Skip to main content

Trang chủ Sốc! Con gái nuôi nhà quyền thế lại là con ruột của nhà giàu số một Chương 5: Bản thân rời đi, cô Bách sẽ không cần cảm thấy lo lắng về cảm xúc của cô mà tiếp tục tranh cãi với người nhà họ Triệu nữa

Chương 5: Bản thân rời đi, cô Bách sẽ không cần cảm thấy lo lắng về cảm xúc của cô mà tiếp tục tranh cãi với người nhà họ Triệu nữa

5:25 sáng – 04/08/2025

Giọng nói của Thẩm Tây Từ rất lớn, ánh mắt của tất cả mọi người trong hội trường ngay lập tức đều hướng lên người anh.
Người dẫn chương trình trên khán đài có chút ngại ngùng, vội vàng nói: “Bạn học này, bình tĩnh một chút, bạn ngồi xuống trước đi.”
Giáo viên ở bên cạnh cũng vội vàng đi tới để duy trì trật tự, họ mong muốn Thẩm Tây Từ không nói nữa.
Thế nhưng Thẩm Tây Từ không hề để ý, anh kéo Triệu Cố lên trên khán đài.
Vốn dĩ khi cô nghe không thấy tên mình, Triệu Cố cũng cảm thấy có chút mất mát, nhưng cuộc thi này ngay từ đầu chỉ là cuộc thi cấp trường, sự công bằng hoàn toàn phụ thuộc về phía nhà trường quyết định.
Trước đây, cũng không phải là không có lớp thường nói tốt nhưng đều không giành được giải.
Nhà trường coi cuộc thi như một buổi biểu diễn, họ chỉ muốn làm hài lòng nhà tư bản.
Vì vậy, lúc đó cô vô tư theo bản năng an ủi chính mình rằng tất cả mọi người đều vì như vậy mà tới đây.
Nhưng khi Thẩm Tây Từ kéo cô đi, Triệu Cố đột nhiên cảm thấy dựa vào đâu mà bản thân phải đồng ý quy tắc của người trưởng thành?
Đúng không?
Bất luận ai ở dưới khán đài, nếu đã công bố thi đấu thì cũng phải đưa ra quy tắc công bằng, dựa vào cái gì mà không căn cứ vào thực lực?
Triệu Cố bị kéo tới trước mặt ban giám khảo, tâm trạng cô có chút căng thẳng nhưng cô cố gắng khiến cho bản thân thật bình tĩnh.
Cô nói với ban giám khảo: “Em muốn thầy cô công khai điểm số.”
Ở dưới khán đài cũng có vô số người hưởng ứng vì bản thân hoặc vì bạn học của mình: “Công khai điểm số! Công khai điểm số!”
Đa số các bạn học sinh từ nhỏ tới lớn trong hội trường đều là con cưng của thầy cô, nhìn thấy có người dẫn đầu bọn họ hoàn toàn bất bình không chịu nổi cơn tức giận.
Nếu như giải nhất được sắp xếp cho người có năng lực thật sự bọn họ sẽ không tức giận như vậy, thế nhưng lại chọn một người ăn nói ngắc ngứ đọc chữ không thông được giải nhất, như vậy chẳng phải sỉ nhục trí thông minh và khả năng nghe của người khác sao?
Thẩm Tư Từ ngay lập tức thuận theo lời của Triệu Cố: “Công khai điểm số cũng không khó, em thấy điểm số của các vị ban giám khảo vẫn đang ở trên bàn.”
Giám khảo không chỉ có các thầy cô giáo trong trường mà còn có một vài lãnh đạo của Bộ Giáo dục.
Họ cũng hoàn toàn không biết rõ về thứ bậc xếp hạng, bởi vì họ không trao đổi điểm số với nhau mà chỉ cảm thấy những người khác cho Triệu An An điểm rất cao.
Khi nhìn thấy bộ dạng kích động của học sinh, bọn họ mới ngơ ngác nhìn nhau không hiểu tại sao lại như vậy.
Hiệu trưởng ngồi không yên ở hàng ghế sau, ông ta ngay lập tức đứng lên trách mắng: “Bộ dạng của hai em còn ra thể thống gì, đừng đi xúi giục những học sinh khác? Cuộc thi này chúng tôi tổ chức hoàn toàn công bằng.”
“Nếu đã công bằng, tại sao thầy không thể công khai điểm số?” Thẩm Tây Từ ngay lập tức phản bác nói: “Những người khác em thừa nhận nhưng bạn học cuối cùng Triệu An An rõ ràng là nói không tốt bằng những bạn học khác, tại sao lại giành giải nhất, thầy có thể cho em một lý do không ạ?”
Hiệu trưởng bị chọc tức tới nỗi hoa mắt chóng mặt, ông ta day day trán nói: “Em tên là gì, phụ huynh là ai, em học lớp nào, xảy ra chuyện gì vậy?”
Nhìn thấy thầy giáo á khẩu không nói lên lời, Thẩm Tây Từ không để ý đến ông ta ngay lập tức hướng về phía ban giám khảo, anh dự định lấy bảng điểm từ tay của ban giám khảo.
Lúc này Cốc Nhiễm Nhiễm mới chạy tới, vội vàng ngăn cản hành động của Thẩm Tây Từ.
Trong trường học loạn như nào cũng được nhưng để lãnh đạo không hài lòng thì hiệu trưởng không biết sẽ chút giận lên hai em học sinh như thế nào.
Cô ấy nghĩ lại rồi kéo hai em học sinh về phía sau, cười nói: “Học sinh có bất đồng ý kiến cũng là chuyện bình thường, nếu đã như vậy thì các thầy cô giám khảo có thể đối chiếu tính toán lại một chút, xem xem có chỗ nào tính nhầm không?”
Rõ ràng Cốc Nhiễm Nhiễm đã mở đường cho hiệu trưởng, muốn ông ta cảm thấy sợ hãi để khi cho điểm cũng phải để người khác tâm phục khẩu phục.
Nhưng có lẽ hiệu trưởng rất lâu rồi mới gặp một người ngỗ nghịch như vậy, ông ta hoàn toàn không hiểu ý của cô ấy ngược lại còn vung tay lớn tiếng: “Đối chiếu cái gì mà đối chiếu, nghi lễ trao giải vẫn tiếp tục, còn hai người các em theo tôi.”
Sắc mặt của ban lãnh đạo ngồi trên đầu cũng tỏ ra không hài lòng, họ cho rằng làm như vậy là không công bằng, sau đó họ trao đổi đối chiếu lại điểm số với nhau.
Người dẫn chương trình nhìn hội trường trở nên yên tĩnh ngay lập tức tiếp tục phần trao giải, những giáo viên khác cũng ra hiệu cho lớp mình trở về lớp.
Nhưng Thẩm Tây Từ vẫn như cũ nắm tay Triệu Cố đứng im vị trí cũ, ánh mắt không từ bỏ nhìn giám khảo chấm lại điểm.
Triệu Kiến Nghiệp và Đàm Mộng Bình thản nhiên lên khán đài tặng hoa cho Triệu An An, dặn dò con gái về phòng học sau đó mới đứng lại cười nói với một người trong ban giám khảo: “Trưởng phòng Phương, đã lâu không gặp.”
Người lãnh đạo được chào hỏi nghe thấy tiếng nói ngay lập tức dừng lại động tác, im lặng vài giây mới lên tiếng: “Sếp Triệu.”
Cốc Nhiễm Nhiễm nghe vậy trong lòng vô cùng kinh ngạc, vội vàng kéo Triệu Cố và Thẩm Tây Từ đi trước rồi nói sau.
Cô ấy vừa quay người thì nhìn thấy ba mẹ của Thẩm Tây Từ ở cách đó không xa cũng ôm hoa đi tới.
Hai người họ ôm một bó hoa hồng vụn băng lam Michigan tặng Triệu Cố, người phụ nữ cười nói: “Chúc mừng con, biểu hiện hôm nay của con vô cùng tốt.”
Triệu Cố hoàn toàn không ngờ đối phương vậy mà lại vì mình mà chuẩn bị hoa, vừa vui mừng vừa lo lắng nhận lấy: “Con cảm ơn cô.”
Nụ cười của người phụ nữ càng trở nên rạng rỡ hơn, nhẹ nhàng xoa đầu Triệu Cố.
Làm xong việc này, người phụ nữ mới quay người đi rời đi, nụ cười vẫn như cũ đến chào hỏi mọi người:
“Chào mọi người, tôi là Bách Thanh Vận.”
Hiệu trưởng cảm thấy người này dễ nói chuyện, ngay lập tức thở phào một hơi.
Sau đó ông ta dùng giọng điệu oán trách nói: “Ồ ồ, bà Bách đúng không, bà xem, chuyện này chính là hiểu nhầm, vừa nãy tôi cũng hỏi giáo viên rồi, mặc dù phần nói của bạn học Triệu An An có chút khuyết điểm nhưng vì hình tượng nên được cộng thêm điểm, tổng điểm cuối cùng cũng tương đối cao.”
“Điểm hình tượng?” Bạch Thanh Vận cầm tờ thông báo trên bàn, nhìn một lúc rồi nói: “Trong quy tắc hình như không có viết điều này?”
Hiệu trưởng ngay lập tức nói thêm: “Không có viết trong thông báo nhưng quy tắc của chúng tôi hướng tới có điều này, nếu bà không tin có thể cùng tôi tới phòng hiệu trưởng xem những ghi chép về trước.”
Trong đầu của Triệu Kiến Nghiệp lướt qua một vài người nhà giàu của thành phố Cận Giang, không tìm thấy nhân vật Bách Thanh Vận cũng cười nhạo nói: “Không thể vì đứa nhỏ nhà bà không giành được giải mà làm loạn chứ, đúng không trưởng phòng Phương.”
Sắc mặt của trưởng phòng Phương vẫn như cũ không thay đổi, thậm chí ông ấy còn lùi dần về sau.
Ông ấy cầm lấy tờ thông báo trong tay của Bách Thanh Vận, nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu như trong tờ đơn thông báo không có viết thì mục điểm hình tượng này không thể nào thuyết phục được, nếu không thì như này, để giải thưởng của bạn học Triệu An An thành giải đặc biệt, như vậy là ổn rồi. Bà xem có được không, bà Bách?”
Triệu Kiến Nghiệp có chút tức giận, nhưng không thể nào bùng phát, hơn nữa nghi thức trao thưởng cũng đã kết thúc rồi, lúc này có gật đầu thì cũng xem như ngầm đồng ý.
“Tôi thấy cũng được.” Hiệu trưởng ngay lập tức đồng ý nói.
Nhưng Bách Thanh Vận lại không tiếp lời, ngược lại hỏi: “Bởi vì điểm số không công bằng, vậy những bạn học bị loại phải làm sao?”
Sắc mặt của hiệu trưởng và Triệu Kiến Nghiệp trở nên căng thẳng.
Với tình hình trước mắt, bản thân đã nhượng bộ rất nhiều nhưng không ngờ đối phương vẫn không có ý định từ bỏ.
Triệu Kiến Nghiệp nhìn chằm chằm vào Triệu Cố đứng đằng sau bà ấy, lạnh lùng cười nói: “Bản thân học tập không tốt lại đi đồ thừa cho quy tắc, bằng không tại sao không loại người khác mà lại hết lần này đến lần khác loại mày.”
Lời nói nồng nặc mùi thuốc súng, lãnh đạo trong thành phố có chút không biết nên làm như thế nào.
Trưởng phòng Phương lau mồ hôi lạnh trên trán rồi nói: “Như này, phía nhà trường nhất định phải xử lý ổn thỏa chuyện này, đừng để cho các em học sinh thất vọng.”
Ông ấy nháy mắt với cấp dưới của mình, nhanh chóng nói rằng cần phải đi họp để rời khỏi.
Lãnh đạo vừa đi, dáng vẻ của hiệu trưởng càng trở nên kiêu ngạo.
Dù sao thì người nhà Thẩm Tây Từ cũng chỉ là người từ nơi khác tới nghe, có gì mà phải sợ.
Nhìn dáng vẻ của đối phương che chở cho Triệu Cố, đáng tiếc Triệu Cố là học sinh mà Triệu Kiến Nghiệp cũng không đề xuất nhận giải, nếu không thì nhận được giải ba cũng coi là…
Nhưng hiệu trưởng nghĩ lại, Triệu Cố không có quan hệ gì với đôi vợ chồng này, bọn họ có lẽ chỉ tới giúp con trai nói chuyện.
Hiệu trưởng dường như đã lý giải được các khúc mắc, ông ta ngay lập tức thay đổi vẻ mặt trở nên hòa nhã, mỉm cười với Bách Thanh Vân: “Bà Bách và ông cũng là khách quý tới từ thành phố Cận Giang, không hiểu rõ tình hình nơi đây của chúng tôi. Nếu không thì chút nữa, tôi sẽ mời bà cùng ông Triệu dùng bữa để mọi người hóa giải hiểu lầm?”
Ông ta nhìn Triệu Kiến Nghiệp nói thêm: “Sếp Triệu là sếp tổng của tập đoàn Triệu thị ở thành phố Cận Giang của chúng ta, bình thường rất khó gặp được, hiếm khi mới có cơ hội mọi người có thể hợp tác cùng hợp tác, không nên vì một chút chuyện nhỏ nhặt mà cãi nhau, đúng không?”
Triệu Cố nhìn hiệu trưởng rõ ràng không có ý định sắp xếp ổn thỏa, ngược lại ông ta lại bắt đầu lợi dụng mối quan hệ để tìm chỗ dựa, cô cảm thấy có chút nực cười.
Thế nhưng, thế lực nhà họ Triệu rất lớn, mặc dù không biết ba mẹ Thẩm Tây Từ làm gì, nếu đã tới từ thành phố Cận Giang thì rất khó né tránh được ông ta.
Triệu Cố nghĩ lại, cô kéo vạt áo của Thẩm Tây Từ, nhẹ giọng nói: “Thôi đi… đừng để ba mẹ cậu cãi nhau với bọn họ, Triệu Kiến Nghiệp lòng dạ rất hẹp hòi.”
Nhưng mà Thẩm Tây Từ nghe vậy không hề động đậy.
Cô chỉ có thể tự mình lên tiếng: “Tôi về phòng học trước, mọi người ăn cơm trước đi.”
Triệu Kiến Nghiệp nhìn về phía cô, biểu cảm có chút chế giễu.
Quả nhiên, khả năng cao của trận đấu này là do nhà họ Triệu sắp đặt, họ sợ cô sẽ dựa vào tiền thưởng sẽ khó xử lý được.
Lại còn liên lụy tới người nhà Thẩm Tây Từ.
Nhìn thấy Thẩm Tây Từ không có ý định từ bỏ, Triệu Cố dứt khoát quay người rời đi.
Bản thân rời đi, cô Bách sẽ không cần cảm thấy lo lắng về cảm xúc của mình mà tiếp tục tranh cãi với người nhà họ Triệu.
Có điều nếu không có tiền thưởng, bản thân cô sẽ phải tìm một số công việc khác, nếu không qua vài ngày nữa tiền phòng lại bắt đầu tăng lên.
Triệu Cố thở dài bước đi, nhưng đột nhiên nghe thấy giọng nói có phần lạnh nhạt của Bạch Thanh Vận: “Không cần thiết.”
Bà ấy không có ý định lấy lòng hiệu trưởng, đi về hướng của Triệu Cố.
Thẩm Tây Từ và ba mẹ anh bên cạnh cô cũng không có bất cứ ý định phản bác hay cứu vãn, chỉ cùng với Triệu Cố đi ra khỏi hội trường.
Triệu Cố vẫn còn kinh ngạc, ngay lập tức nghe thấy tiếng của ba mẹ Thẩm Tây Từ: “Con yên tâm, trường của con không tuân thủ quy luật, chúng ta có thể tìm người làm chủ.”
Cô không ngờ hai người họ sẽ vì bản thân mà làm việc này, Triệu Cố cảm thấy có chút hối hận, vội vàng nói: “Không có gì ạ, chuyện này không có bất cứ liên quan gì tới Thẩm Tây Từ, cậu ấy chỉ có lòng tốt muốn giúp con, nhà họ Triệu ở Cận Giang rất lợi hại, mọi người không cần phải…”
Bách Thanh Vận ngừng lại rồi tiếp tục nói, thay đổi chủ đề nói: “Giờ này rất khó để bắt xe, bọn cô ăn cơm ở trước cổng trường sau đó sẽ đưa con về nhà.”
Triệu Cố nhận ý tốt liên tục thì cảm thấy bị khủng hoảng, vội vàng xua tay nói: “Không cần, không cần đâu ạ, con có thể tự mình về được, cô chú đưa Thẩm Tây Từ đi ăn đi ạ, con ở ngay bên phố Tam Lý, rất gần ạ.”
Bách Thanh Vận lộ ra biểu cảm thất vọng: “Thôi được rồi.”
Thẩm Tây Từ ngạc nhiên nói: “Phố Tam Lý chẳng phải chợ sao, chỗ đó không có chỗ cho cư dân sinh sống.”
“Tạm thời tôi ở nhà trọ ở đó.”
“Nhà trọ?” Lần này ba người nhà họ Thẩm đều bị bất ngờ đến nỗi dừng chân lại, thậm chí ba của Thẩm Tây Từ mơ hồ có chút tức giận: “Triệu Kiến Nghiệp không tìm chỗ ở cho con sao?”
Triệu Cố có chút ngỡ ngàng: “… Bởi vì con đã không còn quan hệ gì với nhà họ Triệu rồi?”
Ba Thẩm hít một hơi thật sâu dường như đang cố gắng tiêu hóa hết thông tin nãy giờ mình nghe được: “Thế cũng tốt, nhưng tại sao có thể để con ở lại một mình ở nhà trọ được? Nuôi con bao nhiêu năm tại sao có thể nhẫn tâm…”
Chẳng biết vì sao, ông ấy có chút không nói nên lời.
Triệu Cố còn tưởng rằng bọn họ lương thiện cho rằng cô đáng thương thì vội vàng an ủi nói: “Chỗ con ở rất tốt, chỗ đó ở gần trường, các quán ăn vặt gần đó có rất nhiều, cũng rất náo nhiệt.”
Bạch Thanh Vận bỗng nhiên ngồi xuống, lấy tay che kín mặt mình.
“Cô, cô à?” Triệu Cố luống cuống tay chân nhìn Thẩm Tây Từ, hoàn toàn không rõ xảy ra chuyện gì.
Thẩm Tây Từ thở dài, đang định giải thích.
Bách Thanh Vận bỗng nhiên đỏ mắt đứng lên, thấp giọng mắng: “Cái nhà đó đúng là có bệnh mà, Triệu Cố, con đi cùng cô đi, cô có rất nhiều đồ muốn cho con xem.”