Tô Minh Đường có một gương mặt đẹp trai hiếm có, bây giờ toàn thân mặc đồng phục cảnh sát lại càng làm nổi bật lên dáng vẻ cao lớn, phong thần tuấn lãng của anh ta hơn.
Trong nháy mắt livestream cũng đã nổ tung!
“Bà ngoại thắng rồi! Làm sao livestream có thể gián đoạn được chứ ha ha ha!”
“Ha ha ha, bà ngoại tiểu tiên nữ thật đáng yêu!”
“Đây là ai vậy? Đẹp trai quá!”
“Chủ trì tiến lên! Bắt lấy anh ta!”
“Xem ra anh trai cảnh sát không tiện ở chung nha!”
…
Thấy ánh mắt của Phong Lạc Lạc vẫn còn đang dính lấy cái điện thoại di động, giọng điệu của Tô Minh Đường trở nên vô cùng lạnh lùng tàn bạo: “Tôi bảo cô tắt!”
Có vài lời không thể nói với nhiều người như vậy.
Phong Lạc Lạc cảm thấy dường như điện thoại di động đã bị khống chế sắp bay ra khỏi tay cô.
Đây là dị năng của Tô Minh Đường.
Cô cố chấp cầm điện thoại di động không chịu buông tay, cô khẽ mím đôi môi màu hồng đào nhạt, hình như cũng phát cáu rồi.
Hai cảnh sát ở ghế trước ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ đều dựng lỗ tai lên nghe ngóng động tĩnh ở phía sau, nữ chủ trì xinh đẹp đến mức kỳ lạ đó gần đây rất bùng nổ, thực ra bọn họ cũng lén nhìn trộm qua video…
Làm sao đội trưởng có thể nhẫn tâm đối xử dữ dằn với cô ấy như vậy!
Hơn nữa đội trưởng luôn luôn mặc kệ những chuyện vặt vãnh này, nhưng mà hôm nay lại vội vàng chạy tới hiện trường, việc này… Có gì đó kỳ lạ.
“…” Tô Minh Đường chưa bao giờ gặp phải một người con gái khó đối phó như vậy, những người bình thường xoay quanh anh ta, không phải chủ động bò lên giường thì cũng là giả vờ rụt rè xấu hổ làm cho người ta cảm thấy chán ghét.
Đối mặt với đôi mắt ướt át như sương mù mờ ảo kia, bỗng nhiên anh ta thu lại dị năng của mình.
Phong Lạc Lạc ôm lấy điện thoại di động, cô lại nhìn lên màn hình, bình luận phía trên màn hình đều đang bảo vệ cô.
Đôi mắt cô khẽ chớp chớp, bỗng nhiên cầm màn hình điện thoại đối diện với Tô Minh Đường, trên môi vẽ ra một nụ cười đắc ý: “A, anh nhìn xem, đều là mắng anh đó.”
Tô Minh Đường dán mắt vào màn hình, khuôn mặt anh ta lập tức tối sầm, vươn tay muốn tắt đi.
Phong Lạc Lạc lại nhanh tay che kín điện thoại di động giống như bảo vệ một đứa con.
Khán giả ăn dưa trong livestream: …
Có từng nghĩ đến cảm nhận của bọn họ chưa, chỉ có thể nghe thấy tiếng mà không nhìn thấy hình ảnh!
Rất lâu sau hình ảnh livestream mới khôi phục lại bình thường, nhưng lại hướng ra ngoài cửa sổ không nhúc nhích.
“Tô… Cảnh sát, tại sao lại đưa tôi đến đồn cảnh sát? Tôi không làm chuyện gì xấu.” Vốn dĩ Phong Lạc Lạc muốn gọi thẳng tên thật của anh ta, nhưng mà nghĩ đến việc đang livestream, tiết lộ thông tin của người khác cũng không ổn lắm.
“Bây giờ mới nhớ tới muốn hỏi, có phải là quá muộn rồi hay không?” Tô Minh Đường liếc xéo cô, vẫn không quá thân mật: “Vừa nãy không có chuyện gì, chuyện bây giờ mới lớn.”
“Chuyện gì?” Phong Lạc Lạc truy hỏi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại là… Vô cùng hưng phấn.
Tô Minh Đường nghẹn lại một cái, một lúc lâu sau anh ta mới lên tiếng lần nữa: “Người vừa nãy nhảy lầu, người nhà của anh ta muốn kiện cô.”
Lần này không được rồi, khu bình luận trên màn hình đã nhanh chóng được thay mới, không ít khán giả bị cấm nói bùng nổ thô lỗ.
“Chủ trì chủ trì, sờ đầu một cái, rõ ràng cô đã cứu người đàn ông đó, nhưng anh ta còn muốn kiện cô! Không có lý lẽ nha!”
“Bà ngoại tiểu tiên nữ! Đừng sợ! Lão già mời luật sư cho cô!”
“Mẹ kiếp! Chưa từng thấy người nào như vậy!”
“Nếu như lúc đó chủ trì không kéo người đó xuống treo lơ lửng thì rất có thể đã không có chuyện này…”
“Nói bậy, cái đó là chủ trì muốn tát cho anh ta một cái để thức tỉnh!”
…
So với sự tức giận của khán giả, trong lòng Phong Lạc Lạc lại vẫn vô cùng bình tĩnh, nhưng mà hình như cô có thắc mắc gì đó, một lúc lâu sau mới thử thăm dò hỏi: “Cái đó, sau này tôi còn có thể tiếp tục livestream không?”
Dính tới vụ án thì cảnh sát có để cho cô livestream công khai không?
Mấy vạn khán giả livestream: …
Đã đến lúc nào rồi, điều mà chủ trì quan tâm lại là cái này sao?
E hèm… Cảm thấy thật đáng yêu không thể giải thích được!
“Phụt…” Hai anh trai cảnh sát ở ghế trước không nhịn được cười phá lên.
Khóe miệng Tô Minh Đường hơi cứng đờ, anh ta trừng mắt nhìn cô, một lúc lâu sau cũng không lên tiếng.
Phong Lạc Lạc vô tội chớp chớp đôi mắt, cũng không biết câu hỏi của mình buồn cười ở chỗ nào.
——
Phong Lạc Lạc vẫn đang livestream khi đi theo Tô Minh Đường vào đồn cảnh sát, lúc này số lượng người trực tuyến vẫn cứ tăng lên.
Đây cũng là lần đầu tiên cô đến đồn cảnh sát, ánh mắt vẫn luôn quan sát xung quanh, khán giả của phòng livestream cũng kỳ lạ cùng đi theo “dạo chơi” với cô.
Bởi vì Tô Minh Đường đã nói, lúc lấy khẩu cung cô vẫn còn mang theo điện thoại livestream, chỉ có âm thanh mà không có hình ảnh.
Cảnh sát ở đó cũng đã cho Phong Lạc Lạc biết tình hình cụ thể, người đàn ông nhảy lầu bị dọa cho sợ hãi, còn bị thương nhẹ ở eo, vậy nên vợ anh ta la hát muốn kiện cô cố ý gây thương tích và yêu cầu bồi thường.
Thời gian livestream đã được hai tiếng, Phong Lạc Lạc cũng tắt livestream.
Lúc này Tô Minh Đường cũng tìm đến cô.
Đơn độc ở trong phòng thẩm vấn, Phong Lạc Lạc phát hiện Tô Minh Đường không có ý tốt nên vội vã lùi vào bên trong góc.
Tô Minh Đường áp sát từng bước, anh ta nắm lấy cổ tay cô, u ám hỏi: “Đá năng lượng thì sao?”
Cô không phải người dị năng, cầm đá năng lượng như vậy cũng vô dụng, cô có thể cho ai chứ?
Phong Lạc Lạc cau mày, xem ra phải nhanh chóng trả lại đá năng lượng cho anh ta, nếu không cả ngày cứ bị quấn lấy cũng không phải cách.
Tay của cô trốn về phía sau, trong nháy mắt một viên đá màu đen đã xuất hiện trong lòng bàn tay cô.
Tô Minh Đường thấy cô không lên tiếng một hồi lâu, anh ta vươn tay nắm lấy cầm cô, ép cô ngẩng đầu lên, một tay khác chống vào bức tường ở phía sau cô.
“Đây là… Bích Đông?” Phong Lạc Lạc không hề ngượng ngùng chút nào đối với khoảng cách mập mờ của hai người mà còn cảm thấy mới mẻ.
Gương mặt của Tô Minh Đường sầm lại, bàn tay nắm lấy cằm cô có chút không tự nhiên thu lại.
“Phong Lạc Lạc, cô có nghe thấy lời tôi nói không?” Lời nói của anh ta gần như được nhảy ra từng chữ một.
Phong Lạc Lạc hừ nhẹ một tiếng, một giây sau cô lấy ra một viên đá năng lượng ở trong tay.
Viên đá màu đen tản ra ánh sáng màu xanh dịu dàng, Tô Minh Đường không ngờ cô lại mang theo đá năng lượng ở trong người, anh ta có chút hơi sững sờ.
Phong Lạc Lạc đẩy anh ta ra, trốn thoát khỏi sự giam cầm của anh ta: “Được rồi, trả lại anh, tôi có thể đi rồi chứ?”
Đó chỉ là một thủ thuật che mắt mà thôi, bây giờ cô còn chưa có khả năng tìm ra cho anh ta một viên đá năng lượng đâu.
Để không bị lộ thì cô phải rời khỏi nơi này sớm một chút.
Tô Minh Đường cẩn thận thu đá năng lượng lại, anh ta liếc cô một cái rồi gấp gáp rời đi.
Có quá nhiều người nhìn chằm chằm vào đá năng lượng, anh ta không dám chậm trễ ở lại đây thêm một chút nào nữa.
Còn về phần cô… Anh ta có thời gian để chơi với cô.
——
Đêm khuya, Phong Lạc Lạc nghe thấy động tĩnh Thẩm Thiên Mặc trở về thì cũng chạy từ phòng sách ra.
Vốn dĩ Thẩm Thiên Mặc muốn ôm nó đi tắm cùng, nhưng lại ngửi được một mùi thơm nức ở trên người nó, không hề bẩn một chút nào, vì thế anh lại đặt cô lên trên giường.
Nhắc tới cũng kỳ lạ, cáo trắng nhỏ luôn thích chạy lung tung, nhưng mà trên người lại luôn sạch sẽ như vậy.
Phong Lạc Lạc lăn lộn trên giường một lúc thì Thẩm Thiên Mặc cũng đi ra ngoài, trên người anh mang theo hơi nước ướt át và hương thơm mát.
“Ô oa.” Cô chui vào trong lồng ngực của Thẩm Thiên Mặc, bỗng nhiên hơi nhớ cảm giác ngâm mình ở trong bồn tắm.
Thẩm Thiên Mặc tựa vào đầu giường, anh cầm máy tính ở trong tay.
“Ô oa.” Vậy mà bé con mặt đơ lại đang xem video livestream của cô.
Thẩm Thiên Mặc duỗi tay vuốt ve trên lưng cáo trắng nhỏ, ánh mắt anh vẫn nghiêm túc nhìn chằm chằm vào máy tính.
Cô ngẩng đầu quan sát biểu cảm của anh, lại phát hiện ra anh mím môi thật chặt, vầng trán cũng nhăn lại, trông có vẻ giống như đã gặp phải chuyện gì đó khó giải quyết.
Phong Lạc Lạc không biết, chuyện ban ngày cô đi cứu người rồi hù dọa người ta, cuối cùng còn bị khởi tố đã lên bảng hotsearch rồi, đồng thời tăng lên đến cấp độ đạo đức, dẫn tới việc các chuyên gia nghiên cứu thảo luận.
Hành vi của cô là thô lỗ và ích kỷ quá đáng, nhưng thực tế cô đã cứu được một mạng người.
Chỉ là người được cô cứu lại đã vì cô mà bị thương, còn để lại bóng ma không nhỏ ở trong lòng…
“Tiểu Bạch, ngươi nói xem rốt cuộc cô ấy xuất hiện từ đâu?” Thẩm Thiên Mặc lẩm bẩm, trong đầu anh toàn là hình bóng của một yêu tinh nhỏ nào đó.
“Ô oa.” Phong Lạc Lạc chớp đôi mắt màu băng lam, cái đuôi dài xù lông lướt qua cánh tay anh.
Một lúc lâu sau, Thẩm Thiên Mặc cầm điện thoại di động lên gọi một cú điện thoại.
Anh vẫn không thể không chế được bản thân mình, vẫn muốn nhúng tay vào chuyện này.
Ít nhất cũng không để cho cô rơi vào trong tay Tô Minh Đường…
Lúc Thẩm Thiên Mặc nói chuyện điện thoại, Phong Lạc Lạc yên lặng vểnh tai lên nghe trộm ở trong lồng ngực anh.
Cô nhìn vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị của người đàn ông, trong lòng xuất hiện một tia phức tạp, vậy mà anh lại muốn đập tiền vào vợ của người đàn ông kia, để cho bọn họ hủy bỏ kiện tụng.
“Ô oa.” Vốn dĩ cô còn dự định sẽ lên tòa án livestream.
Bây giờ xem ra không có cơ hội rồi.
Cho dù như thế nào thì cũng là xuất phát từ ý tốt của bé con mặt đơ, nhưng mà cô lại có chút ngạc nhiên, tại sao anh phải làm như vậy? Không phải anh nên hận cô đến nghiến răng sao?



