Khi Phong Lạc Lạc khiêng cô gái nhỏ xinh đẹp bước vào một khách sạn đã hù dọa cô gái lễ tân đến mức mặt mày biến sắc.
Cô nói rõ mọi chuyện, lấy một căn phòng rồi sau đó lại khiêng cô gái nhỏ xinh đẹp bước vào thang máy.
Cô gái ở quầy tiếp tục mơ màng, sau đó cô ấy điên cuồng spam v-blog, gửi lên một tấm hình mình vừa mới lén lúp chụp được lúc nãy.
Cô ấy chỉ muốn trực ca đêm cho thật tốt, không ngờ lại gặp được một người con gái Đại lực thần, quan trọng là đôi chân còn rất dài và vòng eo thon thả, làn da trắng và rất xinh đẹp! Đẹp đến mức làm cho người người đều oán trách!
Đợi đến khi Phong Lạc Lạc bình tĩnh vẫy tay với cô ấy rồi rời đi thì đột nhiên cô lễ tên mới nhớ ra điều gì đó.
Này, đây không phải là chị gái gần đây rất bùng nổ ở livestream Đậu Nha đấy chứ?
Sau khi Phong Lạc Lạc đưa cô gái đến khách sạn thì cũng không còn việc gì nữa, cô lắc lư đi về nhà họ Thẩm.
Phòng livestream đều khuyên cô đừng đi gần đường lớn vào ban đêm, sợ cô sẽ gặp phải nguy hiểm.
“Mọi người cảm thấy tôi sẽ gặp nguy hiểm sao?” Phong Lạc Lạc khẽ nhíu mày hỏi lại, nhưng mà bước đi của cô lại bắt đầu nhanh hơn.
Cô vừa đi ra khách sạn thì cũng cảm nhận được có người đang theo dõi mình.
Còn có mấy người nữa, cũng không biết có phải là một nhóm hay không.
Lúc Phong Lạc Lạc đang suy đoán, bỗng nhiên cô nhận thấy điều ngược lại, mấy người kia lại đánh nhau trước, động tĩnh không hề nhỏ, xem ra không phải là một nhóm rồi.
Cô vừa nghe thấy vậy thì cũng bình tĩnh chuồn đi.
Ba giờ sáng, Phong Lạc Lạc livestream xong thì trở về nhà họ Thẩm.
Ở trong sân, cô vừa mới biến hình trở lại thành cáo trắng nhỏ, chạy được mấy bước chuẩn bị quay về phòng thì đột nhiên lại nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Cô vừa mới nhìn sang, không ổn rồi, vậy mà lại là Thẩm Thiên Mặc!
Anh mặc quần áo bình thường ở trên người, có lẽ không phải là đi làm nhiệm vụ, nhưng mà có ai nói cho cô biết, tại sao nửa đêm anh không ngủ mà trở về từ bên ngoài không?
Đương nhiên Thẩm Thiên Mặc cũng nhìn thấy cáo trắng nhỏ ở bên cạnh con đường được lát đá cuội, trong nháy mắt anh nhíu mày: “Tiểu Bạch?”
Phong Lạc Lạc lập tức lao vọt đến bên cạnh hai chân anh, thấp giọng ra vẻ: “Ô oa…”
Thẩm Thiên Mặc liếc nhìn xung quanh, anh khom lưng bế cô lên, nhỏ giọng hỏi: “Ra ngoài đón ta à?”
“… Ô oa.” Phong Lạc Lạc cọ cọ vào lồng ngực của anh, anh nghĩ như vậy thì không thể tốt hơn được rồi…
Nếp nhăn giữa lông mày của Thẩm Thiên Mặc dần nới lỏng ra, anh ôm cáo trắng nhỏ quay về nhà.
Phong Lạc Lạc thở phào nhẹ nhõm, trong lòng suy nghĩ lần sau càng phải cẩn thận hơn nữa.
Thẩm Thiên Mặc đưa Phong Lạc Lạc về phòng ngủ, anh ôm cô vào trong ngực vuốt ve một hồi rồi mới nằm dài lên trên giường.
Phong Lạc Lạc bị nhét vào trong ngực của người đàn ông, chỉ có cái đuôi lớn lộ ra bên ngoài.
Mùi hương dễ chịu trên cơ thể đàn ông tràn ngập khắp nơi, đầu óc cô trở nên mê man, cô mơ màng ô oa một tiếng thì ngón tay của người đàn ông lại nhẹ nhàng xoa đầu cô…
Bỗng nhiên Phong Lạc Lạc cảm thấy nhớ bà ngoại của cô.
Thẩm Thiên Mặc là người đầu tiên cho cô cảm giác an toàn ở trong thế giới này, thỉnh thoảng cô còn có thể nhìn thấy bóng dáng của bà ngoại ở trên người anh, đây cũng là lý do mà cô lựa chọn tạm thời ở lại nhà họ Thẩm nguyên nhân.
——
Mấy đêm tiếp theo, Phong Lạc Lạc vẫn leo lên livestream vào đêm khuya như cũ.
Hơn nữa không biết vì sao mà luôn có chuyện ngoài ý muốn tìm tới cô.
Trong mấy ngày nay, cô đã đánh gục được một tên khốn nạn định hãm hiếp một người phụ nữ đã có chồng về nhà lúc đêm khuya, bắt được một tên cướp cửa hàng tiện lợi, cứu ba người đang thoi thóp trong một tai nạn giao thông…
Dù sao thì mỗi lần cô đi ra ngoài đều sẽ gặp phải một số chuyện vừa mạo hiểm lại vừa gay cấn.
Trong mấy ngày ngắn ngủi, “Bà ngoại” đã lọt vào top đứng đầu của livestream Đậu Nha, hơn nữa bởi vì thể chất đặc biệt này mà Phong Lạc Lạc cũng liên tiếp xuất hiện trên hotsearch của v-blog.
Người thành công sẽ có nhiều thị phi, số người tạt nước bẩn lên người Phong Lạc Lạc cũng bắt đầu tăng lên.
Chủ yếu là để chế giễu mỉa mai cô quá tinh tướng thích lăng xe nên đã tìm nhiều diễn viên tới phối hợp diễn kịch như vậy.
Có điều rất nhanh sau đó tin tức bôi đen này cũng bị phá vỡ, bởi vì chuyện xảy ra trong livestream của Phong Lạc Lạc đều sẽ lên tin tức xã hội vào sáng sớm ngày hôm sau.
Phong Lạc Lạc không có khả năng mua những phương tiện truyền thông đó được đúng không?
Nhiệt độ bàn tán về đề tài này ở trên mạng tiếp tục tăng vọt lên, Phong Lạc Lạc lại không cảm thấy buồn phiền một chút nào, bởi vì nội tâm của cô to lớn, năng lực chịu đựng ở trong lòng lại càng mạnh mẽ hơn.
Nếu như Mộc Miên Miên không nói với cô thì cô cũng không biết trên mạng đang xảy ra những chuyện gì.
Thậm chí gần đây thường xuyên có công ty quản lý liên lạc với cô, nói rằng muốn ký hợp đồng với cô nhưng cô vẫn từ chối từng bên một.
Bởi vì Mộc Miên Miên đã từng nói, làm minh tinh thì phải chịu đựng đau khổ, còn không không có tự do.
Cô phát hiện trong đầu mình chỉ muốn livestream hai tiếng đồng hồ mỗi ngày, sau đó ngoan ngoãn tu luyện, đền ơn trả nợ, làm gì có thời gian đi làm minh tinh cơ chứ?
Hơn nữa, vì cô luôn livestream vào ban đêm nên sáng sớm đều không thể nào thức dậy nổi…
Sáng sớm ánh mặt trời chiếu rọi từ bên ngoài cửa sổ lên trên chiếc giường lớn, sau khi Thẩm Thiên Mặc mở mắt, nhìn thấy cáo trắng nhỏ vẫn co quắp ở trong lồng ngực, không hề có một chút xu hướng tỉnh táo nào cả.
Nó đã ở trong trạng thái này mấy ngày rồi, giống như ngủ bất tỉnh vậy.
Thẩm Thiên Mặc ngồi dậy, anh ôm nó vào trong ngực quan sát một lúc, bàn tay anh khẽ vuốt ve trên bụng nó, thầm nghĩ có phải là bị bệnh rồi hay không.
“Ô oa.” Phong Lạc Lạc từ từ mở mắt, đôi mắt màu lam băng mờ mịt hơi nước, cô chỉ buồn ngủ mà thôi.
“Tiểu Bạch, không thoải mái à?” Thẩm Thiên Mặc ôm cáo trắng nhỏ đứng dậy, chuẩn bị dẫn cô đến bệnh xem thử một chút.
“Ô oa.” Phong Lạc Lạc lay bàn tay anh cọ cọ.
Mặc dù cáo trắng nhỏ không có bất cứ biểu hiện khó chịu nào cả, nhưng Thẩm Thiên Mặc vẫn quyết định đưa cô đi kiểm tra một chút, dù sao từ sau khi dẫn nó về vẫn chưa kiểm tra.
Bữa sáng cũng không ăn, Thẩm Thiên Mặc ôm lấy cáo trắng nhỏ lại chìm vào giấc ngủ một lần nữa bước ra ngoài.
Hiện nay trên thế giới dã thú vô cùng nguy hiểm đáng sợ, mà thú cưng nhỏ cũng là vật hiếm, cho nên rất ít người có thể nuôi dưỡng được, khu A cũng cũng chỉ có một cái bệnh viện thú ý.
Sau khi đến bệnh viện thú y thì Phong Lạc Lạc cũng đã tỉnh rồi, cô nhìn thấy những thiết bị kiểm tra điều trị đó thì trong lòng có chút chống cự.
“Ô oa.” Cô chui vào trong lồng ngực của Thẩm Thiên Mặc, chớp đôi mắt màu lam băng vô cùng đáng thương.
Thẩm Thiên Mặc cũng cảm nhận được sự chống cự của cô, nhưng việc kiểm tra là cần thiết.
Bàn tay anh đặt lên người cáo trắng nhỏ khẽ vuốt ve, anh nhỏ giọng dỗ dành nó: “Không phải sợ, không nguy hiểm đâu,”
“Ô oa!” Phong Lạc Lạc cọ vào lồng ngực của anh, giãy dụa lần cuối cùng.
“Rất nhanh sẽ ổn thôi.” Thẩm Thiên Mặc lại cực kỳ kiên trì.
Lần này Phong Lạc Lạc không làm, vốn dĩ cơ thể cô không có vấn đề gì cả, chỉ sợ những máy móc kia sẽ kiểm tra ra một vài vấn đề gì đó, dù sao thì cô cũng không phải là một con cáo trắng bình thường!
Vậy nên cô quyết định phải chạy trốn.
Cô xin nhận tấm lòng của bé con mặt đơ!
Phong Lạc Lạc nghĩ như vậy thì cũng yên tĩnh trở lại, đợi đến khi Thẩm Thiên Mặc giao cô vào tay bác sĩ thú ý, cô đã nhảy ra khỏi lồng ngực của bác sĩ thú ý, sau đó nhanh chóng chạy ra phía ngoài con đường lúc đi đến.
“Tiểu Bạch! Thưa anh, Tiểu Bạch chạy rồi!” Cô nghe thấy bác sỹ thú y hô lên một tiếng ở sau lưng mình.
Mà lúc này Phong Lạc Lạc đã nhanh chóng chạy ra cửa lớn đến đường phố đông nghịt người, đã không còn thấy bóng dáng màu trắng đâu nữa.
Trong chốc lát, một bóng dáng mảnh mai xuất hiện trên con đường, gương mặt nhỏ nhắn gần như trong suốt ở dưới ánh mắt trời, vừa lấp lánh lại thuần khiết xinh đẹp.
Phong Lạc Lạc từ xa liếc nhìn về phía bệnh viện thú y, sau đó cô khẽ cười một tiếng, dự định nhân cơ hội này đến cục cảnh sát trả nợ.
Vô cùng chật vật tới được cục cảnh sát rồi thì Tô Minh Đường lại không còn ở đó.
Đối mặt với ánh mắt nhiều chuyện của đám bạn đồng nghiệp anh ta, cô bình tĩnh để lại một cái túi gấm màu hồng nhạt, sau đó lại rời đi.
Cô đã nói sẽ trả lại cho Tô Minh Đường một viên đá năng lượng, vừa hay tối hôm qua linh lực trong cơ thể cô cũng vừa mới khôi phụ được một phần, vậy nên cô cũng “tự chế” một viên đá năng lượng muốn trả lại cho anh ta.
Linh lực cô truyền vào vật thể không phải là cái mà bọn họ gọi là đá năng lượng đó sao?
——
Tô Minh Đường nhận được điện thoại thì chạy về, nhìn thấy cái túi màu hồng nhạt đó còn được dán kèm một tờ giấy ghi chú màu trắng, có vài chữ xiêu vẹo được viết ở trên đó.
“Tô Minh Đường, đây đá năng lượng trả lại cho anh. Bà ngoại để lại.”
Một tên lính cảnh sát bước tới bên cạnh Tô Minh Đường, anh ta gian xảo nói: “Đội trưởng, anh và bà ngoại… À, Phong Lạc Lạc rất thân thiết sao? Đá năng lượng là mật mã của hai người à?”
Trước khi Tô Minh Đường quay về thì mấy người bọn họ cũng đã lần mò qua cái túi gấm một chút, hình như cái ở bên trong là một viên thủy tinh, không thể là đá năng lượng gì đó.
Tô Minh Đường liếc anh ta một cái: “Đi làm việc của cậu đi.”
Tên lính cảnh sát rời đi với vẻ mặt thất vọng.
Lúc này Tô Minh Đường mới cau mày mở cái túi màu hồng nhạt ra, một mùi thơm thoang thoảng vô cùng dễ chịu xộc vào trong mũi.
Anh ta không cho rằng cô sẽ tùy tiện để đá năng lượng vào trong một cái túi gấm mà đưa đến, có thể cô lại đang giở trò lừa bịp gì đó.
Viên đá năng lượng lần trước của cô cũng có gì đó rất kỳ lạ, cầm về chưa được mấy ngày thì cũng biến thành viên đá bỏ đi.
Nhưng mà mà lần này, lúc ngón tay anh ta chạm vào sự cứng rắn ở trong túi gấm thì toàn thân cứng đờ lại, sau đó anh ta nhanh chóng móc đồ ở trong túi ra.
Là một viên thủy tinh màu xanh, không còn nghi ngờ gì cả, nhưng mà anh ta lại cảm thấy vầng sáng màu xanh lam quanh quẩn ở bên trên có năng lượng rất thuần khiết, còn thuần khiết hơn tất cả những viên đá năng lượng mà anh ta đã từng chạm vào.
Nhưng mà trong nháy mắt anh ta lại nhét viên thủy tinh vào trong túi gấm một lần nữa.
Ánh mắt của anh ta sắc bén nhìn chăm chú vào cái túi gấm ở trong tay.
Quái lạ, chỉ ngăn cách bởi một tấm vải mà thôi, vậy mà lại hoàn toàn không cảm nhận được bất cứ năng lượng nào, chính là có một rào cản vô hình đã ngăn cách năng lượng của viên thủy tinh.
Rốt cuộc Phong Lạc Lạc là ai?



