Skip to main content

Trang chủ Phu Nhân Đại Boss Có Chút Tàn Nhẫn Chương 62: 62

Chương 62: 62

5:03 chiều – 22/08/2025

“Không nghĩ rằng tôi cũng có một ngày lên được hotsearch!”
“Cô còn cười được!”
Dương tổng trong văn phòng đen mặt với Thang Tư Lan, muốn mắng cũng không mắng được.
“Không phải đã góp phần PR rồi sao.”
“Bây giờ là cô làm người ta bị thương, ” Dương tổng tức giận đến mức tóc cũng rụng thêm vài cọng: “Thi Hoa, cậu bên kia chuẩn bị cho tốt, để cô ấy đến bệnh viện nghiêm túc nhận lỗi.”
“Dương tổng, tôi cũng không có đụng cô ta, tôi qua đó cũng chỉ có thể là cách thức thăm hỏi… “
“Bây giờ nói ít mấy câu đi, cũng không biết làm thế nào mà truyền thông nhận được tin tức, toàn bộ đổ xô đến cửa bệnh viện, bây giờ chỉ cần cô vừa xuất hiện, chắc chắn sẽ bị vây chặt đến mức con kiến chui không lọt.” Càng gay go hơn là, có thể sẽ bị fan của Diệp Yến Lan tấn công.
Bây giờ không chỉ có là bạo lực mạng, ngay cả những fan ngoài đời cũng không có lý trí.
Che chở cho ngôi sao còn hơn cả người nhà mình.
“Nếu là như vậy, tôi đây càng không thể qua đó.”
“Trước mắt, cô nhất định phải ra mặt.”
Thi Hoa nói xong nhìn về phía Dương tổng: “Dương tổng, tôi đưa người đến bệnh viện trước, tìm cơ hội đi vào.”
Dương tổng đau đầu khoát tay, để bọn họ nhanh chóng đi qua đó.
*
Du Hi giả làm Thang Tư Lan ở trước cổng chính thu hút rất nhiều phóng viên, khi phóng viên nhận ra không phải Thang Tư Lan, người đã vào bệnh viện.
Đi đến ngoài phòng bệnh, gặp được đám người Chương Toàn Châu cũng vừa đến, nhìn nhau cười đi vào.
Diệp Yến Lan nằm trên giường bệnh, lúc Thang Tư Lan quay về công ty một chuyến thì thời gian cho kết quả kiểm tra đã có.
Tay trật khớp, phía sau eo bị va đạp bầm tím.
May mắn ở thời khắc mấu chốt, Diệp Yến Lan khéo léo dùng sức bảo vệ hai chân của cô ta.
Thang Tư Lan đi vào, mọi người trong phòng bệnh dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn qua.
Thang Tư Lan thoải mái để hoa và trái cây trong tay xuống: “Tiền bối Diệp, cô không sao chứ.”
“Không sao, ” Trên mặt Diệp Yến Lan nở nụ cười: “Cám ơn.”
“Nói thế nào thì tiền bối Diệp cũng là tiền bối của tôi, tiền bối vì tôi mà bị thương, cần phải đến thăm hỏi. Ở trên sân khấu, là tôi quá không cẩn thận, mới khiến tiền bối Diệp phải chịu tội.”
Thang Tư Lan thái độ thành khẩn, tươi cười chân thành.
Nhưng lời này của cô coi như đã thừa nhận là cô đụng Diệp Yến Lan ngã xuống sân khấu.
Thi Hoa muốn ngăn đã không kịp, anh ta cũng không ngờ rằng Thang Tư Lan sẽ nói ra điều này.
“Dưới tình huống đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn là khó tránh khỏi, tôi không trách cô, ” Diệp Yến Lan rộng lượng tha thứ cho “lỗi lầm” của cô.
Nụ cười trên mặt Thang Tư Lan càng đậm , “Cám ơn tiền bối Diệp đại nhân đại lượng!”
Vẻ tươi cười của Diệp Yến Lan hơi cứng ngắc.
Ngay sau đó lại nghe Thang Tư Lan nói: “Tôi đã công khai xin lỗi tiền bối Diệp trên Weibo, tuy lỗi đó không phải do tôi cố ý gây nên, nhưng tiền bối Diệp cũng là vì tôi mới bị ngã xuống sân khấu. Nếu có thể, tôi tình nguyện sau này mình có thắng lại cũng sẽ không chạm về phía trước.”
Diệp Yến Lan đột nhiên hiện lên một loại cảm giác kỳ lạ.
Thang Tư Lan như vậy, Diệp Yến Lan hoàn toàn không có cách nào trách cô, còn phải thoải mái nói: “Không phải là vì cô, lúc đó là do bắp chân tôi đột nhiên bị chuột rút, ngược lại làm liên lụy đến cô.”
Dư luận trên mạng, Diệp Yến Lan chắc chắn đã nhìn thấy .
Thang Tư Lan nở nụ cười: “Không đâu không đâu, chỉ cần tiền bối Diệp không sao, bây giờ để tôi ngã xuống sân khấu mười lần cũng được.”
Nhìn thấy Thang Tư Lan khiêm tốn xin lỗi, tất cả mọi người đều tỏ ra thông cảm.
Loại tình huống lúc đó, quả thật không thể trách Thang Tư Lan.
Huống hồ, Thang Tư Lan cũng bay ra ngoài muốn cứu người trước, chẳng qua chậm một bước mà thôi.
Diệp Yến Lan cảm giác được sự thay đổi của mọi người đối với mấy câu nói của Thang Tư Lan, nụ cười trên mặt thiếu chút nữa đã tắt ngúm.
Khẽ cắn môi, nói: “Chuyện này gây phiền phức cho cô như vậy, thật sự rất xin lỗi, tôi bên này sẽ nghiêm túc giải thích rõ ràng với mọi người.”
Khóe miệng cười của Thang Tư Lan hơi tái nhợt, hơi tủi thân, khi nhìn về phía Diệp Yến Lan còn có biết ơn, dáng vẻ “Tôi mới là người bị hại” khiến Diệp Yến Lan có chút hít thở không thông.
Biểu cảm rất thật, không nhìn ra được thật với giả.
Thi Hoa bên cạnh có hơi há hốc mồm, cuối cùng cũng hiểu tại sao con nhỏ kia không hoảng hốt .
Như vậy xem ra, Diệp Yến Lan chột dạ, nói đúng hơn là lúc đó Thang Tư Lan hoàn toàn không làm gì cả.
“Tôi cũng nên xin lỗi mọi người, đã không bảo vệ tốt nữ thần của bọn họ trước tiên!” Thang Tư Lan chân thành nói.
Nói chuyện cùng Thang Tư Lan thế này, Diệp Yến Lan chợt nhớ ra ở hiện trường còn có ghi hình và chụp ảnh, lại nhìn đến dáng vẻ này của Thang Tư Lan, Diệp Yến Lan cũng không dám mạo hiểm .
Nhỡ đâu thật sự có chụp ảnh về hướng đó, vậy không phải tự mình đào hố cho mình à.
*
Ra ngoài phòng bệnh, Thang Tư Lan lại chân thành xin lỗi Tưởng Tê Mi, vì chuyện bất ngờ mà làm chậm trễ thời gian của bọn họ.
Tưởng Tê Mi rất có thiện cảm với Thang Tư Lan, nghĩ lại tình huống nhìn thấy lúc đó, cũng thực sự đã hiểu lầm cô.
Điều đầu tiên Thang Tư Lan làm không phải là gào lên, mà là chạy đến bệnh viện chân thành xin lỗi.
Càng khó hơn là, việc này còn không phải lỗi sai của cô.
Nhìn thấy người đi rồi, Tưởng Tê Mi nói: “Loại tính cách này của cô ấy ở giới giải trí dễ bị người ta giẫm lên, Thi Hoa là một người khôn khéo như vậy, sao lại mang đến một người đơn giản như vậy.”
Chương Toàn Châu nói: “Lúc đó tôi ở vị trí phía sau hai người, thấy được vài thứ.”
“Hả?”
Tưởng Tê Mi bất ngờ nhìn anh ta.
Chương Toàn Châu quay đầu lại nhìn vào phòng bệnh, Tưởng Tê Mi đã hiểu, nói: “Loại chuyện này chúng ta cũng không gánh vác được, chỉ cần không tổn hại đến lợi ích của chúng ta, để bọn họ tự giải quyết đi.”
Con ngươi thâm thúy của Chương Toàn Châu híp lại, bên trong chứa đựng ánh sáng.
*
Thang Tư Lan thoải mái đi ra ngoài bệnh viện lập tức bị chặn lại, vô số ống kính nhắm ngay cô, ép hỏi cô “Sự thật của việc đánh người.”
Trước ống kính, Thang Tư Lan đeo kính râm, vẻ mặt trầm tĩnh được trợ lý che chở đi ra ngoài.
Nhìn trên màn hình, đều thấy sợ hãi thay cho Thang Tư Lan.
Khó khăn chen vào xe, quần áo trên người Thang Tư Lan nhiều chỗ bị xé ra, trong vẻ chật vật lộ ra vài phần tủi thân.
Bức ảnh ngồi vào xe đúng lúc bị người ta chụp lại, chỉ trong vòng một tiếng đã được lan truyền trên mạng.
Nói cô giả mù sa mưa, nói cô chỉ diễn là giỏi.
Tóm lại, không có lời nào tốt.
Tính công kích rất mạnh.
Diệp Yến Lan chậm trễ không gửi công văn giải thích, Thang Tư Lan nhìn chằm chằm vào dư luận lại càng vui.
Thi Hoa cho rằng cô bị bệnh rồi.
Sau đó nghe thấy cô không biết xấu hổ nói: “Bây giờ bị công kích càng thảm, sau này tôi có thể tranh thủ được nhiều đồng tình.”
“Danh tiếng của cô bây giờ hoàn toàn xấu, sau này làm sao lấy…”
“Không phải Diệp Yến Lan đã nói sẽ thay tôi làm sáng tỏ rồi sao?” Thang Tư Lan đè nén sẽ không lo lắng, bây giờ người sốt ruột chính là Diệp Yến Lan.
Dưới tình huống đó, Thang Tư Lan cũng không ngờ rằng Diệp Yến Lan sẽ làm ra cái chuyện nhàm chán này, vụng về không thôi.
Phụ nữ trong lúc đó hục hặc với nhau, sao có thể ít được.
Có điều ngay lúc này, mình có nên bán thảm một chút với người nào đó không?
Muốn làm là phải làm.
Xuống xe bảo mẫu, Thang Tư Lan tạm thời quay về ký túc xá tránh đầu sóng ngọn gió lập tức lấy điện thoại gọi cho Giang Hải Lâu.
Lần này chỉ vang một tiếng đã tiếp rồi.
“Tôi là Giang Hải Lâu.”
Nghe thấy giọng nói giàu từ tính, chút phiền muộn trong lòng Thang Tư Lan giảm đi phần nào, có hơi kỳ diệu.
Thang Tư Lan bóp chặt cổ họng, khiến cho nó hơi khàn khàn: “Giang tiên sinh… Tôi…”
Sau đó là sự im lặng kéo dài.
“Chuyện gì.”
Trong sự im lặng, người đàn ông hiếm khi mở lời hỏi trước.
Thang Tư Lan dường như thấy được chút hy vọng, buồn bực nói: “Chuyện trên mạng, không phải là sự thật.”
“Chuyện gì.”
“Thì…” Thang Tư Lan có phần mệt mỏi giải thích: “Chuyện tôi đẩy tiền bối Diệp xuống sân khấu, những thứ đó đều là bịa đặt, tôi không đẩy.”
Bộ dạng tủi thân mệt mỏi giải thích truyền đến người đàn ông bên này thông qua điện thoại.
Bàn tay thon dài của Giang Hải Lâu nắm điện thoại, tay còn lại đang trượt máy tính bảng, đang chơi đùa với số tài khoản của một trang web nào đó, để toàn bộ những bức hình rõ nét kia được công bố ra ngoài.
Rất chuyên nghiệp mời người ta lên đỉnh, rồi lại đưa lên trang nhất.
Sau khi chủ quản nào đó của Weibo nhận được một xấp tiền dày, đã tận lực để nhân viên tăng cường làm việc, giúp vị ngôi sao nữ nào đó lập tức làm sáng tỏ dư luận!
Chút cảm giác rằng mọi người đã thay đổi lời nói đối với Thang Tư Lan, nụ cười trên mặt gần như là ngã một lần.
Người xưa nói rất đúng, có tiền mua tiên cũng được!
Đây là sức mạnh của kẻ có tiền!
Chuyện nào chỉ cần động động đầu ngón tay là giải quyết được, Giang Hải Lâu tuyệt đối sẽ không tốn sức đi làm.
“Thì sao.”
Thang Tư Lan nghe thấy giọng nói không hề gì của đối phương, có hơi thất vọng: “Dù sao tiền bối Diệp cũng là người yêu của Giang tiên sinh…” Nói đến đây, cảm tình tủi thân và ghen tị lộ ra rất rõ ràng.
Thang Tư Lan cảm thấy khiếp sợ thay cho sự không biết xấu hổ của chính mình!
Ai mà ngờ rằng mình sẽ vì theo đuổi cha già này mà làm ra chuyện như vậy.
“Loại chuyện này, không cần nói rõ với tôi.”
Lạnh lùng bỏ lại lời này rồi cúp máy, Thang Tư Lan bị đối phương làm cho lòng đầy phiền muộn.
Bị đối xử lạnh lùng, trong lòng luôn luôn có chút khó chịu.
Đổi lại là Diệp Yến Lan, có phải anh ấy sẽ kiên nhẫn một chút không.
Nghĩ nghĩ, Thang Tư Lan lại thực sự hơi tủi thân.
Trước đây muốn theo đuổi mình, là trăm phương ngàn kế tìm mình gặp mặt, sau khi mình từ chối còn dứt khoát xoay người rời đi, vẫn như vậy với mình.
Thang Tư Lan cười khổ ngã thẳng lên giường, mình thật sự là tự làm tự chịu.
Mơ mơ màng màng, Thang Tư Lan ngủ một giấc.
Điện thoại rung mạnh đánh thức cô, cầm lên nhìn, là Thi Hoa.
“Anh Hoa.”
“Tư Lan! Cũng thật là có cô!” Giọng điệu Thi Hoa cứ như mua xổ số trúng mấy trăm vạn.
“Sao vậy?”
“Ha ha ha!” Thi Hoa vui vẻ cười to.
Thang Tư Lan: “…”