Skip to main content

Nhìn mặt mày có năm phần giống tôi của hắn, người này chắc là Ôn Tùy Niên được nhắc trong sách.

Anh trai ruột của nguyên chủ.

Nhưng Ôn Tùy Niên sẽ không bao giờ nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng như vậy.

Trong sách viết, kể từ khi nguyên chủ được nhà họ Ôn nhận lại, người ghét cô nhất chính là hắn.

Ngày đầu tiên trở về nhà họ Ôn, Ôn Sơ Sơ, người đã chiếm thân phận của nguyên chủ suốt mười tám năm, đã bỏ nhà ra đi ngay trong đêm.

Sau khi được người nhà tìm về cả đêm, cô ta ướt sũng như một chú nai con hoảng sợ, nép vào lòng mọi người khóc lóc:

“Ba mẹ, anh hai, con cứ tưởng mọi người không cần con nữa.”

Ôn Tùy Niên đau lòng ôm cô ta vào lòng, quay sang gầm lên với nguyên chủ:

“Đều tại cô, một con nhỏ nhà quê, đừng tưởng có quan hệ huyết thống với tôi là có thể chiếm vị trí của Sơ Sơ trong nhà họ Ôn.”

“Tôi nói cho cô biết, quan hệ huyết thống không bao giờ so được với mười tám năm chung sống đâu!”

Lúc đó, nguyên chủ đang mặc một chiếc áo phông rẻ tiền, bên cạnh là một chiếc túi đơn sơ, đứng trong phòng khách xa hoa của nhà họ Ôn, bị hơi lạnh thổi tới nổi da gà, không ai thèm nhìn cô lấy một cái.

Một con nhỏ nhà quê không hoà hợp với hình ảnh giới thượng lưu, đương nhiên là sẽ bị ghét bỏ.

Họ đều ghét nguyên chủ vì đã xuất hiện, phá vỡ sự yên bình từ trước đến nay của nhà họ Ôn.

Kể từ ngày đó, nguyên chủ bắt đầu một năm dài hèn mọn lấy lòng, chỉ mong có thể lấy lại tình cảm gia đình đã muộn màng của người nhà họ Ôn.

Nhưng đổi lại chỉ là sự khinh bỉ trong mắt họ, và những lời đánh giá về nguyên chủ: “Đồ nhà quê”, “mất mặt”, “không xứng với gia đình”.

Cho đến cuối cùng, sau khi nguyên chủ nhiều lần “hãm hại” cô thiên kim giả Ôn Sơ Sơ ngây thơ vô tội, nguyên chủ cuối cùng cũng đã bị đuổi khỏi nhà họ Ôn, chỉ còn lại một mình.

Nếu là tôi, tôi sẽ chấp nhận số phận bi thảm này.

Bây giờ, con đường không còn sắc màu này, nguyên chủ không đi nữa.

Tôi càng không muốn dừng lại thêm một phút nào.