”
Thang Tích Diễm hít một hơi thật sâu, một lần nữa tựa vào sô pha, thả lỏng cảm xúc.
*
“Bốp.”
Bao trùm chiếc điện thoại là cảnh tượng ồn ào.
Tiếng động còn đang phát ra, tuy hơi nhỏ nhưng vẫn nghe rõ đoạn đối thoại trong đó.
Là lời hay mà Úc Cảnh Nhuận khen ngợi Thang Tư Lan, còn cả Thang Tư Lan đang khen lại Úc Cảnh Nhuận.
Cảnh tượng hai người thân thiết nói chuyện càng khiến người đàn ông trước mặt này khó chịu.
Giang Hải Lâu lấy hộp thuốc lá màu đen xa hoa, mở ra lấy một điếu, cầm trog tay.
Lăn xe tới cạnh cửa sổ, châm thuốc.
Nhưng anh không bỏ vào trong miệng mà cứ kẹp trong tay như thế, nhìn chằm chằm khung cảnh ngoài cửa sổ.
Đã mấy ngày trôi qua rồi, dường như cô gái này muốn “rút lui” thật.
“Cốc cốc cốc!”
Cửa bị gõ vang, Giang Hải Lâu cũng không phản ứng gì.
Vân Mậu Lâm đứng ngoài cửa hồi lâu, xoay người đi xuống lầu.
*
Thang Tư Lan xuống từ sau đài, Diệp Yến Lan gọi cô lại.
“Không ngờ cô còn viết chữ đẹp thế. Sao trước kia chưa nghe cô nói bao giờ?”
“Không có cơ hội bộc lộ tài năng.” Thang Tư Lan nói.
“Nếu không phải hôm hay fan yêu cầu thì cô còn định giấu nhẹm đi nhỉ?”
“Sao có thể chứ.” Thang Tư Lan chỉ sau lưng: “Đạo diễn Hồng đã ra rồi.”
Diệp Yến Lan thu lời lại, đi theo Thang Tư Lan cùng đón đạo diễn Hồng, cùng ra khỏi cánh cửa đại sảnh.
Sau đó ai đi đường nấy.
Trong xe bảo mẫu, Thi Hoa giơ ngón tay cái lên với Thang Tư Lan.
“Tư Lan, sao cô viết chữ đẹp như thế! Cấp đại sư đó!” Du Hi hưng phấn như được khen vậy.
Thang Tư Lan cười nhạt một tiếng: “Tôi cũng không ngờ tôi có tài như thế.”
Du Hi phì cười.
Thi Hoa ho khan, nhắc nhở: “Giới giải trí không phải dựa vào chữ viết để thắng.”
“Cho nên tôi vẫn không lấy chuyện này ra nói.”
Thi Hoa nhìn Thang Tư Lan, cảm thấy vui vẻ yên tâm rồi.
Trước kia còn tưởng cô thực sự là bình hoa không biết gì, thật lâu sau mới phát hiện họ nghĩ sai rồi.
Bản chất của một người như thế nào thì phải là người bên cạnh mới hiểu rõ được.
Lời đồn bên ngoài đúng là không thể tin.
“Trong giới nói danh tiếng của cô mạnh hơn Diệp Yến Lan. Bây giờ cô ta có Giang tiên sinh làm chỗ dựa, cô cũng phải cẩn thận một chút.” Cẩn thận cô đi giày chật cho người ta, lòng dạ, ánh mắt của phụ nữ nhỏ nhen lắm đấy.
Thang Tư Lan gật đầu, cầm điện thoại mân mê trong tay, tựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Việc của Giang Hải Lâu, tốt nhất cứ buông xuống trước.
Có lẽ người ta nghiêm túc với Diệp Yến Lan thật…
Tự mình lún sâu vào, rất vô đạo đức.

Bước chân vào đoàn làm phim, lại nghe thấy giọng uể oải của Địch Liên Nguyên truyền tới.
Tâm trạng cũng không tệ lắm.
Tối qua sau khi về Thang Tư Lan không ngủ nhiều, hôm nay thức dậy hơi đau đầu.
Không phải đau đầu vì ngủ không đủ giấc mà là loại đau đớn xuất hiện lờ mờ.
“Tư Lan, sắc mặt cô khó coi thế có phải ốm rồi không?” Du Hi sờ tay lên: “Không mà.”
“Có thể là do không nghỉ ngơi tốt.”
Thang Tư Lan cảm thấy trong đầu mình như có thứ gì đó chui tới chui lui, không đau lắm nhưng hơi khó chịu.
“Sắc mặt tái xanh như thế, hay là tới bệnh viện khám chút đi.”
“Không cần…”
Vừa dứt lời, Thang Tư Lan nhắm hai mắt lại, ngã xuống không đứng dậy nổi ngay tại chỗ.
Du Hi bị dọa phát hoảng sợ.
Hàn Kỷ Quân bên cạnh nhanh tay lẹ mắt bế người lên xông ra ngoài. Du Hi sửng sốt một chút rồi lao ra theo, vừa đi vừa gọi điện cho Thi Hoa.
“Sao thế?”
Đạo diễn Mẫn cau mày chạy tới hỏi.
Nhân viên làm việc bên cạnh nói: “Tư Lan ngất xỉu.”
“Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải hôm qua còn ổn à?”
Sắc mặt đạo diễn Mẫn khó coi, mình cũng không quá khắt khe với Thang Tư Lan.
Nếu có người viết bậy cái gì thì tiếng tăm của mình không còn nữa.
Đạo diễn Mẫn quay lại, vội vàng gọi người tới, để anh ta đi tới bệnh viện xem chuyện gì xảy ra.
*
Cảnh tượng Thang Tư Lan bị người ta ôm ra khỏi đoàn làm phim được bí mật chụp lại, gửi đến điện thoại của vị kia ở biệt thự.
Giang Hải Lâu đang gọi điện thoại đường dài với cấp dưới, bàn chuyện làm ăn.
Bỗng một tấm ảnh nhảy ra, cầm điện thoại đặt trên bàn lên.
Thấy người trong tấm ảnh, hàng mày anh tuấn cau chặt lại vào nhau.
Lập tức kết thúc cuộc trò chuyện, xoay người định đi gọi Vân Mậu Lâm, vừa bấm điện thoại nội bộ đã đặt xuống.
Tình hình không rõ, vốn không biết cụ thể là như thế nào. Huống hồ người phụ nữ này đã lựa chọn “rút lui” rồi, mình không cần thiết phải lãng phí thời gian với cô. Vào mấy tháng trước mình đã nghĩ tới phải tránh né cô, coi như bước nhầm vào một trò chơi nhỏ.
Đôi mắt sâu thẳm nhìn thoáng qua mấy tin nhắn chưa xóa, mày cau chặt.
Bấm số của Vân Mậu Lâm, người đi thẳng lên lầu hai.
“Ông chủ.”
Vân Mậu Lâm bỗng nhiên nhận được điện thoại của Giang Hải Lâu, tuy giọng nói rất lạnh lùng nhưng lại có vẻ khẩn cấp nóng nảy. Anh ta chạy ngay lên lầu.
Thấy ông chủ vẫn bình tĩnh, Vân Mậu Lâm có ảo giác mình nghĩ nhiều.
“Đến bệnh viện lấy hồ sơ nằm viện của Diệp Yến Lan.”
“?”
Vân Mậu Lâm tưởng mình nghe nhầm.
“Đi ngay lập tức.”
“Rõ.”
Vân Mậu Lâm cam chịu số phận, đi làm việc.
*
Bệnh viện.
Vân Mậu Lâm dẫn theo một người chạy đến bệnh viện, thấy trợ lý bên cạnh Thang Tư Lan sắc mặt khó coi ở khoa cấp cứu, tâm trạng hơi kích động.
Trong đầu thoáng qua dáng vẻ Giang Hải Lâu mình nhìn thấy trước khi ra cửa, bỗng bừng tỉnh hiểu ra.
Lập tức không suy nghĩ nhiều mà bước lên: “Thang tiểu thư sao thế?”
Du Hi nghe thấy có người nói chuyện với mình thì nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Dáng vẻ Vân Mậu Lâm đẹp trai anh tuấn, khí chất bất phàm, cứ đứng nói chuyện trước mặt cô ta như thế thì có ảo giác như hạnh phúc đột nhiên xuất hiện bao vây.
Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ tới những thứ này. Du Hi lập tức nhận ra đây là vị Vân tiên sinh cạnh Giang tiên sinh kia.
“Vân tiên sinh, Tư Lan cô ấy… bỗng nhiên ngất xỉu, đang cấp cứu trong phòng.”
Vân Mậu Lâm cau mày nói: “Ở phòng cấp cứu nào?”
“Tôi dẫn anh đến!” Du Hi cất điện thoại, dẫn anh ta vội vàng chạy về phía phòng cấp cứu ở phía sau.
Lúc Thi Hoa tới thì thấy bóng dáng cao lớn đứng ở đó, biết đây không phải lúc để ngạc nhiên nên kéo Du Hi qua hỏi thăm tình hình.
Hiểu rõ xong, sắc mặt Thi Hoa càng khó coi hơn.
Không biết ngất vì nguyên nhân gì, chuyện này phải xử lý như thế nào đây!
Vân Mậu Lâm nhìn mấy người, nghĩ tình hình này hơi không ổn thì lấy điện thoại ra, vừa định gọi một cú lại thu lại.
Để người đàn ông này khó chịu vội vã tới quýnh lên thì hay hơn.