Cuộc thi diễn thuyết sẽ được tổ chức vào cuối tuần này.
Đây được coi là cuộc thi long trọng nhất trong số các hoạt động liên quan đến học tập hàng năm. Các lãnh đạo cấp cao sẽ đến trường để xem hoạt động này diễn ra.
Dịp này bọn họ có thể giao lưu và quan tâm đến thế hệ trẻ. Có rất nhiều phụ huynh đã có mặt ở đây.
Như thường lệ, phụ huynh của mỗi bạn trong lớp lọt vào vòng chung kết sẽ nhận được một tấm thư mời.
Tuy nhiên Triệu Kiến Nghiệp đã sớm báo cáo với nhà trường về việc Triệu Cố và nhà họ Triệu đoạn tuyệt quan hệ.
Cho nên cũng không có người hỏi Triệu Cố.
Ở hậu trường của cuộc thi, các thí sinh khác được ba mẹ mời đến nhà tạo mẫu để giúp bọn họ chỉnh trang lại trang phục nhằm tỏ ra hoàn hảo trước những ống kính máy quay.
Triệu Cố đứng một mình trong một góc cùng với bộ đồng phục học sinh và cầm theo một tờ bản thảo.
Cô không quan tâm chút nào, nhắm mắt làm ngơ trước mùi váy và nước hoa ở trước mặt.
Cốc Nhiễm Nhiễm có chút đau lòng thay cô. Cô ấy lục túi một lúc lâu mới cẩn thận hỏi: “Triệu Cố, sao em không to son cho cô xem một chút?”
“Tại sao lại phải tô son?” Triệu Cố có chút khó hiểu hỏi.
Cốc Nhiễm Nhiễm ngượng ngùng không muốn nói thẳng. Cô ấy đưa ánh mắt nhìn về phía đám người đang cầm mỹ phẩm và phấn phủ ở đằng xa: “Em nhìn bọn họ xem, mọi người đều muốn tạo kiểu một chút.”
Thực ra cũng chẳng có việc gì khác để làm.
Cốc Nhiễm Nhiễm nhìn thấy một học sinh mặc váy dạ hội. Thậm chí cô ấy còn đội một chiếc vương miện nhỏ ở trên đầu.
Đủ thấy mỗi phụ huynh đều coi trọng cuộc thi này đến mức nào.
Suy cho cùng thì ở trường này phần lớn là người giàu có hoặc có quyền thế. Thậm chí phần lớn phụ huynh đều có mối quan hệ làm ăn đa dạng. Không một ai muốn con của mình thua ở phương diện này.
Triệu Cố liếc nhìn bộ váy công chúa rực rỡ ở sau lưng, mím môi nói: “Quên đi.”
Khi cô còn học cấp hai, nhà trường có tổ chức lễ hội hóa trang. Các bạn nữ ở trong lớp bàn bạc cùng nhau thành lập một đội công chúa Disney. Triệu Cố còn dùng số tiền ăn sáng tiết kiệm được để cùng nhau mua một chiếc váy công chúa.
Kết quả là các bạn nam trong lớp không chỉ chế giễu cô chẳng giống công chúa lọ lem một chút nào. Còn nói cô có thể cùng với Triệu An An kết hợp để cosplay công chúa lọ lem trước và sau khi biến thân.
Cũng từ đó mà Triệu Cố nhận ra mấy chiếc váy công chúa không phù hợp với cô.
Cô hoàn toàn không hiểu công chúa cần phải dùng váy để biến thân mới có tự tin. Vậy thì cái tự tin đó là cái gì?
Sự phản kháng của cô rất quyết liệt. Cốc Nhiễm Nhiễm cũng không còn cố gắng thuyết phục cô nữa.
Cô ấy chỉ kẹp mái tóc có phần lộn xộn ở trên trán của cô bằng một chiếc kẹp nhỏ: “Vậy thì em phải cố lên. Cô sẽ ở phía sau cổ vũ cho em.”
Triệu Cố muốn đọc lại kịch bản một lần nữa. Lúc cô vừa đọc xong thì một chiếc váy công chúa ở phía sau di chuyển về phía cô.
“Ồ, Triệu Cố à? Chị cũng tham gia sao?” Khuôn mặt Triệu An An hiện lên sau lớp khăn che mặt.
Cô ta trang điểm rất tinh tế, váy kéo dài xuống dưới sàn. Khi cô ta bước tới, những viên kim cương trên người cô ta trở lên lấp lánh.
Mặc dù Triệu Cố không hiểu danh sách này đã được công khai từ lâu rồi thì cô ta còn tỏ ra ngạc nhiên cái gì, nhưng mà cô cũng gật đầu theo phép lịch sự.
Triệu An An nhìn quần áo của Triệu Cố một lúc, sau đó nở một nụ cười ngượng ngùng thay cho cô. Ánh mắt cô ta lướt qua Cốc Nhiễm Nhiễm rồi dừng lại ở trên khuôn mặt của Triệu Cố. Hình như cô ta có ý muốn nói: Chị cứ như vậy mà lên sân khấu sao?
Cô ta trợn mắt, kéo theo tạo mẫu thời trang của cô ta lại gần và hỏi: “Chị à, chị có thể giúp chị ấy trang điểm một chút được không. Chị ấy mà lên sân khấu trong bộ dạng như thế này thì trông quá là đáng thương.”
Ngay khi Triệu Cố định từ chối thì Triệu An An nhanh chóng quay sang nói với cô: “Không sao đâu. Chị không cần phải lo lắng. Chị Tiểu Vận là chuyên gia trang điểm đẳng cấp cao. Chị không cần phải lo lắng về chuyện tiền bạc. Em sẽ trả tiền thay chị.”
Thợ trang điểm bước tới, nở một nụ cười ngọt ngào nói: “Đừng lo lắng, tôi sẽ giúp cô ấy ăn mặc thật đẹp. Tuy cô ấy không đẹp bằng An An nhưng người ta vẫn phải dựa vào quần áo và đầu tóc.”
Triệu Cố sao có thể không hiểu. Triệu An An tới đây là muốn khoe khoang, cô ta thừa biết cô nhất định sẽ từ chối.
Còn người trang điểm thì lại giả vờ buồn rầu nhìn về khuôn mặt của Triệu Cố mà khoa tay múa chân, lẩm bẩm: “Hình dáng phải tô đậm một chút. Chân mũi cũng không đủ cao, ừm…”
Triệu Cố không khỏi bật cười. Thợ trang điểm châm chọc cô, cô đáp lại ánh mắt dò xét của Triệu An An.
Cô cố ý chậm rãi quét qua Triệu An An hai lần, sau đó lắc đầu nói: “Cô nên tiết kiệm tiền đi. Lần sau có thể tìm một nhà tạo mẫu tốt hơn. Vòng eo này chắc là do cô ta thiết kế…”
Triệu Cố ngừng vài giây, mới ngượng ngùng ngẩng đầu: “Bản thân cô nhìn xem cái này có đẹp hay không?”
Nụ cười trên mặt Triệu An An cứng lại. Cô ta không ngờ lại bị Triệu Cố châm chọc.
Quan trọng nhất là nó có thực sự không dễ nhìn sao…?
Triệu An An nhịn không được nhìn vào tấm gương gần nhất. Cô ta nhìn chằm chằm vào thắt lưng của cô ta mà rối bời.
Dù thợ tạo mẫu có cố gắng bù đắp thế nào chăng nữa thì cô ta cũng không thể xua tan được nghi ngờ.
Khi cô ta nghĩ đến Triệu Cố thì đối phương đã đi lên sân khấu.
Triệu Cố không có thời gian ôn lại lần cuối. May mắn là hiện tại cô đang ở một mình nên buổi tối cô có rất nhiều thời gian để luyện nói tiếng Anh hơn.
Cốc Nhiễm Nhiễm vẫn lo lắng cho cô nhưng cô lại không hề lo lắng một chút nào.
Cô đứng lên trên sân khấu, lúc này khán đài ở trong hội trường đã chật kín người.
Chỉ là bọn họ không quan tâm đến cuộc thi lắm mà bận giao lưu với những người xung quanh.
Ban giám khảo dường như cũng không có tâm trạng. Bọn họ cau mày để chấm điểm cho thi sinh vừa rồi.
Triệu Cố thấy vậy thì đổi góc của micro.
Một tiếng “Ong” phát ra khiến cho giám khảo đều ngước mắt lên nhìn cô. Cô mỉm cười xin lỗi và nói bằng tiếng anh: “Chúc mọi người một buổi chiều tốt lành. Tôi tên là Triệu Cố, học sinh lớp 11A13 của trường. Hôm nay chủ đề của tôi muốn nói chính là sự quý giá của sinh mệnh.”
Tiếng Anh của cô tuy không được giáo viên nước ngoài luyện trực tiếp như các bạn khác mà được cô luyện qua việc xem phim nên nhịp điệu rất nhẹ nhàng và trôi chảy, ngắt nghỉ đúng chỗ.
Và thay vì bị giáo viên nước ngoài ép luyện tập thì cô cũng thích dùng cách học của riêng cô hơn một chút. Điều đó khiến cho cô cảm thấy tự tin hơn.
Chủ đề của bài phát biểu dựa trên ấn tượng của Triệu Cố khi đọc bài văn ở trong lớp. Đầu tiên sử dụng nội dung tương đối đơn giản để thu hút sự chú ý của mọi người. Sau đó dần dần nói sâu hơn về quan điểm của bản thân.
Bài diễn thuyết của cô dài 5 phút. Sau khi diễn thuyết xong, Triệu Cố cúi đầu và xoay người bước xuống.
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Cốc Nhiễm Nhiễm, cô biết cô đã thể hiện rất tốt.
“Chất giọng của em gần giống như một học sinh quốc tế vậy.” Cốc Nhiễm Nhiễm ôm lấy vai Triệu Cố, cảm khái vỗ vỗ vai của cô.
Khi nào mà học sinh của cô đã tiến bộ nhiều như vậy? Cô thậm chí còn không biết.
Trước khi đi lên diễn thuyết, Triệu Cố đã suy ngẫm và sửa lại những phần còn hạn chế mà cô ấy đã nói.
Giải nhất trong cuộc thi lần này luôn được mặc định dành cho các học sinh lớp quốc tế. Nhưng mà màn diễn thuyết vừa rồi của Triệu Cố có thể thực sự khiến cho ban giám khảo phải thay đổi suy nghĩ.
Triệu Cố được giáo viên chủ nhiệm dẫn đi về phía ghế ngồi của lớp. Tư thế đi này lại có chút căng thẳng vì quá gần.
Thực ra Cốc Nhiễm Nhiễm đã giúp đỡ cô rất là nhiều trong cuộc thi hùng biện này. Cô cũng rất cảm kích cô ấy.
Cô rất thích Cốc Nhiễm Nhiễm. Cô ấy là giáo viên chủ nhiệm trẻ mới tốt nghiệp. Cô ấy rất vui vẻ, luôn có sự quan tâm và dịu dàng đặc trưng của phái nữ.
Trước khi cắt đứt quan hệ với nhà họ Triệu, tất cả học sinh trong lớp đều phớt lờ cô. Chỉ có Cốc Nhiễm Nhiễm cố ý chăm sóc cô trong lúc sinh hoạt nhóm. Sau khi đoạn tuyệt quan hệ với nhà học Triệu thì cô ấy lại lén lút để cô tâm sự những điều khó khăn mà cô gặp phải.
Triệu Cố chưa từng có tư thế gần gũi như thế này với ai. Cô đành phải giả vờ buộc dây giày và cô ý quay về tư thế song song như vừa rồi.
Cốc Nhiễm Nhiễm sắp xếp cho cô một chỗ gần lối đi. Cô ấy còn nhờ cô gái ngồi ở bên cạnh lấy lại những đồ vật mà cô gái đó bày bừa ra.
“Lại đây ngồi một chút.” Cốc Nhiễm Nhiễm quay đầu nói với cô.
Trong lòng Triệu Có cảm thấy có chút áy náy. Cô tháo chiếc kẹp tóc ở trên đầu ra và nhẹ nhàng cảm ơn rồi ngồi xuống.
“Cô còn phải đi tới hậu trường để duy trì trật tự. Các em nghỉ ngơi thật tốt. Sau này sẽ có phần thưởng.” Cốc Nhiễm Nhiễm giải thích xong thì đánh thức mấy bạn cùng lớp đang ngủ say dậy rồi mới trở lại hậu trường.
Triệu Cố gật đầu và tập trung sự chú ý vào các học sinh đang phát biểu ở trên sân khấu.
Quả nhiên mọi học sinh trong lớp quốc tế đều thông thạo tiếng Anh. Mặc dù trường quốc tế Quế Chi dạy tiếng Anh theo chuẩn người Mỹ nhưng một số bạn học khi lên trên sân khấu phát biểu nói âm Anh – Anh rất lưu loát.
Cách phát âm giọng anh nghe rất là mạch lạc và có cảm xúc. Triệu Cố lắng nghe cẩn thận và học hỏi cách phát âm của đối phương.
“Xin lỗi, cho tôi ngồi nhờ một chút.” Triệu Cố nghe được giọng nói của Thẩm Tây Từ đột nhiên vang lên đằng sau gáy. Cô quay đầu lại thì phát hiện anh đang ngồi xổm ở nửa hàng lang.
Có phải người này vừa mới đến muộn hay không?
Triệu Cố nghiêng người để cho anh ngồi vào chiếc ghế trống ở bên cạnh.
“Tôi đi chỉ đường cho ba mẹ tôi mà thôi.” Thẩm Tây Từ nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt cô thì vội vàng giải thích.
Nói xong thì anh duỗi ngón tay chỉ về phía trước. Ba mẹ của Thẩm Tây Từ đang quay lại nhìn anh và vẫy tay chào.
Triệu Cố cũng giơ tay ra chào lại. Hình như đối phương nhớ tới cô, thấy Triệu Cố phản hồi thì lập tức đổi sang động tác giơ ngón tay cái lên.
Động tác của họ có chút nổi bật. Triệu Cố lập tức cúi đầu, tránh phải đối mặt với bọn họ.
Triệu Cố không dám ngồi thẳng dậy cho đến khi thí sinh tiếp theo bắt đầu nói.
Cô lén nhìn ba mẹ của Thẩm Tây Từ. Bọn họ đang chăm chú lắng nghe bài phát biểu.
Cô không biết tại sao cô lại phải trốn tránh. Rõ ràng cô cảm thấy bản thân khá tự tin nhưng nhìn thấy đôi vợ chồng vừa tao nhã vừa dịu dàng như vậy khiến cô cảm thấy có chút xấu hổ.
Cảm thấy có chút hâm mộ.
Triệu Cố liếc về phía Thẩm Tây Từ. Anh đang cau mày nghe thí sinh trên sân khấu phát biểu, trên mặt anh lộ ra vẻ đau khổ.
Chắc chắn từ nhỏ anh đã được chăm sóc rất chu đáo cho nên tính cách mới có thể thoải mái được như vậy.
Nhận thấy tâm tình của bản thân càng ngày càng sa sút, Triệu Cố lập tức đình chỉ suy nghĩ lung tung trong đầu và quay đầu tiếp tục xem cuộc thi.
Lúc này cô mới nhận ra người đứng trên sân khấu chính là Triệu An An.
Chẳng trách vẻ mặt Thẩm Tây Từ lại biểu lộ đau đớn như vậy.
Thực ra Triệu An An đã được giáo sư tiếng Anh của nhà họ Triệu dạy học từ khi còn nhỏ cho nên chất giọng nói tiếng anh của cô ta khá là tốt.
Nhưng bây giờ cô ta vô thức nhìn vào bản thảo trên sân khấu, hai tay nắm chặt lại.
Rõ ràng là có chút lo lắng nhưng cũng muốn làm tốt cho nên tốc độ nói của cô ta trở nên rất nhanh. Nhịp điệu và giọng điệu đều trở nên hỗn loạn.
Mặc dù cuộc thi cho phép mang bản thảo nhưng hầu hết mọi người đều lựa chọn không cầm theo bản thảo.
Bây giờ cô ta lại đang đọc bản thảo, rõ ràng cô ta đang bị tụt lại phía sau.
Thẩm Tây Từ tuyệt vọng bịt lấy lỗ tai. Trông thấy Triệu Cố nhìn anh, anh lẩm bẩm: “Bottle of water.” (*)
(*) Bottle of water: châm biếm những người nói tiếng Anh nhưng sai cách phát âm.
Triệu Cố lập tức hiểu ra, cô không khỏi bật cười.
Cũng vì điều này mà cô không muốn tiếp tục theo dõi cuộc thi nữa. Cô chỉ đành lấy ra một bộ đề để làm.
Đến khi phần trao giải bắt đầu thì Triệu Cố mới đặt bài thi ở trong tay xuống.
Đầu tiên là giải ba.
Thực ra giải ba là giải tốt hơn giải an ủi một chút thôi. Hơn chục cái tên được đọc ra và trong đó không có tên của Triệu Cố.
Triệu Cố cũng không cảm thấy kỳ lạ. Những cái tên được nhắc đến phần lớn đều là những người phát biểu mắc một số lỗi nhỏ. Bản thân cô không mắc mấy lỗi cơ bản như vậy.
Vậy thì ít nhất sẽ nhận được giải nhì.
Triệu Cố chăm chú lắng nghe.
Có bảy người đạt giải nhì. Lần này phần lớn đều đến từ lớp Quốc tế, rất ít người ở trong lớp phổ thông.
Nhưng vẫn không có tên của Triệu Cố.
Hiện tại cô cảm thấy có chút lo lắng. Thật sự là giải nhất sao?
Rõ ràng các bạn trong lớp cũng đang chú ý đến giải thưởng. Triệu Cố nghe thấy tiếng than thở: “Nếu như cô ta không có tên trong giải nhì và giải ba thì có thể cô ta đạt giải nhất đó.”
Đàm Trúc Khánh lạnh lùng liếc mắt nhìn: “Chỉ là ăn may mà thôi. Hôm nay có rất nhiều người phạm sai lầm.”
Triệu Cố coi đó là một lời khen cho chính cô và phớt lờ cậu ta vào thời điểm này.
Tổng cộng có ba giải nhất. Trong đó hai giải đứng đầu vẫn là học sinh đứng đầu lớp quốc tế.
“Người đạt giải cuối cùng là…” Người dẫn chương trình trên sân khấu mở phong bì cuối cùng ra và sửng sốt: “Học sinh Triệu An An.”
Tiếng hò reo vang lên ngay trước mặt khán đài.
Triệu Cố nhận ra giọng nói của Trần Kiến Nghiệp và Đàm Mộng Bình.
Sau khi phản ứng lại thì cô mới nhận ra bản thân không có giải thưởng?
Thẩm Tây Từ ở bên cạnh đã tức giận đứng lên: “Có điều gì mờ ám trong giải thưởng lần này!”


