Xe ngừng ở ngoài, Thang Tư Lan cân nhắc một lúc lâu cũng không nói được tiếng nào, đành mở cửa xuống xe.
Nhìn người đi vào, Vân Mậu Lâm đứng cạnh xe, hỏi: “Ông chủ, phía Diệp tiểu thư phải làm sao.”
“Như cũ.”
“Vậy Thang tiểu thư…”
“Gói lại.”
Giang Hải Lâu đưa xiên thịt trong tay cho Vân Mậu Lâm.
Vân Mậu Lâm lặng lẽ nhận lấy, về xe tìm cái bọc gói kỹ rồi đưa lại.
Giang Hải Lâu treo luôn bọc ở cửa xe.
Vân Mậu Lâm thầm chậc một tiếng, không đành lòng nhìn thẳng vẻ khó chịu của anh.
“Vừa rồi vị đại tiểu thư nhà họ Thang kia đến nhà họ Tần.”
Giang Hải Lâu đang đóng cửa sổ thì ngừng tay: “Phái người qua chưa?”
“Người đã giám sát kỹ nhà họ Tần, có chút gió sẽ báo ngay.”
Giang Hải Lâu hài lòng gật đầu.
Vân Mậu Lâm xong xuôi rồi tiến vào xe sau, nhanh chóng rời khỏi cổng chung cư.
*
Thang Tích Diễm không thể ra ngoài vào ban ngày đang ngồi trên con xe hiếm có của mình, lái đến một khu chung cư đắt đỏ, trong này toàn là khu trọ kiểu nhà ở.
Đến nhà họ Tần, ở cửa đã có người đợi sẵn, mời cô ta vào trong.
Tần Bạc Thừa đang chịu dạy dỗ của Tần Vĩnh Đông, thấy có gái vào thì trợn to mắt.
Trông cũng đẹp, cũng thú vị.
Tần Vĩnh Đông lạnh lùng bảo cháu trai lên lầu.
“Thang tiểu thư, ngồi đi.”
Thái độ của Tần Vĩnh Đông với thái độ đối với Thang Tích Diễm cũng không tốt lắm, sắc mặt lạnh lẽo.
Nghe tiếng Thang tiểu thư, Tần Bạc Thưa ngẩn cả người, cũng không quan tâm đến vẻ mặt âm trầm của Tần Vĩnh Đông, hỏi: “Họ Thang, cô có quan hệ gì với Thang Tư Lan?”
Thang Tích Diễm định giải thích nguyên nhân lần thất bại này với Tần Vĩnh Đông thì đột nhiên nghe có người hỏi Thang Tư Lan, cô ta đảo mắt nhìn sang.
Ngưới trẻ tuổi trước mắt là cháu đích tôn nhà họ Tần, tuy mới gặp lần đầu nhưng đã khiến người khác có ấn tượng không tốt lắm.
Đối phương là cháu đích tôn nhà họ Tần, Thang Tích Diễm cũng không tiện phớt lờ: “Không quen.”
“Cũng đúng, người họ Thang ở Nam Thành không ít, sao trùng hợp thế được.”
“Lên lầu.”
Tần Vĩnh Đông trừng mắt nhìn cháu trai.
Tần Bạc Thừa lại đảo quanh người Thang Tích Diễm mấy vòng mới vui vẻ nhảy lên trên.
“Tần gia.” Thang Tích Diễm như thể không thấy động tác của tên nhóc kia, quay lại nghiêm túc nói: “Việc này ngài hãy nghe tôi giải thích, nhà họ Thang chúng tôi không có ý hại nhà họ Tần, trong việc này ắt có người âm thầm động tay động chân.”
Ánh mắt Tần Vĩnh Đông hung ác nham hiểm, sắc mặt tái xanh.
Ông ta làm ăn lâu thế này rồi, chưa từng bị ai hại, lần này do ông ta chủ quan rồi.
Một nhà họ Thang nho nhỏ không dám làm loại chuyện như vậy, nhưng dù sao vẫn thất bại.
Lần dạy dỗ này cũng không thể không ầm lên.
“Tổn thất lần này, nhà họ Thang các người định bù đắp thế nào?”
Thang Tích Diễm hít một hơi thật sâu, thầm mắng một tiếng cáo già, ngoài miệng lại nói: “Tần gia yên tâm, tổn thất của ngài chúng tôi sẽ tính theo giá gốc thị trường, kính xin Tần gia cho nhà họ Thang thêm một cơ hội, chúng tôi cực kỳ chân thành muốn hợp tác với nhà họ Tần, nhưng lần này có người lòng dạ xấu xa cản trở, mới khiến việc mất khống chế.”
Nói ra khoản bồi thường này, Thang Tích Diễm đau lòng muốn chết.
Nếu không vì mục đích lâu dài thì nhà họ Thang họ sao lại cúi đầu trước lão già này chứ.
Giọng điệu Tần Vĩnh Đông hòa hoãn hơn chút: “Tôi cũng không phải người không nói lý như vậy. Thế này đi, nhà họ Thang các người cứ án theo 80% mà bồi thường, cũng xem như bán cho nhà họ Thang các người một cái ân.”
Thang Tích Diễm lại thầm mắng lần nữa.
20% đã muốn nhà họ Thang chịu cái ân này, nghĩ cũng hay đấy.
Nặn ra nụ cười, Thang Tích Diễm hào phóng bắt tay đối phương: “Tôi thay mặt nhà họ Thang cảm ơn sự rộng lượng của Tần gia!”
Tần Vĩnh Đông cũng cười: “Thang tiểu thư tuổi trẻ tài cao, có chí khí, con đường sau này ắt khó lường!”
“Tần gia quá khen.”
Thang Tích Diễm mặt cười nhưng lòng thì không.



