Mười giờ tối, phố ăn vặt nức tiếng huyên náo cực kỳ.
Một con đường, đủ loại hương thơm.
Mặt Thang Tư Lan trực nụ cười lung linh, chỉ là bị khẩu trang che mất.
Hai tay, đẩy xe lăn.
Chân đi rất nhiệt tình!
Giang Hải Lâu hờ hững quan sát quay con phố ẩm thực, góc tối phía sau chốc chốc lại thoáng bóng người đang giám sát kỹ.
Phát hiện vấn đề gì sẽ ra tay diệt trừ ngay.
“Giang tiên sinh chưa từng đến nơi thế này để ăn khuya sao?”
Thang Tư Lan chỉ về phía trước, nói: “Nhà kia bán canh cay rất ngon đó, muốn ăn thử không?”
Khiên mặt Giang Hải Lâu lạnh lùng quay sang, không đáp.
Thang Tư Lan cũng không quan tâm, loại người như anh ấy, ít nói.
Có lẽ vì anh đẹp trai lại có khí chất, nên dù có ngồi xe lăn thì vẫn hấp dẫn không ít ánh nhìn.
Thang Tư Lan sợ tổn thương lòng tự tôn của anh, vội đẩy ngươi đến trước hàng bán canh cay.
Ông chủ trông thấy Thang Tư Lan thì vui vẻ bắt chuyện: “Cô bé lại đến nữa à! Hôm nay cũng thế hay sao?”
“Thêm một phần nữa ạ!”
“Được, hai người ngồi trước đi.”
Ông chủ tủm tỉm đánh giá Giang Hải Lâu, bị sự tôn quý của anh làm kinh sợ, lại thấy Thang Tư Lan cẩn thận hỏi ý người đàn ông này thì không nhịn nổi, hỏi: “Cô bé, bạn trai cháu à? Đẹp trai đấy! Rất xứng đôi!”
Thang Tư Lan sững sờ một chút, muốn giải thích lại thôi.
Giang Hải Lâu nhìn chủ quán một cái, ông chủ thôi ngay.
Người đàn ông này hơi đáng sợ.
Thang Tư Lan ngồi đối diện Giang Hải Lâu, lúng túng cười: “Ông chủ không biết… nếu Giang tiên sinh ngại bị hiểu lầm thì lát nữa em sẽ giải thích với ông chủ.”
“Từng cùng ai đến ăn?”
Giang Hải Lâu đột nhiên hỏi.
Thang Tư Lan sững sờ, nói: “Từng cùng tiền bối Úc đến. Thật ra chúng em chỉ là bạn bình thường, khi đó nói thích anh ta cũng chỉ vì muốn từ chối anh… Bọn em thật sự không có quan hệ gì cả, chỉ cùng quay phim mà thôi.”
Càng giải thích càng đuối lý.
Giang Hải Lâu thu ánh mắt tĩnh mịch lại, không định nghe những lời giải thích này của cô.
Thang Tư Lan nhìn anh, hỏi: “Giang tiên sinh không tin đúng không?”
“Đến rồi đây!”
Tiếng ông chủ xen vào, hai phần canh cay được mang đến trước mặt hai người.
Thang Tư Lan tạm thời nuốt lại lời định nói, đánh tiếng cảm ơn với ông chủ.
Ánh mắt ông chủ lại quét đến chân Giang Hải Lâu, lần lên khuôn mặt đẹp, lại tấm tắc khen: “Còn đẹp hơn minh tinh trên TV, cô gái, cháu có phúc đấy!”
“Cảm ơn ạ!”
Thang Tư Lan lúng túng cảm ơn ông chủ, nhưng cô cũng không giải thích. Cứ để chú ấy hiểu lầm vậy.
Giang Hải Lâu nhìn sang.
Thang Tư Lan đưa đũa cho anh, hỏi: “Cay quá sao? Nhưng mà canh cay phải ăn cay mới ngon!”
Nói rồi lại bỏ thêm một muôi tiêu cay vào bát Giang Hải Lâu, lấy đùa mình trộn lên, rồi lại đưa vào miệng nếm thử.
Giang Hải Lâu nhìn động tác của cô, sâu trong mắt có ánh sáng dị thường chớp lóe.
“Thử xem.”
Dưới đôi mắt mong chờ của Thang Tư Lan, Giang Hải Lâu ăn một miếng đậu hũ.
Mùi vị đúng là không tồi.
Thang Tư Lan nở nụ cười.
“Mùi vị không tệ đúng không?”
Đương nhiên, câu này cũng không được đáp lại.
Giang Hải Lâu mặc đồ Tây, ngồi xe lăn, cầm đũa ăn một lần, trong khung cảnh phố xá sầm uất hỗn loạn.
Trước mặt cũng chỉ là một phần canh cay đơn giản, một món ăn rất thấp kém, nhưng người này ăn lại khiến người ta có cảm giác như đang dùng sơn hào hải vị.
Mà nơi anh ngồi, là khách sạn hoành tráng.
Cách ăn ưu nhã, động tác đẹp mắt.
Thang Tư Lan sững sờ nhìn người đàn ông trước mắt, hơi khó hiểu, sao kiếp trước mình lại bỏ qua người đàn ông thế này.
Tuy kiếp trước mình chưa từng yêu đương, nhưng ban đầu cũng có mầm mống trong lòng.
Sau này gặp người đàn ông này, cảm giác của bản thân không được mãnh liệt như với Úc Cảnh Nhuận, dần dà phai nhạt.
Vài năm sau, bản thân cũng thanh tâm quả dục sống cuộc sống của mình.
Cuộc sống hỗn loạn, còn mất cả mạng.
Giang Hải Lâu đặt đũa xuống, nhìn sang.
Thang Tư Lan vội động đũa: “Phải ăn nóng mới ngon.”
Lúc này Giang Hải Lâu mới ăn tiếp.
Phần canh cay nhanh chóng được giải quyết xong, Thang Tư Lan tính tiền rồi lại đẩy anh tiến về phía trước, mua hai xâu thịt nướng, đưa một xâu đến trước mặt anh.
Giang Hải Lâu nhìn xâu thịt nướng trên tay cô, hàng mày anh tuấn nhíu lại, có vẻ khó chịu, như hơi từ chối món bỏ đi trước mặt.
“Giang tiên sinh nếm thử xem, mùi vị cũng được đấy! Món thế này, lâu lâu ăn một lần không sao đâu, không tiêu chảy được.”
“…” Giang Hải Lâu lạnh nhạt nhận lấy.
Thang Tư Lan kéo khẩu trang xuống, bắt đầu ăn.
Một tay đẩy xe lăn về phía trước, tốc độ cũng giảm rõ rệt.
Giang Hải Lâu nhìn xiên nướng trong tay, một lúc sau vẫn không định ăn.
Thang Tư Lan ăn xong anh vẫn còn cầm đấy, cô cũng không hối anh.
Từ phố ăn vặt đi ra, đã hơn mười hai giờ.
Vân Mậu Lâm đến đón người, thấy xâu thịt nướng trong tay Giang Hải Lâu, lúc ấy đột nhiên không biết hình dung tâm trạng của bản thân thế nào.
Thứ đồ này, hình như Giang Hải Lâu chưa từng đụng đến.
Dù có đến nơi rừng thiêng nước độc, cũng đã ăn thử đồ ăn dã ngoại, nhưng lúc bình thường chưa từng thấy anh đến cái khu ăn vặt hỗn tạp cấp thấp như vậy đấy!
Anh ta tưởng Giang Hải Lâu chỉ đi chung thôi, không ngờ cũng ăn.
“Thang tiểu thư.”
Ánh mắt Vân Mậu Lâm nhìn Thang Tư Lan lộ vẻ phức tạp hơn.
Thang Tư Lan cười với anh ta: “Tôi giao Giang tiên sinh cho các anh, tự tôi…”
“Thang tiểu thư, cùng đi đi, chúng tôi tiễn Thang tiểu thư.”
Thang Tư Lan nhìn sang Giang Hải Lâu lạnh nhạt, gật đầu: “Vậy làm phiền các anh rồi!”



