“Tôi dẫn cô ấy tới kiểm tra.” Thẩm Thiên Mặc liếc nhìn Phong Lạc Lạc đang yên lặng, anh giải thích một câu ngắn gọn.
Sau đó ra hiệu cho Trâu Vũ tiếp tục những gì anh ấy vừa nói lúc nãy.
Nhưng mà Trâu Vũ lại hơi kiêng dè khi có người ngoài ở đây, anh ta có phần lưỡng lự: “Lão đại…”
Ánh mắt của Phong Lạc Lạc đảo quanh một vòng trên gương mặt của hai người đàn ông, cô không rõ rốt cuộc bọn họ đang nói gì, vậy nên vẫn luôn ngoan ngoãn làm người tàng hình.
Một lát sau Trâu Vũ mới nhỏ giọng nói: “Lão đại, vừa nãy 025 đã biến hình thành công một lần, mặc dù thời gian duy trì không lâu, nhưng mà trạng thái tinh thần của anh ta vẫn luôn bình thường…”
Vậy nên lão đại đã đoán đúng, đá năng lượng thật sự có thể giúp người thú chuyển hóa! Hơn nữa còn rất có thể làm cho bọn họ duy trì tinh thần và cảm xúc của bọn họ được ổn định!
Cái này lại là một bước đột phá lớn đó nha!
Phong Lạc Lạc vừa nghe thấy vậy, ánh mắt cô lóe lên một tia sáng mờ nhạt, đương nhiên cô nhớ 025, chính là con hổ trắng.
Nghe thấy những lời của Trâu Vũ, đáy mắt của Thẩm Thiên Mặc nhanh chóng lóe lên tia trầm tư, sau đó anh nhìn sang Phong Lạc Lạc.
Thấy cô đang tha thiết mong chờ nhìn mình, anh chậm rãi mở miệng hỏi: “Cùng đi xem không?”
“Được.” Phong Lạc Lạc vội vàng gật đầu, không có một chút kín đáo nào cả.
Trâu Vũ khiếp sợ nhìn Thẩm Thiên Mặc với vẻ mặt không thể tin nổi.
Lão đại xảy ra chuyện gì vậy? Cái này là anh đang coi trọng cô gái nhỏ đó sao?
Tùy tiện dẫn người vào sáu khu?
Nhưng mà Thẩm Thiên Mặc lại không để ý đến anh ta một chút nào…
Lúc đi ngang qua Tiểu Thiên Mạch, Phong Lạc Lạc chợt nhớ tới, hôm nay cô đã trì hoãn quá nhiều thời gian ở bên ngoài rồi!
Cô ngẫm nghĩ một chút rồi chỉ có thể nói với Thẩm Thiên Mặc: “Có lẽ tôi không đi nữa, tôi còn có việc phải làm.”
Thẩm Thiên Mặc khẽ nhíu mày nhưng cũng không nói gì, anh chỉ cho người dẫn cô và Tiểu Thiên Mạch rời khỏi đó, đương nhiên còn phái người vẫn luôn bí mật đi theo bọn họ.
Đương nhiên Phong Lạc Lạc có thể cảm giác được cái đuôi nhỏ ở phía sau, nhưng mà cô cũng không để ý, nếu như cô muốn thì sẽ có thể thoát khỏi dễ như trở bàn tay.
Cuối cùng Phong Lạc Lạc đưa Tiểu Thiên Mạch đến chỗ của Mộc Miên Miên, để cho cô ấy nuôi dưỡng một vài ngày, còn đảm bảo là cậu ta không có một chút đe dọa nào cả.
Mộc Miên Miên cũng không sợ hãi, cô ấy quan sát khắp người Tiểu Thiên Mạch, cuối cùng nở nụ cười mê trai, liên tục gật đầu đồng ý.
Chỉ là Tiểu Thiên Mạch có phần dính lấy Phong Lạc Lạc, cô nói một hồi lâu mới khiến cho cậu ta ngoan ngoãn ở lại chỗ của Mộc Miên Miên.
——
Thẩm Thiên Mặc vừa mới nhận được tin tức của cấp dưới truyền đến, nói rằng đã mất dấu Phong Lạc Lạc rồi, anh muốn đích thân đi xem xét một chút, nhưng lại nhận được điện thoại của em trai gọi tới, nói rằng cáo trắng nhỏ lại mất tích rồi.
Anh suy nghĩ một hồi rồi quyết định đi về tìm cáo trắng nhỏ trước.
Môi trường xung quanh vị trí khu biệt thự của nhà họ Thẩm rất đẹp đẽ yên tĩnh, đều là người giàu có quyền quý, vậy nên có rất nhiều người theo dõi.
Nhưng mà Phong Lạc Lạc đã tạo ra kết giới, cho nên có đi nghênh ngang trên đường cũng không sợ gì cả.
Chỉ là cô vẫn chưa quay trở về nhà họ Thẩm thì đã đụng phải hai anh em nhà họ Thẩm ở trên đường.
Dường như bọn họ đặc biệt đi tìm cô.
Phong Lạc Lạc nhìn xung quanh rồi chạy vào trong một bụi cây ở bên cạnh, sau đó cô biến thành cáo trắng nhỏ rồi lại chui ra ngoài.
“Ô oa!”
Tiếng kêu của cô thu hút ánh mắt của Thẩm Thiên Mặc.
“Tiểu Bạch.” Thẩm Thiên Mặc khẽ nhíu mày, anh nghiêm túc nhìn cáo trắng nhỏ đang đứng ở trong bụi cỏ: “Tới đây.”
Phong Lạc Lạc cảm thấy rét run, lại đang cảm nhận được uy thế bà ngoại ở trên người của bé con mặt đơ.
“Ô oa…” Cô đứng yên tại chỗ, ngây người không dám tới gần.
Trầm Thiên Tầm chậm rãi chạy tới, phì cười thành tiếng: “Anh cả, anh làm nó sợ rồi đó!”
Cuối cùng vẫn là Thẩm Thiên Tầm ôm cáo trắng nhỏ về nhà, còn gương mặt của Thẩm Thiên Mặc vẫn luôn tối sầm lại.
Phong Lạc Lạc cảm thấy hình như cô đã trêu chọc anh rồi.
Có cần phải dỗ dành anh một chút hay không?
Lúc này trời đã gần tối, buổi trưa Phong Lạc Lạc không ăn gì, bây giờ cũng đã đói bụng đến mức không còn sức lực nữa rồi.
Trên bàn ăn, móng vuốt của Phong Lạc Lạc chậm rãi đặt lên trên chiếc đùi gà lớn ở trên mâm phía trước, yên lặng di chuyển nó đến trước mặt Thẩm Thiên Mặc với vẻ mặt kìm nén đau khổ.
“Ô oa…”
Thẩm Thiên Mặc im lặng nhìn nó, vẻ mặt không hề thay đổi chút nào đối với hành động giống như đang lấy lòng của nó, chỉ là đáy mắt anh có thêm một tia màu ấm.
Tên nhóc con này đúng thật là rất thông minh.
Thẩm Thiên Tầm đã bắt đầu ghen tuông quá trớn: “Tiểu Bạch! Lại là như thế, ngươi ăn cháo đá bát! Hôm nay ta mệt mỏi tìm ngươi hơn nửa ngày rồi, lại còn đã đặt một hộp khoai chiên cho ngươi nữa!”
Phong Lạc Lạc liếc đôi mắt màu băng lam nhìn cậu ta: “Ô oa.”
Cô dám khẳng định, phần lớn khoai tây chiên mà cậu ta mua đều sẽ tiến vào trong bụng cậu ta, bởi vì cô không có hứng thú lắm!
Bàn tay gian ác của cậu ta còn thường xuyên thò vào tủ đồ ăn vặt của cô!
Bên này, Thẩm Thiên Mặc đẩy cái đĩa về trước mặt cáo trắng nhỏ một lần nữa, chỉ uy hiếp nó: “Lần sau còn tùy tiện chạy lung tung nữa thì sẽ dọn sạch tủ đồ ăn vặt của ngươi.”
Sau khi Thẩm Thiên Tầm nghe thấy vậy thì lộ ra nụ cười xấu xa.
Mà Phong Lạc Lạc cũng chẳng thèm để ý đến cậu ta, cô vùi đầu ngậm chiếc đùi gà lên.
Bây giờ cô cũng có tiền, có thể tự mua được!
Hừ, chờ đến khi cô có thể trả được ơn và món nợ cần trả, cô cũng sẽ bỏ lại hai bé con này và tự thành lập môn phái cho mình!
——
Ban đêm, Thẩm Thiên Mặc vẫn luôn không nhìn thấy bóng dáng của cáo trắng nhỏ, vốn dĩ muốn vào phòng của Thiên Tầm xem xét thì lại phát hiện cậu ta khóa cửa.
Anh đứng lại trong chốc lát rồi quay về phòng mình.
Gần như mấy ngày nay anh đều ôm cáo trắng nhỏ ngủ, bây giờ thật sự có chút không quen.
Lúc này Phong Lạc Lạc đã ra khỏi nhà họ Thẩm, cô ngẫm nghĩ, hay là sau này livestream lúc đêm khuya tĩnh lặng thì tốt hơn, ít nhất thì cũng có ít chuyện khẩn cấp xảy ra hơn, cũng không cần lo lắng hai bé con ở trong nhà phát hiện cô lại trốn đi.
Vẫn có rất nhiều người thức khuya, thấy cô đột nhiên mở livestream, tất cả mọi người đề sôi trào nhiệt huyết.
Phong Lạc Lạc đi trên con đường lớn trống không chỉ có đèn đường chiếu rọi, cho dù cô rất hiếm khi nói chuyện thì khán giả cũng không có một chút bất mãn nào cả, hơn nửa buổi đêm có thể liếm mặt cũng đã thỏa mãn rồi!
Trong chốc lát, bước chân của Phong Lạc Lạc đột nhiên dừng lại, cô nhìn thấy hình như phía trước có bóng người nằm trên mặt đất không hề nhúc nhích.
“Hình như ở đó có người…”
Phòng livestream vừa nghe thấy cô nói ra những lời này, bỗng nhiên đều yên lặng chớp mắt, sau đó lại run lẩy bẩy spam.
“Bà ngoại, tôi có cảm giác cô phát sóng sẽ luôn có chuyện không tốt…”
“Không có nguy hiểm chứ?”
“Bà ngoại, hay là chúng ta báo cảnh sát đi?”
…
Phong Lạc Lạc cũng đã quen với việc khán giả cả ngày sợ hãi rồi.
Cô cong đôi môi hồng lên một chút, khẽ nghiêng đầu nói: “Có hơi chán một chút, đi xem thử đi!”
Dù sao thì bây giờ cũng đúng lúc cô không biết phải livestream cái gì.
Phong Lạc Lạc nhanh chóng đi đến trước mặt người đó.
Người nằm bất động trên mặt đất vậy mà lại là một cô gái nhỏ xinh đẹp mặc quần ngắn với thắt lưng, gương mặt đỏ rực mê man, mùi rượu khắp người, xem ra đã say ngất ngây ở trên còn đường này.
Phong Lạc Lạc cúi đầu nhìn tình hình của cô gái xinh đẹp, có thể trong chốc lát sẽ không tỉnh dậy được.
“Cô ấy say rồi, làm thế nào đây?” Cô nhìn về phía điện thoại di động giống như đang cầu cứu.
Khu bình luận trên màn hình xuất hiện một vài kiến nghị.
“Bà ngoại, hay là báo cảnh sát?”
“Nhìn xem trên người cô ấy có điện thoại di động gì đó hay không, liên lạc với người nhà và bạn bè của cô ấy.”
“Đưa đến khách sạn! Dù sao thì bà ngoại cũng là con gái!”
…
Phong Lạc Lạc thật sự tìm được một chiếc điện thoại ở trên người cô gái xinh đẹp, nhưng mà không hiểu sao đã hết pin.
Còn nữa, cô cũng không thể báo cảnh sát, chỉ sợ sẽ gặp phải Tô Minh Đường.
Cho nên…
“Hay là đưa cô ấy đến khách sạn gần đó đi, đó là cách bớt phiền phức nhất.” Cô thấp giọng lên tiếng, sau đó suy nghĩ phải mang cô ấy đi như thế nào.
Không thể dùng linh lực gì đó, thật sự có chút không quen.
Hơn nữa cũng không thể bế công chúa, cô còn phải rảnh tay cầm điện thoại di động livestream nữa chứ.
Phòng livestream phát ra một tràng những tiếng trêu chọc “ha ha ha”.
“Hâm mộ! Tôi cũng muốn được bà ngoại nhặt được!”
“+1!”
“+10086!”
“Bà ngoại, quan trong là cô có thể khiêng nổi cô ấy không?”
“Bà ngoại tiểu tiên nữ, cô mảnh mai như vậy, muốn mang đến khách sạn có hơi khó khăn, hay là gọi xe ở trên điện thoại di động đi?”
Nhưng mà, một giây sau, Phong Lạc Lạc đã trực tiếp vác cô gái xinh đẹp lên trên vai.
Một tay còn lại bình tĩnh cầm điện thoại di động livestream.
Livestream lập tức im lặng như tờ.
Là ai nói bà ngoại mảnh mai, gương mặt không đau chứ?



