Lãnh Mộ Hàn vừa gọi người đến thương nghị xong địa điểm cử hành đại hội đấu linh lần này, còn chưa kịp nghỉ ngơi, Mộ Dung Sùng Tĩnh lại lạch bạch chạy tới, còn ân cần liếc liếc mắt, “Hàn, ngươi nói, chúng ta có phải huynh đệ tốt không?”
Lãnh Mộ Hàn nhìn người nào đó vừa đi đã quay lại, “Việc ta nói ngươi làm xong rồi?”
“À…” Mộ Dung Sùng Tĩnh nuốt một ngụm nước miếng, hắn có thể nói mình quên rồi được không… Hơn nữa còn là bởi vì một nữ nhân mà quên mất chính sự… Không, không thể nói được, nói ra là hắn chết chắc, ừm, cùng lắm thì lát nữa hắn đi làm là được chứ gì.
“Ha ha, đương nhiên!” Vẫn chưa rồi… “Mà nè, ta hỏi ngươi còn chưa trả lời đâu, chúng ta có phải huynh đệ tốt không?”
“Có chuyện gì muốn ta hỗ trợ thì cứ nói thẳng.” Lãnh Mộ Hàn không nhìn thẳng vào mắt người nào đó, lật công văn trong tay, hắn là thái tử, gánh vác trọng trách rất nặng trên vai, không giống Mộ Dung Sùng Tĩnh có thể tùy ý làm bậy.
Thật ra có đôi khi hắn rất hâm mộ Mộ Dung Sùng Tĩnh, nhưng nghĩ đến sự kỳ vọng của phụ hoàng và mẫu hậu, hắn lại không thể không cố gắng kiên trì.
“Hì hì, người hiểu ta, chỉ có Hàn mà thôi!” Mộ Dung Sùng Tĩnh len lén đi tới gần Lãnh Mộ Hàn, “Vừa rồi ta gặp được một người rất đặc biệt.”
Lãnh Mộ Hàn cũng không ngẩng đầu lên, “Nữ?”
“He he” Mộ Dung Sùng Tĩnh ngượng ngùng cười cười, “Vẫn là huynh đệ hiểu ta!”
“Không theo đuổi được?” Lãnh Mộ Hàn lại nói.
“Đâu có!” Mộ Dung Sùng Tĩnh trực tiếp lựa chọn lãng quên ánh mắt và thái độ khinh thường của Linh Thứu đối với hắn, “Chỉ là ta không cẩn thận làm mất dấu thôi!”
“Ồ? Ngươi cũng có thể làm mất dấu người?” Lúc này Lãnh Mộ Hàn mới ngẩng đầu, Mộ Dung Sùng Tĩnh có năng lực gì hắn là người rõ ràng nhất, gia hỏa này có lẽ cái khác không được, thế nhưng tốc độ tuyệt đối là không có vấn đề.
“Đúng vậy, nhưng mà việc này nói đến cũng thật sự quỷ dị! Lúc đầu ta nghĩ là trùng hợp, nhưng càng nghĩ càng thấy chẳng nhẽ lại có chuyện trùng hợp đến thế.” Mộ Dung Sùng Tĩnh đưa thay sờ sờ cằm, “Mà nữ tử này lại lạ mặt, ta hoài nghi nàng không phải người Tề Dự quốc chúng ta.”
“Ừm, có khả năng, lần này đại hội đấu linh cử hành ở chỗ chúng ta, gần đây cũng không ít người nước khác đến, nói không chừng nàng chính là người đến dự thi.” Lãnh Mộ Hàn nhìn Mộ Dung Sùng Tĩnh, “Thế nào, ngươi muốn ta tìm nàng giúp ngươi?”
“Đúng vậy đúng vậy!” Mộ Dung Sùng Tĩnh cười khúc khích liên tục gật đầu.
Lãnh Mộ Hàn nhìn hắn cười ngốc thì nhíu mày, “Thích rồi?”
“Đúng đúng!” Nói xong mới kịp phản ứng mình vừa nói cái gì, Mộ Dung Sùng Tĩnh hốt hoảng, “Cái gì mà thích chứ! Ta chỉ là tò mò thôi! Ừm… nhưng mà đúng là có chút chút thích.” Còn không có nữ nhân nào đối xử với hắn như vậy! Nói rõ nữ nhân này rất tự trọng rất có cá tính!
Chỉ là, Mộ Dung Sùng Tĩnh không biết, nữ tử hắn đang nói tới đã bước vào phủ thái tử trước hắn một.
Linh Thứu trở về phòng, cũng cảm thấy hơi mệt, để quỷ lão đầu và Hỏa lui ra rồi nằm ở trên giường tính toán thời gian.
Ừm, cũng gần tới thời điểm nàng gặp Mộ Hàn ở kiếp trước rồi, trong lòng Linh Thứu không nén được chờ mong, nàng nhớ lần ấy là Lãnh Trạch Phong tạo cơ hội cho nàng, xem ra tối nay hoặc mai, Lãnh Trạch Phong sẽ tìm đến nàng.
Nàng từng nghĩ gặp lại Lãnh Trạch Phong thì sẽ vạch trần mặt nạ của hắn, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại cảm thấy không ổn, Lãnh Trạch Phong làm người âm hiểm, tâm cơ thâm trầm, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, thay vì để hắn lại nghĩ ra ám chiêu khác đối phó Mộ Hàn, còn không bằng mình tiếp tục làm con cờ này, chí ít nàng sẽ không làm việc gì tổn thương đến Mộ Hàn.



