Skip to main content

Trang chủ Luôn Có Người Muốn Lợi Dụng Linh Khí Của Tôi Chương 15: 15

Chương 15: 15

11:58 sáng – 08/08/2025

Mặc dù đang là buổi sáng, nhưng mà mặt trời vẫn nắng gay gắt.
Một con cáo trắng nhỏ né tránh camera leo tường nhảy từ trong sân ra bên ngoài.
Mỗi ngày phải livestream hai tiếng đồng hồ, thực ra Phong Lạc Lạc cũng chưa nghĩ ra hôm nay sẽ phát sóng cái gì, vậy nên cô dự định ra ngoài đi dạo một chút trước đã.
Cô vẫn mặc một chiếc váy liền như cũ, chỉ để lộ vòng eo thon thả, mái tóc dài mềm mại buông xuống trước ngực, rõ ràng nhiệt độ là hơn ba mươi nhưng mà cô lại không đổ một chút mồ hôi nào, trời toàn thân cô giống như đang phát sáng ở dưới ánh mắt vậy.
Những người đi qua lại cũng không nhịn được nhìn cô thêm mấy cái.
Phong Lạc Lạc mở livestream ra, phát hiện đã có người vào rồi, hơn nữa số lượng còn không hề nhỏ.
Cô vừa đi đường vừa chào hỏi.
Không biết tại sao mà livestream lại bắt đầu spam quà.
“Nữ thần thay đổi quần áo cũng rất xinh đẹp!” Tiểu quái thú gia tộc Táng Ái spam liên tiếp ba cái du thuyền lớn.
“Liếm mặt! Chủ trì yểu điệu như thế! Có phải dự án livestream đã điền sai rồi hay không?”
“Đẹp đẹp đẹp! Chủ trì đang đi dạo phố sao? Tìm kiếm một người bạn đời!”
“Chấm màu đỏ trên trán chủ trì là cái gì vậy? Là tự mình chấm lên sao? Mật ngọt đẹp quá!”
“Bà ngoại? Vì sao chủ trì lại có cái nick name như vậy? Cái này có phải là muốn chiếm tiện nghi của bao nhiêu người rồi hay không? Chủ trì cô thật quá đáng!”
Ánh mắt của Phong Lạc Lạc nhìn bình luận đó ở trên màn hình, sau đó ngón tay nhỏ bé của cô sờ lên trán mình rồi mở miệng giải thích: “Cái này có từ lúc tôi vừa mới sinh ra.”
Ngừng lại một chút rồi cô nói tiếp: “Bà ngoại là người lợi hại nhất.”
Sau này cô cũng sẽ trở thành một người giống như bà ngoại, vậy nên… Để cho người khác sớm gọi cô là bà ngoại đi.
Nghe xong những lời của cô, phòng livestream lại nổi lên một trận cười ha ha, khán giả vốn dĩ đang khó chịu với cái nick name của cô đột nhiên đều cảm thấy “Bà ngoại” là một cái nick name rất đáng yêu.
Sau khi Phong Lạc Lạc giống như đã trải qua sự đắn đo suy nghĩ thì bỗng nhiên nói: “Hôm nay đến cao ốc Đế Cảnh livestream nhảy lầu thì sao? Chính là… Kiểu quăng không thể chết.”
Livestream ngầm hiểu im lặng một lúc, sau đó bắt đầu spam.
“Huyết thư xin bà ngoại tiểu tiên nữ không nên kích động!”
“Cái kiểu quăng không chết này… Là kiểu gì? Có chút tò mò, lại có chút sợ hãi!”
“Nghĩ đến việc trước đây có một chủ trì nào đó đã ngã bị thương ở cao ốc Đế Cảnh trong livestream, chủ trì đừng có kích động!”
Phong Lạc Lạc nhìn thấy lời nhắn này thì lại nghĩ tới Mộc Miên Miên, bỗng nhiên cô nở một nụ cười.
Mộc Miên Miên đã từng nói với cô, cô ấy trở nên nổi tiếng sau khi bị ngã, vốn dĩ chỉ là một chủ trì nhỏ không có danh tiếng, sau đó lập tức vọt vào top mười. Ừm, vừa vui mừng lại vừa muộn phiền.
Cô không nói chuyện với khán giả, nhưng mà các khán giả xem livestream lại vẫn điên cuồng lên tiếng.
Trong chốc lát, Phong Lạc Lạc đã đi tới một đám đông đang hoảng loạn, cô ngẩng đầu nhìn lên, một người đàn ông mặc âu phục đang đứng ở tầng cao nhất của một tòa nhà sáu tầng với vẻ mặt chán nản, hình như muốn… Nhảy lầu?
Tất cả mọi người bên cạnh cô đều đang vây lại theo dõi, thậm chí có người còn nói kích động: “Có bản lĩnh thì anh nhảy đi, đứng ngây ngốc ở đó làm gì?”
Sau khi Phong Lạc Lạc nghe thấy vậy, ánh mắt cô lướt qua ánh sáng tàn bạo có chút điên cuồng trong mắt của những người đang đứng vây lại theo dõi và khẽ nhíu mày.
Những người này không đơn thuần là đang vây xem cái chết, mà đang kêu gọi cái chết thì đúng hơn.
“Bà ngoại tiểu tiên nữ, có người muốn nhảy lầu sao?”
“Cái này là có người sắp nhảy lầu nha, làm sao mà những người này còn ồn ào như vậy, sợ chưa đủ kích động đúng không?”
“Trung Quốc không bao giờ thiếu những khán giả như vậy!”
“Chủ trì chủ trì, cảnh sát đã đến chưa?”
“Bà ngoại bà ngoại cô muốn đi đâu vậy?”
“Nếu như có người dị năng ở đây thì tốt rồi, nói không chừng có thể cứu được anh ta thì sao?”
“Ngốc hả, người dị năng nào rảnh rỗi như vậy? Hơn nữa ngoại trừ hệ chữa trị, đúng là chưa từng nghe thấy có loại dị năng nào có thể cứu một người nhảy lầu đâu!”
“Hệ chữa trị cũng không có tác dụng gì có được không hả? Mấy người đó đều bị quốc gia nuôi nhốt, có ai nghe được bọn họ đã từng cứu người không?”

Đề tài trong khu bình luận cũng trở nên méo mó, mà Phong Lạc Lạc đã đi lên tầng cao nhất, cô nhìn thấy bên trong góc có một cái dây thừng thì lập tức nhặt lên.
Cô vung vẩy một cái thì phát hiện vẫn còn rất chắc chắn, khóe miệng cô hiện ra một nụ cười.
Toàn bộ Livestream đều là những dấu hỏi chấm, rốt cuộc chủ trì muốn làm gì?
Lúc này Phong Lạc Lạc mới nhìn vào điện thoại di động, cô nhẹ nhàng đặt ngón trỏ lên môi, sau đó khẽ lên tiếng: “Hôm nay không livestream nhảy lầu mà livestream cứu người nhảy lầu.”
Nói xong, cô bước ra sân thượng.
Lúc này hai người nhân viên chữa cháy đang thấp giọng khuyên nhủ người đàn ông trung niên muốn nhảy lầu, bởi vì sợ sẽ kích động đến anh ta nên không dám tùy tiện đến gần.
Phong Lạc Lạc nhìn người đàn ông trung niên nặng nề tử khí kia, cô bước từng bước tới gần.
Lúc nhân viên chữa cháy đang kinh ngạc nhìn sang, cô không nói hai lời, bỗng nhiên ném chiếc dây thừng ở trong tay ra!
Cái dây thừng đó giống như có sự sống, trong nháy mắt đã quấn vào eo của người đàn ông trung niên!
Phong Lạc Lạc lại cố gắng thu dây về, dây thừng siết chặt kéo người đàn ông trung niên trở lại từ bên mép sân thượng nguy hiểm.
Nếu như không phải vì cô đang livestream nên không tiện dùng phép thuật thì cô đã không cần phải leo lên trên tầng khổ sở như vậy.
Tất cả những thứ này đều xảy ra trong hai giây đồng hồ ngắn ngủi, sau khi người đàn ông trung niên tỉnh táo lại, anh ta nhào về phía Phong Lạc Lạc với vẻ mặt dữ tợn: “Tại sao cô phải cứu tôi, tại sao lại lo chuyện bao đồng?”
Sau khi hai người nhân viên chữa cháy kịp phản ứng thì nhanh chóng đè người đàn ông trung niên lại với vẻ mặt đứng hình.
“Thả tôi ra! Để cho tôi chết đi! Tại sao lại ngăn cản tôi! Để cho tôi chết!” Người đàn ông trung niên vẫn còn đang gào khóc đi đến mép sân thượng, hai người nhân viên chữa cháy đều không kéo được.
Phong Lạc Lạc thấy thế thì có chút khó hiểu, cô lẩm bẩm ở trong miệng: “Tuổi còn trẻ như vậy tại sao lại muốn nhảy cầu? Tiếp tục sống không tốt hơn sao…”
Lúc này livestream đang điên cuồng spam.
“Giọng điệu này của chủ trì làm cho tôi nghĩ tới mẹ tôi…”
“Vừa nãy nhất định là tôi hoa mắt rồi, chắc chắn chủ trì không phải người dị năng sao? Ví dụ như có thể khống chế được thân thể không có sự sống chẳng hạn…”
“6666~ nữ thần, cô lại cứu một người rồi!”
“Làn sống này thật xuất sắc!”
“Chủ trì, cẩn thận một chút, đừng tới, nguy hiểm!”

Phong Lạc Lạc đi tới mép sân thượng, cô siết chặt dây thừng, kéo người đàn ông trung niên ra khỏi tay của hai nhân viên chữa cháy, sau đó vung một cái…
“Ôi! Không được!” Người đàn ông trung niên hoảng sợ hét lên một tiếng như vậy rồi rơi từ trên sân thượng xuống.
Trong ánh mắt sợ sệt của hai nhân viên chữa cháy, Phong Lạc Lạc đưa sợi dây thừng tới, nghiêm túc mở miệng: “Đây, để cho anh ta treo một lúc, anh ta cũng không muốn chết.”
Nhân viên chữa cháy ngơ ngác nhìn cô gái trẻ xinh đẹp, cảm thấy sức nặng của sợi dây thừng ở trong tay, còn có tiếng người đàn ông gào thét chói tay ở bên tai, lúc này rốt cuộc anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, thì ra vẫn còn treo…
Nhìn bóng lưng của Phong Lạc Lạc rời đi, nhân viên chữa cháy mới đỏ mặt khôi phục lại tinh thần, nhanh nhẹn kéo người đàn ông đang kêu gào lên.
“Chủ trì, cô dọa chết chúng tôi rồi, chúng tôi còn tưởng rằng cô sẽ phải ngồi tù nữa chứ!”
“Cái livestream thật sự kích con mẹ nó thích, trái tim sắp không chịu nổi nữa rồi.
“Chỉ có một chút năng lực chịu đựng?”
“Nhưng mà chủ trì có phải hơi quá đáng rồi không? Nếu không cẩn thận thật sự sẽ giết một mạng người…”
Phòng livestream sôi nổi bàn tán, số lượng người xem trực tiếp cũng đã vượt quá năm mươi nghìn người.
Thỉnh thoảng Phong Lạc Lạc sẽ trả lời một câu: “Tôi sẽ không lỡ tay.”
Vừa mới nói xong thì lập tức nhìn thấy một người đàn ông chặn đường cô.
“Đi với tôi một chuyến.” Tô Minh Đường lạnh lùng mím môi nhìn cô chằm chằm, không chờ cô mở miệng anh ta đã trực tiếp nắm chặt lấy tay cô.
Phong Lạc Lạc liếc nhìn mấy người mặc đồng phục cảnh sát với các biểu cảm khác nhau đằng sau anh ta rồi hỏi: “Đến đồn cảnh sát?”
Tô Minh Đường nhíu mày, nhưng cũng gật đầu.
Vốn dĩ Phong Lạc Lạc không có ý định đi với anh ta, nhưng nhìn thấy những khán giả trong mưa bình luận không chê xem trò vui thì lại gật đầu một cái.
Dù sao thì bây giờ cô cũng không thể đến cao ốc Đế Cảnh livestream “nhảy lầu” được.
Bước lên xe cảnh sát, Phong Lạc Lạc tò mò cầm điện thoại di động quét một vòng.
Tô Minh Đường liếc nhìn điện thoại di động của cô, anh ta ra lệnh: “Tắt livestream đi!”
“Không được, tôi còn chưa phát sóng được hai tiếng.” Phong Lạc Lạc nghiêm túc lắc đầu, cô thu điện thoại di động lại, nhưng mà ống kính lại quay về phía gương mặt Tô Minh Đường.